Sống Lại Kiếp Này Cầu Người Che Chở

Chương 7




Tố Lịch Ân ngồi trên ghế, nhìn Tố Khinh Ly quỳ trước mặt. Khuôn mặt nghiêm nghị cũng không duy trì nổi: "Thôi, thôi đứng dậy đi. Trở về là được rồi."

Tố Khinh Ly không đáp, đôi mắt rủ xuống.

Tay nhấc bình trà cũng dừng lại, ông ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương đứng ở gần cửa. Quay qua nói với nam tử cầm trường kiếm đứng bên cạnh: "Đưa tiểu cô nương này đến nhà bếp pha một ấm trà đi."

Mặc Dã cúi đầu, thấp giọng đáp: "Vâng".

Hắn bước đến cạnh A Lan nói gì đó, nàng quay qua nhìn Tố Khinh Ly, thấy hắn không có phản ứng gì, lúc này mới không đành mà cầm lấy bình trà theo Mặc Dã rời đi.

Người đi rồi, Tố Lịch Ân thoáng thở dài, từ trên ghế đi đến bên Tố Khinh Ly đưa tay nâng hắn dậy, lúc này mới nghiêm giọng nói: "Không đứng dậy, còn chê ta sống quá lâu sao?"

Tố Khinh Ly hướng ông cúi đầu giữ lễ: "Đồ nhi không dám."



Tố Lịch Ân phất phất tay, đi về phía bàn trà ngồi xuống. Trong lòng lại cảm thán không thôi, đứa trẻ này nhiều năm như vậy cái gì cũng đổi chỉ có tính cách khô khan, cứng đầu là vẫn vậy.

Tố Lịch Ân kêu hắn ngồi xuống, hỏi "Thời gian qua, mọi chuyện đều ổn chứ?"

Tố Khinh Ly cầm lấy vò rượu rót một ly, đưa cho ông, đáp: "Đều ổn."

Tố Lịch Ân nhận lấy ly rượu, một ngụm uống cạn.

Tố Khinh Ly ngồi bên cạnh cũng không lên tiếng, không khí bỗng trở nên yên tĩnh.

Cuối cùng vẫn là Tố Lịch Ân không chịu nổi không khí ngột ngạt này: "Không có gì muốn nói với vi sư sao?"

Tố Khinh Ly lên tiếng: "Năm năm trước con nhận được tin báo từ Tự Minh, tìm ra tung tích của Trình Ngọc, nói là muội ấy đang ở Tây Thành."

Tố Lịch Ân thoáng sững người, ánh mắt phức tạp nhìn vò rượu trên bàn.

Hắn từ trong tay áo lấy ra một vật, đặt lên bàn. Đó là một khối ngọc hình hoa bạch lan hương làm bằng Hán Bạch Ngọc, bên trên có khắc một chữ Trác*.

*Trác cũng có nghĩa là ngọc.

Hắn nói, giọng không nghe ra vui buồn: "Con tìm thấy trong một tiểu viện ở ngoại thành Tây Thành."



Hắn mấp máy môi, cuối cùng nói: "Sư phụ.."

Không đợi hắn lên tiếng, ông nói: "Nếu là tạ lỗi thì khỏi cần nói với ta. Lúc con đột nhiên rời đi, người lo lắng nhất chính là Yên Yên. Nếu không phải ta cản, thì nó đã thật sự rời Thùy Túc đi tìm con rồi."

Tố Khinh Ly rủ mắt, nói: "Con vừa rời khỏi Túy An Lâu."

Tố Lịch Ân thoáng kinh ngạc, hỏi: "Nó nói sao?"

Tố Khinh Ly nhẹ giọng đáp: "Cũng không nói gì."

"Ồ." Tố Lịch Ân cầm lấy vò rượu hớp một ngụm, nói: "Thế mà nó còn từng hùng hùng hổ hổ nói để gặp lại con sẽ đánh con một trận cơ đấy."

A Lan bưng bình trà bước vào, đặt lên bàn, lại nhìn hắn một lát, sau đó mới lui ra ngoài.

Tố Lịch Ân nhìn bóng nàng rời đi, quay qua nhìn hắn, hỏi: "Tiểu cô nương đó là sao?"

Tố Khinh Ly nói: "Là đồ nhi vô tình gặp được trên đường đến Tây Thành. Nàng cùng con so với trước đây hoàn cảnh cũng chẳng khác nhau là bao."

Uống một ngụm trà nóng, làm dịu đi cảm giác khó chịu nơi cổ họng, hắn nói: ".. Sư phụ, con muốn vào cung."

Tố Lịch Ân thoáng dừng lại, nhìn vò rượu trong tay, ánh mắt mang theo đôi phần phức tạp, sau đó lại thở dài, nói: "Nghĩ kĩ rồi, cũng tốt."

Tố Khinh Ly nhìn ông: "Sau khi đồ nhi rời đi, trong kinh thành có biến động gì sao?"

Đặt vò rượu xuống, thoáng trầm ngâm: "Con có nghe qua chuyện Túc Vương định Tây Thành không?"

Tố Khinh Ly gật đầu: "Ngày đó con chính là ở Tây Thành gặp được A Lan. Loạn chiến nổ ra, dân chúng lầm than. A Lan cũng là người trong thành. Nghe nàng nói, thành chủ sợ chết mà tự dâng thành vào tay giặc."

Tố Lịch Ân nhìn hắn, sau đó thu lại ánh mắt, ông nhìn quang cảnh ngoài viện được ánh trăng chiếu xuống phủ lên một mạt mờ ảo, cây liễu bên hồ trong gió khẽ lay động, giọng nói có chút xa xăm tựa như là cảm khái, ông nói:

"Ba năm trước, khi con vừa rời đi, Thùy Túc xảy ra rất nhiều chuyện. Thái hậu bệnh nặng chẳng bao lâu thì băng thệ. Không có sự quản lý của thái hậu, hoàng thượng hành xử cũng trở nên dứt khoát không kiêng dè. Năm ấy, chiến loạn nổi lên khắp nơi. Quân Nam Lĩnh còn chưa dẹp gọn, Thành Tây đã xảy ra loạn chiến."

"Đô đốc - Thịch Cầm cấp báo về cung, chủ thành Thành Tây - Hải Hoan sợ chết mà có ý định dâng thành vào tay giặc Nam Lĩnh. Dân chúng ở Tây Thành rơi vào cảnh nhà tan cửa nát, lưu lạc khắp nơi. Thẩm Vương cho người mượn gió bẻ măng xúi giục nhân dân nổi loạn, chia rẽ quần thần, ép vua thoái vị, có thể nói Thùy Túc khi ấy nội ngoại đều loạn. Đợi khi ta cùng Túc Khuynh Hà trở về tới thì ở trong cung đã sớm được Túc Vương - Túc Hàm Ân khi ấy là tiểu nhi tử của Đô Thống Thùy Túc - Túc Khuynh Hà dẹp yên."