Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ

Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ - Chương 45: Tình địch, phải không?




Editor: Linh Ngọc



Là Thành Nhạc Ninh!



Tô Nhiên nhìn người con gái thi đấu 100m, chính là thiên tài Thành Nhạc Ninh trong truyền thuyết, hiện giờ đang xoa tay, mái tóc ngắn linh hoạt, ánh mắt sáng ngời, giữa hai hàng lông mày tràn đầy dòng khí chính nghĩa, dưới ánh nắng mặt trời đặc biệt chói mắt.



“Đùng!” Sau khi tiếng súng vang lên, Thành Nhạc Ninh như mũi tên rời khỏi cung, chạy về đích.



Tô Nhiên nhìn tốc độ kinh người của cô bé, hai mắt trợn to, thật là nhanh mà!



Chỉ lát nữa là đến điểm đích,vào giờ khắc này lại phát sinh ra chuyện bất ngờ, thân thể Thành Nhạc Ninh xiêu vẹo, ngã quỵ về phía trước.



Thân thể như diều đứt dây, theo quán tính, trượt ra khỏi đường đua, khán giả cùng nhau phát ra tiếng thét, cùng lúc đó đứa trẻ lớp khác, đã vượt qua cô bé



Danh hiệu đệ nhất, trong chốc lát trở thành thứ nhất từ dưới lên trên.



Tô Nhiên có chút tiếc nuối thay cô bé.



Nhìn cô ấy từ từ đứng lên, sau đó trên cánh tay và trên đùi điều có vết máu nhỏ, cô nghĩ là nào đứa bé này không có lấy một bạn tốt, sao không thấy ai đi quan tâm đến cô ấy.



Nhìn bóng lưng kiêu ngạo của cô bé kia, Tô Nhiên thở dài, đứa bé này rất giống với một người.



Cuối cùng cô vẫn mềm lòng, chạy về phía trước mấy bước, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.



“Vết thương của cậu có.. Nghiêm trọng không?”



Thành Nhạc Ninh quay đầu lại, nhanh chóng, không dừng lại mà đáp: “Dĩ nhiên không nghiêm trọng, ngay cả tớ bị thương tớ cũng không hề cảm thấy!”



Vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt trợn lên tròn xoe.



Tô Nhiên sửng sốt một chút, không cần thiết rõ ràng như vậy, có đau không hay, cũng chỉ là chuyện của mình cô.



“A, vậy hay là đi phòng y tế xem chút đi.”Tô Nhiên đề nghị



Thành Nhạc Ninh kiên định lắc đầu: “Không đau, không cần.”



Sau đó cứng rắn xoay người, khập khiểng đi về phía trước.



Không trách được không có bạn bè, thì ra là một đứa trẻ kì cục!



Từ Hải Dương, chẳng lẽ cậu có em gái thất lạc sao?



Hắc, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, bóng lưng cao lớn của Từ Hải Dương, từ từ đi đến, vẻ mặt anh ta nghiêm nghị, sắc mặt hờ hững, đi ngang qua Thành Nhạc Ninh đang khập khiễng.



Sau đó tiến đến tầm mắt của Tô Nhiên.



Băng tuyết nhất thời tan rã, ánh sáng mặt trời chảy dài.



“Tại sao lại ở chỗ này?” Mặc dù giọng nói có chút lạnh lùng, nhưng mà đối với Từ Hải Dương mà nói đã có chút dịu dàng rồi.



Tô Nhiên bĩu môi, nhìn Từ Hải Dương một chút, đáy mắt có ý cười: “Đứa bé kia rất giống với cậu! Cậu có quen biết cô bé ấy không?”



Từ Hải dương liếc mắt hành động như bò già của Thành Nhạc Ninh, cau mày: “Không có ấn tượng!



Tô Nhiên cười ha hả, vỗ xuống vai Từ Hải Dương, “Cậu luôn chậm chạp với con gái như vậy, lúc nào mới thông suốt đâu, không cần nghĩ nhiều cứ nhìn tớ, không hiểu sao cậu lại cứ thích chọc ghẹo tớ thế, cái này thật sự rất nhàm chán nhe.”



Từ Hải Dương nhìn Tô Nhiên một chút, dịu dàng trong mắt càng tăng thêm.



Đột nhiên trước mặt vang lên tiếng ầm, hình như là âm thanh của cái gì ngã xuống đất.



Hai người nhìn về phía trước.



Thì ra là đứa bé kia, té xỉu.



Tô Nhiên chạy nhanh tới, làm kiểm tra đơn giản, sau đó, cười quay sang Từ Hải Dương làm động tác “Mời“.



Từ Hải dương ngẩng đầu nhìn ánh sáng mặt trời một chút, vẻ mặt không đổi.



Hôm nay ra cửa không xem ngày rồi.



Hắn yên lặng nhìn Tô Nhiên 3 giây, sau đó xoay người rời đi.



Thật xin lỗi, hắn rất thích sạch sẽ.



“Từ Hải Dương!” Tô Nhiên tiến lên kéo tay áo Từ Hải Dương, “Tớ không ôm được.”



Từ Hải Dương nhướng mày, bày ra vẻ, cậu không ôm được thì đường ôm, mình có muốn giúp cũng không giúp được.



Tô Nhiên cắn răng: “Núi dựa sơn hoang, dựa vào cây cây đổ, dựa vào chính mình tốt nhất.”



Nàng sử dụng toàn bộ sức mạnh, lung la lung lay, khiêng Thành Nhạc Ninh lên.



Cái này nếu mà chạy thì rất khó khăn!



