Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ

Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ - Chương 49-2: Đã sớm muốn ăn em (2)




Editor: Linh Ngọc



Tô Nhiên lập tức yên lặng.



Ô ô, chỉ cần một ánh mắt của anh cộng thêm kêu tên của cô một tiếng!



Lòng cô lập tức hóa thành một vũng nước, không còn tức giận được nữa.



“Tần Trạch, sau này đừng kêu tên!” Bằng không phòng tuyến của em sẽ sụp đổ.



Đôi mắt Tần Trạch sáng ngời, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa.



“Chẳng lẽ gọi là vợ yêu nhỏ sao?”



“Tầm thường” Le lưỡi, ghê tởm ~~ trừng mắt!



“Cô bé ngoan?”



“Tệ!” Giậm chân, phất tay ~~ trừng mắt hơn nữa, mạnh mẽ trừng mắt!



“Cô bé đáng yêu?”



Em trừng, em trừng, em trừng trừng trừng!



Dường như trừng mắt quá nhiều, đôi mắt cô bắt đầu rút gân rồi.



Cô chán nản than thở, trời ơi, trẻ con không thể dạy mà.



“Vậy xin hỏi bạn học Tô Nhiên thân ái, ngài có cao kiến gì không?” Tần Trạch nhìn dáng vẻ “Anh không thể cứu được” của Tô Nhiên, bộ dáng đáng yêu, nhíu mày lên....



“Anh không thể mượn tên em để phát huy khả đăng tưởng tượng vô hạn của mình sao?” Thật là hận sắt không chịu cứng rắn mà.



“Bạn học Tô Nhiên thân ái, tế bào não của anh luôn không đủ dùng, nếu không em cũng sẽ không trừng mắt, không phải sao?” Tần Trạch vô tội nháy mắt mấy cái.



“Anh NND*, đừng giả bộ CJ** cho bà.” Tô Nhiên tức giận.



(*) NND: có nghĩa là bà nội mi



(**) CJ: có nghĩa là thuần khiết, ngây thơ,.... ý câu này là Tô Nhiên chửi Tần Trạch đừng có giả bộ ngây thơ.



Tần Trạch càng vô tội: “Bạn học Tô Nhiên, bạn nói gì đó?d,đ,L,Q,Đôn Bạn có thể phiên dịch giúp tôi không?”



Tức giận, tức giận, sẽ khiến ngu ngốc nhiều hơn.



“Anh - đi - chết - đi!” Tô Nhiên tức giận rống từng chữ.




Tần Trạch nhếch miệng cười: “Vậy như em mong muốn!”



Vừa dứt lời, Tần Trạch chặn môi Tô Nhiên lại, hôn thật thô bạo.



Tay anh dò vào trong quần áo Tô Nhiên, nhanh như tia chớp, tay anh trung thực phản ánh ý nghĩ của anh, anh rất đói khát rồi.



Áo khoác ngoài rơi xuống, tựa như tấm mềm trải giường cho hai người.



Hai người lăn xuống một góc, ba mặt tường chặn gió thổi đến, khiến hai người chìm đắm trong dục vọng nam nữ, quên đi lạnh lẽo.



Trên bầu trời những ngôi sao nhấp nháy, đèn nhà hàng xóm sáng trưng, thỉnh thoảng vẫn còn vài tiếng nói nho nhỏ, trong đêm vắng vẻ như vậy mơ hồ có thể nghe được.



Đêm giao thừa, tất cả mọi người đều mong đợi tiếng chuông và pháo hoa nhiều màu sắc cho năm mới.



Mà trên ban công nhà Tô Nhiên, lần này Tần Trạch thật sự quyết tâm.



Tay anh cởi áo ngực của Tô Nhiên ra, hai người điên loạn quấn lấy nhau chặt chẽ.



Khí trời lạnh lẽo, trong lúc đó hai người thật vất vả để da thịt chạm nhau, hai bên đều phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn và sung sướng, nhiệt độ nóng hổi, dựa nhau kích thích, cánh tay không ngừng quấn chặt, bốn chân quấn quít.



