Sống Lại Chỉ Nhận Thêm Đau khổ

Sống Lại Chỉ Nhận Thêm Đau khổ - Chương 4: Anh trong trái tim tôi chỉ chiếm 0,001% mà thôi





Hàm Uyên ngẩng lên nhìn cái tên đáng ghét đụng vào mình. Trước mặt của Hàm Uyên là một thằng con trai. Rất cao và đẹp trai..


"Anh là ai vậy? Tại sao lại chặn đường tôi?" Hàm Uyên có hơi nhíu mày, nghe cách nói vừa rồi chắc chắn là đang tức giận.


"Gì đây? Không phải cô thích tôi sao?" Vừa nói vừa ghé sát vào mặt cô như đang cố tình làm thế.


Hàm Uyên chợt im lặng vài giây, nhớ lại một cái tên có ghi trong quyển sổ nhật ký. Tên crush của Lục Hàm Uyên.


"Minh... Hạo... Thiên." Hàm Uyên nói ra cái tên đó rất bé nhưng đủ cho cái tên Hạo Thiên kia nghe thấy vì khoảng cách rất gần.


Hạo Thiên cười 1 bên miệng rất soái, trở lại tư thế đứng thẳng kiêu ngạo" Đúng là tên của tôi. Sao hả kì nghỉ hè có nhớ tôi không, chẳng phải cô rất thích tôi sao."


"Chẳng phải anh cũng chả thèm quan tâm tới nó sao, thậm chí còn cời cợt." Hàm Uyên cười trừ, có chút khinh miệt.


"Dù thế thì cô vẫn thích tôi mà." Hạo Thiên tiến tới gần Hàm Uyên. Hắn tiến 1 bước cô lùi một một bước.


"Dừng lại đi. Đúng là tôi thích anh nhưng đó chỉ ngày xưa thôi. Giờ anh trong trái tim tôi chỉ chiếm 0,001% mà thôi thế nên tránh ra đi." Hàm Uyên đẩy Hạo Thiên ra, ánh mắt kiên định không có dấu hiệu của nói dối.


Khi Hàm Uyên đi xa, Hạo Thiên mới định thần, môi hơi nhếch lên. "0,001% sao? Lục Hàm Uyên tôi nhất định sẽ bến nó thành 100%."


________________


Hàm Uyên khi tránh được cái cái tên thần kinh đó, cô càng thấy cái cô Hàm Uyên này ngày càng mù quáng với tình yêu rồi. Nhưng không thể tránh được vì cô cũng như vậy mà.




Càng nghĩ càng làm cho cô tụt hứng đi xem ngôi trường này mà. Lắc đầu vài cái, Hàm Uyên đi vào lớp của mình...


Mới bước vào lớp, mọi người cũng không quan tâm lắm cho đến khi cô lên tiếng" Chào buổi sáng, mong mọi người giúp đỡ trong năm học này."


Mọi người đều dừng lại mọi hoạt động, cả lớp từ ồn ào trở lên im lặng một cách bất thường. Nhìn không khí có vẻ bất thường cô mới lên tiếng.


"Sao mọi người im lặng vậy? Mình nói sai gì sao?"


Một bạn nữ mới lên tiếng" Hàm Uyên không phải, cậu khinh thường không chơi với ai trong lớp sao?"


Hàm Uyên cười" Vậy sao cho mình xin lỗi. Từ mình sẽ thay đổi."


Mọi người trong lớp bị ngạc nhiên tập hai. Ngạc nhiên cũng là đúng thôi. Không thể nghĩ tới được việc một tiểu thư luôn luôn kêu ngạo khinh thường người khác như Hàm Uyên sao có thể cười tươi làm quen và kết bạn với mọi người trong lớp được chứ.


Nhưng đó là Hàm Uyên thôi, còn cô là Ánh Nguyệt, hai người họ khác nhau hoàn toàn.


Hàm Uyên đi ra chỗ mọi người đang tụ tập làm quen. Đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi....


"Hàm Uyên, tớ không ngờ cậu lại thân thiện đến thế." Cảnh Điềm cười vui vẻ với cô. Mấy bạn nữ xung quanh cũng bắt đầu gật đầu đầu ý.


Tiếng chuông vào lớp đã reo lên, mọi người bắt đầu tản ra về chỗ của họ. Hàm Uyên với Cảnh Điềm ngồi cùng nhau. Có lẽ cô với Cảnh Điềm thân với nhau nhất trong số những người cô làm quen.



