Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp

Chương 4




Hôm nay, sau khi về thăm những ngôi nhà rất đỗi quen thuộc khi còn sống, tôi đã đi đầu thai. Nhưng khác với những gì tôi tưởng tượng, cách thức đầu thai ở đây có vẻ hơi lạ. Tôi không phải làm gì cả, chỉ việc đánh một giấc thật say.

Diêm Vương nói với tôi rằng:''Khi tỉnh dậy đừng có bất ngờ, đây là món quà tôi dành tặng cho cậu.'' Tôi không hiểu lắm, ai đi đầu thai cũng được tặng quà à? Nhưng tôi không quan tâm điều này lắm, dù sao thì cũng sẽ thành con vật nào đó thôi, món quà có lẽ là được đầu thai vào nhà một người chủ tốt nhỉ?

Tuy nhiên cảnh vật xung quanh lúc tôi tỉnh dậy khiến tôi bất ngờ. Chưa kịp bất ngờ xong thì tôi đã thấy khó thở. Lúc này tôi mới phát hiện ra bản thân mình thế mà đang treo cổ t.ự t.ử. Tôi muốn khóc tiếng chó luôn rồi, nhưng đầu óc tôi gạt việc đó sang một bên và giờ thì tôi đang cố thoát khỏi sợi dây đang muốn lấy cái mạng của mình.

Bỗng cửa phòng bật mở, người đàn ông vừa mở cửa nhanh chóng đến và giúp tôi. Tôi chưa xuống gặp Diêm Vương lần hai nhưng trước mắt đã mơ hồ thấy cây cầu và bà lão đứng bên kia cầu như lần trước. Sau đó tôi ngất đi.

Tôi tỉnh dậy với một cái cổ đau nhức. Trong lòng muốn văng tục nhiều chút nên không nhịn được mà phát ra tiếng.

''Đ.ệ.t! Món quà này cũng đặc biệt quá rồi đấy Diêm Vương!''

Tôi mỏ hỗn xong thì thỏa mãn thở mạnh một hơi. Sau đó ngồi dậy nhìn xung quanh xem mình đang ở đâu. Bỗng tôi nhìn một cái gương nhỏ được đặt trên bàn. Cái gương này trông rất quen, căn phòng này cũng vậy, nhưng tôi không nhớ rõ lắm. Đầu óc tôi lúc này mơ hồ nhớ đến cảnh phòng của mình tại căn nhà tôi và Phó Đông Thần sống chung trước đây.



Tôi bất ngờ, ngơ ngác đến bật ngửa, không dám tin những gì mình vừa suy đoán. Sẽ không thể xảy ra chuyện tôi sống lại được, điều này thật sự rất vô lí. Nhưng những hình ảnh trong gương đã chứng minh tôi có một bộ não hoạt động tốt đột xuất.

Trong gương là hình ảnh cậu thiếu niên trẻ khoảng mười chín tuổi với mái tóc đen nhánh cùng đôi mắt to tròn rất đáng yêu. Người này có c.h.ế.t tôi vẫn nhận ra, vì đây là tôi mà! Làm gì có ai không nhận ra chính mình đâu chứ! Ít nhất là tôi nghĩ thế.

Tôi nhớ đến món quà mà Diêm Vương nhắc đến, không phải là cho tôi sống lại đấy chứ? Nếu được như thế thì chẳng phải tốt quá rồi sao!? Tôi lúc này rất kích động, tay chân quơ loạn xạ hết cả lên khiến cái ly nước cam đặt gần đó rơi xuống và vỡ thành nhiều mảnh.

Phó Đông Thần dưới nhà nghe thấy tiếng động ngay lập tức chạy lên rồi xông vào phòng tôi. Anh không một động tác thừa bế tôi lên rồi đặt tôi xuống giường. Sau đó anh đi thu dọn mảnh vỡ như thường ngày mình vẫn hay làm. Còn tôi thì ngơ ra đó nhìn anh. Đây đích thị là Phó Đông Thần hàng thật giá thật!

Vẻ đẹp này, cả sự ân cần quan tâm tôi này nữa, không thể nhầm đi đâu được. Não tôi lúc này hoạt động hết công suất để nhớ lại xem lúc bản thân mình treo cổ t.ự t.ử là lúc nào. Phải mất đến nửa tiếng tôi mới nhớ ra được rằng đây là một năm sau khi chúng tôi kết hơn.

Một trăm năm qua đã làm kí ức của tôi phủ một lớp bụi dày rồi, có lẽ khi có thời gian tôi cần ngồi lục lại hết kí ức mới được. Nếu tôi nhớ không lầm thì dù lúc này tôi vẫn tra tấn Phó Đông Thần như bình thường, nhưng do lời nói của Trương Thâm nên tôi đã thử t.ự t.ử để ép anh ly hôn với tôi.

Cái kết thì tất nhiên là cực kỳ tăm tối. Anh không những không ly hôn với tôi mà chúng tôi còn ở bên nhau những bốn năm nữa. Không chỉ có thế, gia đình và bạn thân tôi sau khi biêt chuyện này cũng đã trách mắng tôi rất nhiều. Kiếp trước tôi ngu ngốc không nghe họ mà còn dùng lời lẽ không hay với họ nên mối quan hệ của tôi với gia đình, bạn bè ngày càng xấu đi.