Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ

Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ - Chương 47-1: Cơn ác mộng, hoa bỉ ngạn (1)




Tô Nhiên và Tần Trạch một tháng gặp một lần, cứ như vậy cùng nhau đi qua cuộc sống vui vẻ.



Hoa đào xuân đến, hoa sen hạ đến, hoa cúc thu đến, hoa mai đông đến.



Mùa xuân, hai người ngửi hương hoa đào, ngồi trên băng đá trong sân, thưởng thức hoa đào, uống chút trà. Có lúc Văn Phương và Lý Yến la lên, ba người con gái, được hoa đào chiếu xuống càng thêm kiều diễm động lòng người. Mà một mình Tần Trạch đang loay hoay với latop bên cạnh, trên màn hình không ngừng nhảy lên các con số màu hồng xanh.



Mùa hè, dưới giàn nho là địa điểm ghé lại thường xuyên nhất của hai người.



Tô Nhiên dễ lạnh, buồn ngủ.



Mà Tần Trạch lại biến thành người lao động miễn phí, sửa lại toàn bộ mạch điện trong nhà, vì vậy, dưới giàn nho Tô Nhiên vẫn có thể có quạt thổi gió mát, đôi khi chợt có ý nghĩ, vẫn còn là đêm giữa mùa hè, gọi cho Từ Hải Dương, Tiểu Dực, toàn thể 402, dĩ nhiên không thiếu Thành Nhạc Ninh, còn có bạn tri kỷ của Tô Nhiên, Lương Hữu, Văn Phương và cả Lý Yến.



Mở một hội thịt nướng.



Một đám người, mua một kết bia lớn, kêu món ăn và hát.



Những ai không quen nhau, cũng từ từ quen thuộc lẫn nhau.



Quan hệ cũng càng ngày càng tốt.



Mùa thu, hoa cúc nở rộ đầy sân.



Tô Nhiên và Tần Trạch ở trong gió thu, hai người rất thích ở cùng một chỗ, lặng lẽ hưởng thụ sự yên tĩnh này.





Hai người thích ở trong khóm hoa cúc, bày ra bút lẫn cọ, bôi bôi vẽ vẽ, trông phong nhã vô cùng...



Cuối cùng nhìn một đống hoa cúc đen kịt, hai người giễu cợt lẫn nhau, Tô Nhiên đấu võ mồm nhiều lần đều chiến thắng, vì vậy cô vén tay áo lên, treo đèn chuyên cần tập luyện.



Sau đó, hoa cúc được vẽ lại cũng bắt đầu có hình dạng.



Cuối thu, hai người cùng nhau vẽ, Tô Nhiên vẽ cúc, Tần Trạch viết chữ lưu niệm.




Vốn là viết chữ bằng bút lông, Tô Nhiên rất là tự đắc, nhưng kể từ khi nhìn nét chữ đầy mạnh mẽ của Tần Trạch, cô lập tức cảm thấy xấu hổ.



Tần Trạch vỗ vai của Tô Nhiên, nói với cô: "Đời này, em mãi mãi cũng không được xa anh."



Ánh mắt thanh tú của anh đảo qua chữ được thêm vào kia, làm bức tranh trở nên hoàn hảo.



Nâng môi lên, cười!



Tô Nhiên nôn ra máu: "Anh cười đi, cười đi, tốt nhất là cười đến bị chuột rút."



Mùa đông, hoa mai vừa mới nở rộ.



Tần Trạch ở dưới cây mơ, dừng chân thật lâu.




Ánh mắt tràn đầy đáng tiếc.



Tô Nhiên không hiểu, đi tới, hỏi: "Này vừa lúc hoa mai nở, anh đáng tiếc cái gì!"



Tần Trạch nhìn một vòng trên người Tô Nhiên, nhìn về phía hoa mai thật lớn thở dài.



"Hoa mai tuy tốt, nhưng lại chưa hề có một người tài giỏi, có thể tận dụng nó, chò dù nó nở tốt, cũng chỉ có thể tăng thêm niềm thương cảm!"



"Cái gì?" Tô Nhiên mờ mịt ngỡ ngàng.



"Lần trước ăn được mai hoa cao, hoa mai áp, hoa mai rượu, hoa mai trà xanh, nó vẫn còn lưu hương trong miệng anh! Ai, chủ nhật tháng sau, anh nghĩ, anh không được trở lại, để thưởng thức tốt một chút. Ừ... Có thể chủ nhật của tháng sau sau nữa cũng vật thôi."



Tô Nhiên lần nữa nôn ra máu, được rồi, Tần Trạch, em làm cho anh!



Cả mùa đông, Tô Nhiên chạy ngược chạy xuôi, tìm bao nhiêu thực đơn, sau khi làm bao nhiêu vật phẩm thất bại, cuối cùng ở học kỳ chủ nhật cuối cùng, đã đại công cáo thành.




Hai người mang một cái bàn gỗ, dấu vết nắng ấm dưới mùa đông.



Một xấp hoa mai cao trắng noãn, một bàn đầy mùa thơm của hoa mai, còn có rượu hoa mai mới cất tốt nhất, một bầu không khí đầy mùi thơm ngát của trà hoa mai.



Cầm rượu hoa mai, Tô Nhiên và Tần Trạch chôn dưới cây mai, hi vọng vài năm sau, có thể uống được rượu hoa mai nguyên chất.




Sau khi Tần Trạch ăn xong, vẻ mặt tươi cười nói: "Đây là hoa mai tốt!"



Tô Nhiên cũng bắt đầu tranh cãi vô ích.



Cuộc sống ở nhà nhỏ, một năm trôi qua rồi lại , một năm, ngày càng tốt đẹp.



Lúc đó, Tô Nhiên vượt qua lớp mười, đón chào phân ban văn lý lớp mười một.



Tô Nhiên lựa chọn ban tự nhiên, Trầm Khâm Cơ cười với Tô Nhiên nói là chọn ban giống như vậy.



Từ Hải Dương điền ban xã hội, cái này giống như ban mà đời trước anh đã chọn, Vương Dực đi nước ngoài, đi Paris đào tạo chuyên sâu âm nhạc, đây là số mệnh của anh, anh trốn không thoát, chỉ có thể rơi lệ chào tạm biệt Tô Nhiên và Từ Hải Dương.



Mặt khác phòng 402, điền ban tự nhiên, mọi người cười cười, khuyến khích lẫn nhau, cùng nhau cố gắng.



Lúc bắt đầu học kỳ mới, Chư Mục Gia chia tay với bạn trai của cô ấy, lý do cụ thể Tô Nhiên không rõ, nhìn dáng vẻ chán nản của Chư Mục Gia, bọn nhỏ 402 lôi kéo cô, cùng đi hát ktv suốt cả một đêm.



Đợi đến buổi sáng thứ hai.



Chư Mục Gia đáng lẽ yếu đi mấy phần, lại trở nên giỏi giang tích cực đứng lên.



Cô tham gia hội học sinh, dần dần làm càng ngày càng tốt, mấy lần có đại hội lớn cũng thấy biểu hiện của cô rất sinh động, xuất sắc.