Từ Hải Dương, bất đắc dĩ thở ra một hơi.



Một giây trước đẩy Tô Nhiên ra, một giây kế tiếp đã ôm Thành Nhạc Ninh vào trong tay anh.




Tô Nhiên thở không ra hơi cười: “Tớ biết tính cậu mà, ngoài lạnh trong nóng.”



Từ Hải Dương mặc kệ, ôm Thành Nhạc Ninh, bước nhanh về phía phòng y tế.



Trong lúc Thành Nhạc Ninh ngất xỉu, cô cảm nhận được một luồng khí dương cực nóng. Nhưng mà lại là có một mùi bạc hà rất dễ ngửi, đây là mùi cơ thể của con trai sao? Cô tham lam hít vài hơi thật sâu, đây là lần đầu tiên cô biết, thì ra một người con trai cũng có thể có mùi hương như vậy, ở nhà cô mấy người đàn ông, ai cũng tản ra mùi hôi thối, khó ngửi cực kì.



“Bác sĩ, vết thương của cô ấy có nghiêm trọng không?” Thành Nhạc Ninh nghe được giọng nói dịu dàng của con gái.



“Không có gì đáng ngại, bôi thuốc một chút là được rồi.”



Đây cũng là lời của bác sĩ, xem ra vết thương của mình thực sự không nghiêm trọng, Thành Nhạc Ninh thật sự chịu không nổi, lại hôn mê bất tỉnh.



Trong phòng bệnh, nhiệt độ vừa vặn, không giống ánh nắng gắt gao của mùa thu.



Từ Hải Dương cùng Tô Nhiên hai người yên lặng chờ đợi Thành Nhạc Ninh tỉnh lại.



“Tích tích ~~ tích tích ~~”



Tô Nhiên có tin nhắn.



Mở ra xem, là Tần trạch.



Anh đang đứng trước trường học của em này



Tô Nhiên cười, cậu nhóc này, muốn cho cô đi đón anh đây mà, cô không thèm đâu!



“Bây giờ em đang ở phòng y tế, anh tới đây đi!”




Qua nửa phút, mới trả lời một chữ: Được



Đôi mắt Từ Hải Dương lóe sáng, nhìn Tô Nhiên cười dí dỏm, nhất định là anh ta tới rồi.



Không phải anh ta, thì còn có ai khiến người trước mắt luôn bình tĩnh như người 30 tuổi, trở thành cô gái 16 tuổi vui vẻ đây?



Mí mắt Thành Nhạc Ninh khẽ động xuống.



“Đã tỉnh rồi sao?” Tô Nhiên dịu dàng hỏi.



Giọng cô gái có chút khàn khàn, có chút biểu lộ ngượng ngùng, hình như rất không thói quen có người dịu dàng như thế đối đãi cô, mặt của cô bé có chút ửng hồng.



“Ừ...... Là cậu đưa tớ tới đây hay sao?” Thành Nhạc Ninh nhỏ giọng hỏi.



Tô Nhiên giao toàn bộ công lao cho Từ Hải dương: “Không phải là tớ, là người đẹp trai này, không ngại vất vả, ôm cậu đến đây.”



Tô Nhiên đặc biệt nhấn mạnh chữ “Ôm” này.



Sau đó gương mặt thanh tú của Thành Nhạc Ninh càng ửng đỏ hơn.



Tô Nhiên cứng rắn kéo Từ Hải Dương qua, muốn cho đứa bé “Đơn thuần” cùng gần gũi với con gái, đây chính là anh hùng cứu mỹ nhân, không xảy ra chút quan hệ nam nữ, có phải ông trời thẹn quá se duyện cho hai người này không.



Một mùi bạc hà nhàn nhạt truyền đến.



Thành Nhạc Ninh lần nữa hít sâu vài cái: “Quả nhiên là anh ấy.”



Trái tim nhỏ của cô, càng đập nhanh thể hiện sự vui mừng.



Cô đối với an, vừa gặp đã yêu rồi!



“Cám ơn.”



Thành Nhạc Ninh xác nhận tâm ý của mình, sau đó ra vẻ tự nhiên.



Cô ngẩng đầu lên, cười tự nhiên mà chững chạc.



Từ Hải Dương lạnh lùng gật đầu một cái, coi như là đáp lại, sau đó xoay người, đi tới cửa sổ phòng y tế, thật lâu cũng không quay đầu lại.



Tiểu tử này, lại đặt mỹ nữ qua một bên, một mình nhìn phong cảnh.



Tô Nhiên thấy buồn cười.



Thành Nhạc Ninh nhìn Tô Nhiên thẳng thắn cười một tiếng, sau đó nắm thành quả đấm nhỏ, hướng về phía Từ Hải Dương, dùng sức đánh ra một quyền, nhất thời sắc mặt phấn khởi, ngoảnh đầu dịu dàng, trong lòng cô hô to: “Tiểu tử, tiếp chiêu đây!”



“Cốc cốc!” Cửa truyền đến tiếng gõ.



Tô Nhiên, Thành Ninh vui mừng còn có Từ Hải Dương nhìn người đang đi tới từ phía trước.



“Tần Trạch!” Hai cô gái cùng vui sướng kêu lên.



Tần Trạch nhìn về phía một cô gái trong đó, kinh ngạc nhỏ giọng kêu: “Nhạc Nhạc?”



Tô Nhiên kinh ngạc nhìn hai người, hai người biết nhau, còn nói chuyện thân mật như vậy?



Trái tim nhỏ của cô lại bắt đầu đau...... Tần Trạch, vậy mà anh lại gọi người khác trước tiên!