Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp

Chương 35




Một ngày mới lại bắt đầu, hôm nay vị Chủ tịch nào đó đã phải rời xa vợ yêu để lên công ty làm việc. Tôi nhìn khuôn mặt anh ủ rũ, chán nản mà phì cười. Kỳ thực tôi cũng không muốn xa anh, nhưng không làm thì chỉ có cạp đất mà ăn, vì ở nhà đã có một ‘‘con ký sinh trùng’’ là tôi rồi. Nếu cả hai đều ở nhà thì đúng kiểu nhìn nhau mà sống qua ngày.

Đột nhiên báo thức điện thoại reo lên, bây giờ đã là bảy giờ. Tôi nhìn báo thức, não cố gắng nhớ xem tại sao báo thức này lại xuất hiện. Sau khoảng hai phút suy nghĩ thì tôi đã nhớ ra lí do báo thức này tồn tại. Ra là hôm nay tôi có hẹn đi ‘‘cháy phố’’ với Mộc Huy.

Gọi là đi cháy phố cho oai chứ thực ra là đi xem khu đất để xây cửa hàng. Sau đó có lẽ chúng tôi sẽ đi loanh quanh đâu đó với tốc độ rùa bò trên con xe thể thao mà Mộc Huy mới tậu được.

Châu Mộc Huy đang ngồi trong nhà xem tivi, chân đung đưa rất có nhịp điệu. Vừa xem tin tức buổi sáng vừa thưởng thức bữa sáng một cách ngon lành, hoàn toàn không nhớ ra cuộc hẹn với Đông Miên Nam vào lúc bảy giờ ba mươi. Mãi đến khi chuyển kênh, người dẫn chương trình nói về khu đất trống - nơi đắc địa cho việc kinh doanh thì cậu mới nhớ ra là mình có hẹn với Đông Miên Nam.

Cậu lúc này vội vàng lên tầng thay đồ, vừa thay vừa nhìn đồng hồ đã điểm tám giờ mà cậu thầm chửi thề trong lòng. Cậu biết quả này mà không có gì ‘‘hối lộ’’ là tình bạn này khả năng đi vào ngõ cụt cao như tỉ lệ cậu không thể mang thai vì là con trai vậy. Bởi không ít lần vì trễ hẹn mà Đông Miên Nam cắt đứt tình bạn trong một, hai tháng rồi.

Nghĩ đến tình bạn của cả hai có từ lúc còn mặc tã, Châu Mộc Huy liền lấy trong ngăn kéo tủ ra mấy thanh chocolate, chocolate đen hay sữa đều có cả. Rồi cậu nhanh chóng ra ngoài, ngồi lên rồi khởi động con ‘‘chiến mã’’ mới tậu được hôm trước của mình lao thật nhanh nhưng không vi phạm luật giao thông để đến nhà Đông Miên Nam.

Bên này, tôi đã đứng chờ khứa bạn thân hệ hơi cao su này của mình ba mươi phút rồi mà vẫn chưa thấy người đâu. Có ai như tôi không? Hẹn đi chơi mười lần thì trễ hẹn phải đến mười một lần! Nhưng mà đấy là đứa nào ý, còn Mộc Huy thì hẹn mười lần trễ hẹn bốn, năm lần thôi.

Châu Mộc Huy bạn thân tôi chính là kiểu đã không trễ hẹn thì thôi, chứ mà trễ hẹn là trễ hơn nửa tiếng luôn. Nhiều lúc tôi cũng không thể hiểu sao mà một con người thường đúng giờ hẹn như mình lại trở thành bạn thân với một khứa mang trong mình hệ hơi cao su như vậy nữa.

Nghĩ vu vơ một hồi, hết đếm cánh hoa lại đếm lá, cho đến khi sự kiên nhẫn bị ăn mòn thì tôi quyết định đi vào nhà. Nhưng vừa quay người thì phía sau đã vang lên tiếng còi xe. Cuối cùng thì bạn thân tôi cũng đến.



Chưa đợi tôi nói gì, Mộc Huy đã xuống xe và đưa cho tôi mấy thanh chocolate rồi nói lời ngon ngọt.

‘‘Hu hu, Nam Nam ơi, cậu đừng giận.’’

‘‘Mình thề, mình hứa là mình chỉ quên nốt lần này thôi.’’

‘‘Đảm bảo sẽ không có lần sau.’’

‘‘Nên là bây giờ mời Nam Nam đại nhân lên chiến mã để di chuyển nha.’’

‘’… Coi như cậu có thành ý.’’

‘‘Tất nhiên rồi, nào nào, lên nào lên nào. Đứng lâu mỏi chân đó.’’

Mộc Huy vòng qua bên kia xe, mở cửa xe cho tôi, sau đó còn chuyên nghiệp đưa tay mời tôi vào. Trông như kiểu tôi có tài xế riêng vậy.