Sống Lại Kiếp Này Cầu Người Che Chở

Chương 11




Quả nhiên, Hàn Hiên đế khẽ đưa tay lên, cung nữ thu quạt đồng loạt lui ra ngoài, lúc này mới nhìn hắn nói: "Trọng yếu cần có chính là quân lính. Nay huynh trưởng của ngươi giữ phòng thủ ở Ân Châu, đối diện với quân Nam Lĩnh, chiến sự liên miên nhiều năm chưa dứt, quân sĩ cũng cần phải nghỉ ngơi. Thuyên chuyển quân là chuyện sớm muộn. Ngươi liền thay ta điều động binh lính, giám sát việc điều động binh sĩ lần này đi."

Túc Hàm Ân cúi người đáp: "Thần, tuân chỉ."

–-------

Túc Hàm Ân vừa rời ngự hoa viên, ánh mắt vô tình dừng lại trên một thân cẩm phục lén lút trốn phía sau hòn non bộ. Không biết suy nghĩ gì, y hơi dừng lại, sau đó nhấc bước đi tới.

Nhìn rõ người, Túc Hàm Ân ánh mắt khẽ chuyển. Nhị hoàng tử Thùy Túc - Hàn Tinh. Nhi tử của Thiện Tần- Cố Ngữ Y. Cũng là nhi tử được hoàng thượng quan tâm nhất hiện tại.

Y khẽ lên tiếng: "Nhị điện hạ? Ở đây thập thò cái gì nha?"

Hàn Tinh nghe tiếng, tim như ngừng đập, lập tức quay người nhìn. Mãi khi thấy y mới thoáng thở phào, chân run run chống tay vào gốc mai cạnh đó.

Hắn đưa tay vuốt ngực: "Ngươi! Ngươi sao xuất hiện mà không nói một tiếng?"

Túc Hàm Ân cười nhìn hắn, nói: "Câu này phải là ta hỏi ngươi mới phải. Chẳng phải ngươi bị cấm túc ba tháng ở đông cung sao, sao lại chạy tới chỗ này?"

Hàn Tình điều chỉnh lại hơi thở, lúc này mới hạ giọng nói: "Ta chính là trốn từ đó ra. Muốn ta ở trong đó hết ba tháng chi bằng cho ta một kiếm chết cho thống khoái."

Túc Hàm Ân ngậm ý cười, khoanh tay dựa vào tảng đá phía sau: "Ý hay nha, để ta đến gặp hoàng thượng truyền giúp ngươi một tiếng."



Hàn Tình trừng lớn mắt, giống như là y đã làm nên chuyện gì đáng xấu hổ lắm vậy: "Hàm Ân, ngươi!"

Ngươi ngươi nửa này đều không nói được lời nào tử tế.

Chỉ thấy hắn bỗng dưng hạ giọng, tươi cười nói: "Hàm Ân a~, ngươi-"

"Dừng."

Túc Hàm Ân vẻ mặt ghét bỏ đưa tay ngăn hắn nói tiếp. Y nhíu mày đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: "Ngươi nói chuyện thì nói chuyện, tra tấn tai của ta làm gì?"

Hàn Tình:.

Chợt thấy y chuẩn bị rời đi, hắn nuốt xuống hỏa khí ngút trời, kéo lấy tay áo y, vội vàng nói: "Hàm Ân!"

Lại sợ bị người khác đi qua phát hiện, hắn đành hạ giọng: "Ngươi đợi đã.."

Túc Hàm Ân lẹ mắt nhẹ nhàng xích qua bên cạnh, không tiếng động kéo dãn khoảng cách với hắn, y nhìn hắn, cau mày nói: "Ngươi nói thì nói động tay động chân còn ra thể thống gì?"

Nói rồi đưa tay phủi phủi hạt bụi vô hình trên tay áo.

Hàn Tình khóe môi giật giật. Hắn còn chưa chạm tới có được không?

Hàn Tình trừng mắt nhìn y, nói: "Vậy ngươi nói thì nói, rời đi làm gì?"

Túc Hàm Ân ánh mắt kì quái nhìn hắn: "Ta không đi ở đây làm gì?"

"Thì, thì ở lại với ta."

Túc Hàm Ân ánh mắt hoài nghi đánh giá hắn, rời bước lùi về phía sau, nói lời chân thành: "Ngươi, không thích hợp."

Hàn Tình mặt đần ra một thoáng.



Cái gì không thích hợp cơ?

Túc Hàm Ân quăng cho hắn một ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.

