Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp

Chương 40




‘‘Nộp năm chục nếu còn tiếp tục gây chuyện.’’

Và thế là sáu con mắt nhìn chằm chằm về phía anh, anh nói:

‘‘Nhìn gì?’’

Tôi hỏi lại anh: ‘‘Đến cả em mà anh cũng thu tiền?’’

‘‘Em là ngoại lệ.’’

‘‘Đúng là chồng mình có khác, gả đúng người rồi nè cả nhà.’’ Tôi cười một tiếng, đi lại ôm anh thật chặt, đu lên người anh. Anh cũng thuận theo mà đỡ dưới m*ng tôi để tôi không ngã.

Mộc Huy:’‘Không ấy mình về đi Thẩm Tư?’’

Thẩm Tư cốc yêu một cái vào đầu Mộc Huy:’’‘Lại hỗn rồi, anh bằng tuổi em đâu mà kêu tên không như vậy.’’

‘‘Dạ, vậy mình về đi chú Tư?’’

‘‘Chú? Em kêu anh bằng chú? Đồ nhóc ác này, xem anh đây.’’

‘‘Gì? Chú định làm gì cháu? Này nhá, cháu có Miên Nam bảo kê đấy, ngon nhào vô.’’

Tôi đang đu trên người anh thì bị Mộc Huy réo tay, giật mình buông tay ra suýt thì ngã ngửa ra sau, may mà có chồng tôi đỡ. Lúc này, tôi quay ra sau nhìn Mộc Huy đang ở tư thế không rõ tên, tôi bật cười rồi bảo:

‘‘Hết cứu rồi Huy nhé, mình không bảo kê được đâu.’’

Chồng tôi cũng gật đầu phụ họa, còn nói thêm:

‘‘Chuyện chồng chồng riêng tư nên về phòng đóng cửa tắt đèn bảo nhau.’’

Tôi nghe xong quay phắt sang nhìn anh.

‘‘Anh bảo gì cơ?’’

‘‘Tôi có bảo gì đâu, miệng nó tự nói chứ bộ.’’

‘‘Hừm.’’ Tôi nhéo nhẹ mũi anh, sau đó người bất chợt run một cái vì lạnh. Tôi nũng nịu nói:

‘‘Em muốn về phòng, ở đây lạnh ch*t mất.’’

Anh gật đầu rồi lấy tay xoa xoa đầu tôi, sau đó áp tai tôi vào lồng ngực anh rồi bế tôi về phòng.

Lúc này, trên tầng thượng chỉ còn Thẩm Tư và Mộc Huy. Thẩm Tư lao nhanh về phía Mộc Huy, hại cậu giật mình theo bản năng mà lùi sau nhưng lại té cái đùng vì vấp phải vật thể lạ. Thế là Mộc Huy tiếp đất an toàn với cái m*ng đau.

Thẩm Tư thấy thế thì vội đỡ Mộc Huy dậy, còn có lòng tốt xoa xoa m*ng giúp cậu. Sau đó hắn bế cậu lên rồi đưa cậu về phòng để đóng cửa tắt đèn bảo nhau theo lời Phó Đông Thần nói.

- - -

‘‘Em không muốn ăn.’’ Tôi nói với Phó Đông Thần bằng giọng chán nản. Không biết vì sao nhưng tự dưng tôi bị chán ăn ngang, nên chắc là phải bỏ bữa sáng dinh dưỡng mà Thần Thần chuẩn bị rồi.

‘‘Nam Nam ngoan, ăn cho mau lớn.’’

Tôi phồng má cãi lại:’‘Em lớn rồi mà!’’

‘‘Rồi rồi, Nam Nam lớn rồi. Lớn thì cũng phải ăn nha nhóc.’’

‘‘Nhóc cái đầu chú.’’

Phó Đông Thần hình như hóa đá luôn rồi, anh có lẽ chưa bao giờ tưởng tượng đến cảnh mình bị chính bé con là Đông Miên Nam chê già. Hóa thân thành mỹ nam yếu đuối, dễ tổn thương, một giọt lệ lăn dài trên má Phó Đông Thần.

‘‘Ấy, đừng có khóc, em đùa thôi mà.’’

Tôi hoảng hốt lấy tay lau đi giọt nước mắt vừa rơi ra. Rồi lại vội vàng xoa đầu anh, sau đó ôm anh vào lòng mà dỗ dành anh bằng sự cưng chiều.

‘‘Thần Thần ngoan, không khóc nha.’’

‘‘Nam Nam thương thương Thần Thần lắm luôn, vậy nên đừng có khóc nha.’’

‘‘Ngoan ngoan, lát nữa Nam Nam cho kẹo nha?’’

‘‘Thương thương Thần Thần nhiều lắm, đừng khóc nữa mà.’’

‘‘Lát nữa Nam Nam cho Thần Thần đ* nha?’’

Tôi đứng hình trước câu mình vừa nói, vội vả vào miệng mấy cái. Cái đậu xanh rau má thiệt chứ, tôi lỡ lời trời đất ơi. Mà tôi nào có ngờ, nghe xong câu đấy Thần Thần nhà tôi nín khóc thiệt, còn hỏi lại tôi nữa chứ.

‘‘Thật sao? Nam Nam nói thật sao?’’

‘‘Không, nói giỡn đó.’’

Đôi mắt ấy lại chuẩn bị không kiềm được giọt lệ tiếp theo mà rơi xuống.

‘‘Không không, Nam Nam nói thật đó. Không có giỡn mà.’’

Và vâng, thế là hôm đấy tôi nằm liệt giường luôn. Tôi còn có một tin vui nữa là tôi không phải là người duy nhất nằm liệt giường trong căn nhà này, mà bạn đồng cảnh ngộ với tôi còn có Mộc Huy.