Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp

Chương 43




Sáng sớm hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Tôi thầm chửi thề một câu rồi với tay nhấn nghe máy. Một giọng nói mang theo sự vui mừng, hí hửng vang lên. Khỏi nhìn tên tôi cũng biết là ai gọi, ngoại trừ Mộc Huy ra thì còn có thể là ai chứ?

‘‘Mới sáng sớm đã muốn phá giấc ngủ của mình rồi à Mộc Huy?’’

‘‘Gì ai biết gì đâu.’’

‘‘Chắc mình tin. Mà cậu gọi có chuyện gì vậy?’’

‘‘Cậu chưa biết tin gì à?’’

‘‘Gần biết rồi.’’

‘‘Chuyện là Đào Diệu đi du lịch về rồi đó, trùng hợp căn hộ mình mới thuê đối diện với căn hộ của tòa nhà mà cô ta đang ở.’’

‘‘Ừ, rồi sao?’’

‘‘Mình đã mua một ống nhòm về để xem, cuộc sống của cô ta có vẻ nhộn nhịp.’’

‘‘Vậy thì liên quan gì đến mình?’’

‘‘Mình tìm thấy kẻ tình nghi rồi!’’

Nghe đến đây tôi tỉnh ngủ ngang luôn, hỏi lại Mộc Huy:’‘Thấy rồi? Ai!?’’

‘‘Trong số những người ghé vào căn hộ của cô ta thì mình thấy có anh em ‘‘tốt’’ lúc trước của cậu. Trông có vẻ vừa làm việc xấu.’’

‘‘Là đứa nào?’’

‘‘Trương Thâm.’’

‘‘Đừng bảo là còn có cậu nhóc nhìn nhỏ tuổi hơn tụi mình đi cùng anh ta nữa nhé?’’

‘‘Sao biết hay vậy? Cậu trốn dưới gầm giường nhà người ta à?’’

‘‘Không hẳn, linh cảm mách bảo đấy.’’

‘‘Vậy cậu có muốn qua xem chút không?’’

‘‘Khỏi, mình có việc cần làm rồi.’’

‘‘Việc gì?’’ Mộc Huy tò mò hỏi, một người ‘‘thất nghiệp’’ như Miên Nam thì có việc gì làm?

‘‘Đi ăn sáng.’’

Sau câu nói đó thì chỉ còn tiếng ‘‘tút tút’’ vang lên.

- - -

Hôm nay nhà tôi đón tiếp đón một vị khách đặc biệt. Đó là một hộp quà để trước cửa không ghi rõ tên người gửi. Có điều địa điểm người gửi khiến tôi có hơi rùng mình, vì đó là một căn nhà ma nổi tiếng ở thành phố bên cạnh. Tôi đặt hộp quà lên bàn, tự nghiên cứu hộp quà vì Phó Đông Thần đã lên công ty được nửa tiếng.

Dù đã dặn lòng là không được mở nhưng vì tính tò mò nên tôi đi lấy găng, đeo kính và khẩu trang rồi bắt đầu mở hộp quà. hộp quà vừa mở ra thì ngay lập tức tôi đã thấy hối hận. Bột mì trực tiếp bay lên bám vào khẩu trang và kính khiến tầm nhìn của tôi bị hạn chế rõ rệt. May thay tôi đã đeo kính và khẩu trang nên cũng không có gì đáng lo ngại.

Lúc này, tôi cởi ‘‘đồ bảo hộ’’ của mình ra, nhìn vào bên trong hộp, bên trong có một tờ giấy nhắn với nội dung như sau:

‘‘Tôi sẽ đến và gi*t cậu một lần nữa.’’

Người gửi có vẻ khá thông minh khi chọn đánh máy thay vì viết tay. Có điều font chữ người gửi chọn hơi khó đọc nên phải mất tới 9 phút 59 giây tôi mới dịch ra được nghĩa của câu này.

Tôi cười lạnh một tiếng, sợ quá, tôi phải ra ngoài mua đồ ăn vặt về ăn mới được. Tôi mặc áo khoác vào và mở cửa chuẩn bị bước ra ngoài. Chẳng hiểu sao chân chưa đặt xuống nền đất bị tuyết bao phủ ở ngoài cửa thì tôi đã quay vào nhà rồi khóa cửa. Sau đó tôi nhanh chóng đóng kín tất cả các cửa trong nhà lại, rồi buông rèm. Cuối cùng, tôi chạy lên phòng ngủ, khóa trái cửa rồi gọi cho Mộc Huy.

Đầu dây bên kia vừa bắt máy, tôi đã vội hỏi:’‘Này, cậu ở bên đó có thấy Đào Diệu ở căn hộ không?’’

‘‘Đợi mình một chút.’’ Mộc Huy đặt điện thoại xuống, dùng ống nhòm nhìn qua bên tòa nhà đối diện, cậu thấy Đào Diệu đang tập thể dục, hoàn toàn không có gì bất thường.

‘‘Cô ta vẫn ở đó.’’

‘‘Rồi xong, hết cứu rồi.’’

‘‘Vụ gì mà hết cứu vậy?’’

''Mình vừa định ra ngoài mua chút đồ thì trước cửa có thùng hàng lạ cỡ nhỏ, trên đó có dòng chữ viết ‘‘Tao sẽ gi*t mày một lần nữa.’’

‘‘Qua Halloween rồi mà vẫn có người chưa thoát vai à?’’

‘‘Không phải đùa, mình nghe thấy tiếng ‘‘tích tắc’’ phát ra khá to, mình nghi trong đó có bom.’’