Lúc này mới có những người là con của những tập đoàn lớn mới đi vào. Họ đơn giản chỉ tuân theo chủ nghĩa độc lập, không cần kết bạn giống như Lục Hàm Uyên vậy.


Thầy chủ nhiệm mới đi vào, thầy nghiêm giọng." Thầy sẽ chủ nhiệm lớp, cứ gọi là thầy Lý là được. Hôm nay ta sẽ gặp 1 bạn mới."


Từ bên ngoài, Thiên Du bước vào. Mỉm cười làm lũ con gái mê miệt. "Xin chào mình là Hàn Thiên Du."


Thiên Du nhìn từng người trong lớp học. Ánh mắt bỗng dừng lại chỗ của hình dáng người quen thuộc. Đó là chỗ của cô- Hàm Uyên. Thiên thần mà anh đã gặp ở bệnh viện.


Nghe thấy cái tên Hàn Thiên Du làm cô phải ngẩng mặt lên xem. Ánh mắt hai người đối diện nhau. Hàm Uyên nhanh chóng cúi xuống lại. Cách mà Thiên Du nhìn cô có hơi khó chịu.


"Hàm Uyên nè, Thiên Du tại sao lại cứ nhìn mình vậy? Lẽ nào ảnh để ý mình từ cái nhìn đầu tiên sao." Cảnh Điềm vỗ vai cô nói nhỏ, ngữ điệu chắc chắn đang vui vẻ có phần ngại ngừng.


Sở dĩ Hàm Uyên thích trêu trọc người từ nhỏ nên khó thoát khỏi việc trêu lại Cảnh Điềm "Cũng có thể có. Wow Cảnh Điềm của chúng ta xinh quá mà."


Cảnh Điềm cười vui vẻ mặt có đỏ lên vì ngại ngùng, không nói gì nữa chỉ cúi mặt xuống bàn.


Thầy giáo nhìn toàn bộ lớp rồi lên tiếng " Chỗ Hàn Phi còn trống em ngồi ở đó nhé."


Thiên Du không nói gì lặng lẽ liếc qua chỗ cô. Anh muốn ngồi ở chỗ của cô tuy nhiên có vẻ như là đã có người ngồi rồi thì đành phải chấp nhận.


Và đương nhiên người vui mừng nhất ở đây đó chính Hàn Phi. Bố mẹ của Hàn Phi có quan hệ làm ăn với nhà của anh từ khi hai người họ 5 tuổi.



Một lần Hàn Phi đòi đi ăn cơm cùng với nhà Thiên Du để bàn chuyện làm ăn. Đó cũng là lúc cô gặp được Thiên Du và bắt đầu để ý anh.


Đến khi 13 tuổi năm nào cô và anh cũng học cùng lớp. Đó là do cô muốn như vậy ba mẹ cũng chấp nhận. Tuy nhiên năm học mới khi cô 14 tuổi anh đã chuyển sang nước ngoài.


Anh thậm chí chả nói gì cho cả lớp cứ thế mà đi trong yên lặng. Dù học cùng lớp Thiên Du cũng ý khi để ý bọn gái huống chi một đứa con gái như cô.


Thiên Du đi xuống bàn của Hàn Phi nói một chữ "Chào."


Một chữ "chào" đối với cô nó rất có giá trị. Đơn giản là cô đợi anh 3 năm rồi chỉ để nghe giọng nói là cả một món quà có giá trị rất lớn.


"Cậu không nhớ mình hả?" Hàn Phi sẽ lên tiếng có chút rụt rè.


"Ờ." Một chữ này đầy lạnh lùng, dễ làm người khác bực mình. Hàn Phi không nói gì nữa vì cô sợ mình làm phiền anh.


Thiên Du nằm xuống bàn, ngắm nhìn thiên thần của mình. Anh muốn biết tại sao mỗi khi nhìn cô cười lại có cảm giác vui vẻ thêm được phần nào.


Từ bên ngoài, Hạo Thiên đi vào vẫn hung hăng như ngày nào. Thầy giáo thấy cũng không bảo gì cậu ta. Người trong trường thừa biết cậu ta là Cá biệt nhất cũng có thể là đại ca của trường.


Anh đi ra chỗ của Cảnh Điềm, đập tay xuống bàn "Ê!"


Cảnh Điềm hơi run nắm tay của Hàm Uyên " Có chuyện gì không?"