Rốt cuộc đại não xoay chuyển liền như nghĩ tới cái gì. Hắn mở lớn mắt, gần như là nhảy dựng lên.

Hắn nói, âm thanh có chút cao vút: "Ta không chơi đoạn tụ!"

"Người nào ở đó! Mau ra đây!"

Tiếng vọng từ phía đối diện hòn non bộ. Hẳn là vì Hàn Tình nói quá lớn làm bọn họ chú ý tới.

Y tính nhấc chân đi ra liền bị hắn cả người đu qua. Túc Hàm Ân nhanh chân nghiêng đi. Ánh mắt chợt lạnh. Hàn Tình thoáng sững người. Lần nữa nhìn lại giống như hắn bị ảo giác.

Túc Hàm Ân thu lại đôi phần ngả ngớn, túm lấy cổ áo hắn.

Y nghiêng đầu nhìn trời. Nhàm chán chẹp miệng.

Thị vệ cầm kiếm cảnh giác bước tới, ánh mắt dò xét đảo qua. Cuối cùng lại không thấy ai. Hắn thầm nghi hoặc, rõ ràng hắn nghe thấy có tiếng động..

Tên thị vệ đứng cạnh đó thấy hắn lề mề chưa qua, đành lên tiếng: "Nơi đó làm gì có ai, mau, mau đi thôi. Để vị đại nhân nào đi qua nhìn thấy lại cho rằng ta với ngươi lười biếng."

"Nhưng mà!"

Tên thị vệ cau mày tiến lên kéo hắn rời đi: "Ài. Mau lên, còn lề mề là ta đi trước đó. Bên phía Trà Dung Uyển của Dung phi nương nương còn chưa có qua đâu. Mau lên.."

Tiếng bước chân từ từ nhỏ lại. Đợi người đi xa, Túc Hàm Ân lúc này mới từ sau tảng đá đứng dậy, phủi phủi y phục.

Hỏi đời này thứ y bận tâm nhất hẳn là tiền đi. Y phục hư thì có thể sửa nhưng bẩn rồi thì chỉ có thể ném. Y tiếc ba trăm lượng tiền may áo..

Hàn Tình ban nãy tim cũng muốn vọt lên cổ họng luôn rồi.

Hắn chống tảng đá đứng dậy, chỉnh lại cổ áo bị y kéo đến nhăn nheo.. Thầm nghĩ, rốt cuộc hắn gặp phải cái đức hạnh gì không biết?

Chỉ thấy, Túc Hàm Ân nhìn cũng không thèm nhìn ném cho hắn một câu: "Ba trăm lượng, hiện tại đưa hay để ta tới đông cung lấy?"

Hàn Tình ngơ ngác nhìn y, y nói cái gì hắn không hiểu: "Ba trăm lượng cái gì cơ?" Hắn từ bao giờ nợ tiền y rồi?

Lại thấy, Túc Hàm Ân ý cười trước sau như một, giơ tay lên.

Hàn Tình nhìn theo hướng tay y chỉ, quả nhiên ngay phía cuối góc tay áo có một vết bung chỉ nho nhỏ. Hẳn là lúc nãy hắn bị kéo đến hoảng đưa tay bám vào liền làm hư rồi.

Hàn Tình nhăn mặt nói: "Môt vết xước nhỏ như vậy mà ba trăm lượng?"

Túc Hàm Ân nhíu mày, vẻ không tán đồng nói: "Cái gì mà vết xước nhỏ. Không đưa ta tới gặp hoàng thượng lấy."

"Ngưng! Đợi đã!" Hắn tính bám lấy tay y lại nhớ tới vết xước giá ba trăm lượng kia, đành nhấc chân chắn trước mặt y, nói: "Được! Được! Được, ba trăm lượng thì ba trăm lượng." Dừng chút hắn nhăn nhó nói: "Nhưng ngươi cũng thấy ta đang bị cấm túc đây này. Một văn tiền cũng không có lấy đâu ra ba trăm lượng đưa ngươi. Thế này đi ngươi giúp ta ra ngoài, ta đưa ngươi đi lấy tiền."

Túc Hàm Ân nhìn hắn, vẻ đắn đo, cuối cùng y hơi nhướng mày: "Năm trăm lượng."

Hàn Tình nụ cười trên mặt giống như vang lên tiếng 'răng rắc' vỡ vụn. Khóe môi giật giật hồi lâu, đè nén tức giận muốn thổ huyết, gần như là nghiến răng nói: "Được."

Y cười nói: "Thành giao."