Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp

Chương 46




Sau năm giây đứng hình, cả bốn chúng tôi lao vào căn hộ rồi đóng cửa, Mộc Huy sau đó khóa cửa, Thẩm Tư và tôi còn định vác mấy cái ghế hoặc cái gì đó ra để chặn ở cửa nhưng bị ngăn lại.

Phó - ngơ - Đông - ngơ - Thần:’‘Mọi người đang làm gì vậy?’’

Tôi:’‘Anh không sợ ma à?’’

Anh nhìn tôi với ánh mắt hoang mang, tựa như mình là một người người cuộc với bộ não của đứa trẻ lên ba:’‘Ma gì? Ở đâu?’’

‘‘Không phải anh bảo có đứa trẻ à? Bọn em có thấy ai đâu?’’ Đầu tôi hiện lên dấu chấm hỏi to đùng.

Mộc Huy nói thêm:’‘Đúng đúng, có đứa trẻ nào đâu.’’

Thẩm Tư:’‘Chắc chắn là gặp ma ban đêm rồi.’’



Một bầu không khí yên tĩnh bao trùm lấy chúng tôi, cả ba người trừ Phó Đông Thần ra thì đều không hẹn mà mở điện thoại ra xem giờ. Bất ngờ chưa, giờ mười hai giờ tròn luôn rồi.

Tôi khẽ nuốt nước bọt ‘‘ực’’ một tiếng, hỏi anh:’‘Anh… Có khả năng nhìn thấy ma à?’’

‘‘Đương nhiên là…’’ Anh ngập ngừng, lời nói ngắt quãng khiến ba người còn lại đang đứng đối diện không khỏi tò mò.

Thẩm Tư:’‘Là…?’’

‘‘Không rồi.’’ Phó Đông Thần đáp lại với giọng hiển nhiên.

Mộc Huy không nhịn được mà lên tiếng:’‘Ủa? Củ lạc giòn tan? Sao mới đầu không nói vậy đó?’’

‘‘Ai biết gì đâu.’’ Phó - đảo mắt nhìn chỗ khác - Đông Thần trả lời.

‘‘Ừ rồi còn vụ đứa nhỏ thì sao?’’

Mọi sự chú ý đều dồn về phía người đàn ông duy nhất trên ghế sofa phía đối diện.

‘‘Ê khoan, chờ xíu.’’ Tôi lên tiếng.

‘‘Ngoài lề nhưng mà sao ba đứa mình phải tranh nhau một chỗ trong khi bên kia có cái ghế sofa rất rộng vậy?’’

… Bỗng nhiên khung cảnh ba con quạ quay qua vô thức hiện lên trong đầu tôi.

Thẩm Tư:’‘Anh em… Lên!’’

Và rồi cả ba lao lên, ném Phó Đông Thần ra chỗ khác mặc cho anh ngơ ngơ ngác ngác như con nai vàng mới gia nhập khu rừng. Còn ba chúng tôi thì lúc này đã yên vị với chỗ ngồi mới, công nhận là khổ trước sướng sau có chút không quen…

Quay lại với vấn đề ban nãy, thì bất ngờ chưa mấy ông bà già. Đứa nhỏ được nhắc đến là tôi, là tôi đó! Xỉu cái đùng! Con người có thể ác hơn không?

- - -

‘‘Ngon nhào vô!’’ Mộc Huy đứng trên giường với cái gối màu trắng trong tay.

‘‘Hôm nay tôi nhất định sẽ là người chiến thắng!’’ Thẩm Tư bên này cũng không chịu thua, núp núp sau ghế sofa ngó đầu ra quan sát, trông rất là chuyên nghiệp… theo phong cách của người không bình thường.

Còn tôi lúc này đang núp sau một cái bia đỡ vô cùng chắc chắn hình người. Tất nhiên là chồng tôi rồi, vì làm quần gì có chuyện hai người kia sẽ đứng chắn cho tôi đâu, đang là kẻ thù mà!

‘‘Xem tuyệt kỹ ném gối của ta đây!’’ Mộc Huy bắt đầu đòn tấn công bằng việc dùng một tay lia cái gối đến chỗ Thẩm Tư. truyện đam mỹ

‘‘Kích hoạt kỹ năng né đòn thượng thừa.’’ Thẩm Tư dứt câu cũng là lúc chiếc gối kia bay qua đầu anh ta và tiếp đất.

‘‘Hai con yêu quái kia, các ngươi hãy mau nộp mạng!’’ Tôi vung tay tung ra một đòn làm màu, sau đó ném hai chiếc gối về phía Mộc Huy và Thẩm Tư.

Mộc Huy:’‘Biến hình! Phép thuật gao!’’

Cậu cúi người với lấy chiếc chăn rồi quấn quanh mình, sau đó mở tủ lấy cái bút chì trong đó đưa qua đưa lại vài cái như thể đó là cái đũa phép.

‘‘Xem đây, với phép thuật quyền lực, ta sẽ biến các người thành những con chuột! Úm ba la xì bùa, hồ biến!’’ Mộc Huy chỉ cây bút về phía Thẩm Tư.

Thẩm Tư lần này không né đòn nữa, anh ta sử dụng một cái gối làm khiên để chống lại thứ tà thuật mà Mộc Huy vừa sử dụng.