Chỉ muốn, chặt một chút, chặt một chút nữa....




Tay của Tần Trạch từ từ mò tới trước ngực của Tô Nhiên, lại phát hiện mình đi qua hoàn cảnh khó khăn trùng trùng, chỉ kém một bước nữa, mà tay anh vẫn còn bị mắc kẹt.



Trong mắt anh hiện lên vẻ chán nản, thầm mắng trong miệng: “Cái áo lông chết tiệt này!”



Tô Nhiên bị đặt dưới thân Tần Trạch,d,đ,L,Q,Đ nhìn thấy kích thích bị gián đoạn, vui vẻ, nở nụ cười: “Em sợ lạnh!”



“Chết tiệt!” Tần Trạch lại thầm mắng một tiếng, cuối cùng tay anh cũng phá được phòng tuyến cuối cùng.



Bàn tay thô ráp sờ lên làn da trắng mịn, thú tính trong mắt Tần Trạch ngày càng rõ ràng.



Anh tới gần Tô Nhiên, đưa lưỡi liếm cổ Tô Nhiên, khiến cho Tô Nhiên run rẩy.



“Tiểu yêu tinh, em làm cho anh phải chờ 6 năm!”



Tô Nhiên khẽ cười, Tần Trạch, em chờ anh cả đời rồi.



Từ từ để tay lên, đụng phải ngọn núi nhỏ của Tô Nhiên, vẻ mặt Tô Nhiên đỏ bừng, nín thở chờ đợi, Tần Trạch thấy lòng mình ngứa ngái chuẩn bị sờ lên đỉnh quả anh đào.



Gần, gần.



Ngay khi Tô Nhiên nghĩ Tần Trạch sẽ chạm tay tới đỉnh, thân thể của cô ngày càng nóng lên, lúc nhịn không được phát ra tiếng rên rĩ.




“Đùng ——” “Đùng —— “



Tiếng pháo hoa vang liên tiếp.



Tô Nhiên và Tần Trạch giật mình một cái, bầu không khí tốt đẹp bị cắt đứt lần thứ hai.



Tô Nhiên nhìn Tần Trạch.



Tần Trạch bất đắc dĩ nhìn trời.



Tô Nhiên cười ha hả: “Ngày hôm nay không thích hợp để sinh hoạt vợ chồng rồi!”



Tần Trạch ngẩng đầu, run rẩy đánh lên đầu Tô Nhiên: “Muốn ăn em, vẫn còn hơi sớm.”



Anh kéo Tô Nhiên qua, miễn cưỡng dựa vào tường trên sân thượng, Tô Nhiên mềm nhũn vùi vào lòng Tần Trạch.



Pháo hoa nở rộ đủ màu sắc, chiếu sáng người và cửa nẻo phía dưới.



Gió lạnh tiếp tục thổi.



Giọng nói khàn khàn, Tô Nhiên trêu đùa: “Ngày mai, xem ra chúng ta cùng nhau bị cảm rồi ~~”



“Không sao.” Tần cố sức ôm sát Tô Nhiên, ấm áp nói.



“Tần Trạch, anh tin chúng ta sẽ hạnh phúc sao?”



“Đứa ngốc, nhất định chúng ta sẽ đầu bạc răng long.”



“Được, Tần Trạch, nếu như có một ngày, anh nghĩ rằng em chắc chắn phải chết đi, phải nhớ để tâm thấy rõ rằng, em mãi mại bên cạnh anh.”



Tần Trạch quay đầu, nhìn sắc mặt nghiêm túc của Tô Nhiên.



Gật đầu.



“Ừ.”



Mười ngón tay đan xen vào nhau, trong lòng Tô Nhiên trăm hoa đưa nở.



Tần Trạch có chút chú ý về câu nói kia của Tô Nhiên!



Anh nhìn pháo hoa, càng ôm chặt Tô Nhiên nhiều hơn, ôm thật chặt.