Nói khu vui chơi cho oai nhưng thực ra nó chỉ là một căn phòng có một cái bàn trà nhỏ, một cái xích đu, hai cái ghế và một cánh cửa mà thôi. Nào có giống khu vui chơi chứ!
‘‘Thần Thần.’’
‘‘Anh nghe.’’
‘‘Hay mình sang khu vui chơi của trẻ em đi?’’
‘‘Nam Nam, chúng ta chưa khám phá hết chỗ này mà.’’
Tôi nhìn anh không nói gì, nhưng tôi cá là ánh mắt tôi đã nói lên tất cả. Đệt! Chồng, anh nhìn xem chỗ này thì có gì để khám phá? Chẳng lẽ chui xuống gầm bàn làm tổ ở đấy à? Hay là học cách pha và thưởng thức trà sao cho quý sờ tộc? Hoặc là ngồi trên đu quay nghiên cứu xem tại sao nó lại tên là ‘‘đu quay’’ à?
‘‘Nam Nam, sẽ có điều bất ngờ chờ em.’’
Ừm, miễn cưỡng tin anh lần này vậy. Nhưng mà năm phút sau thì tôi bắt đầu hối hận rồi đấy. Cái đậu má, Phó Đông Thần kêu có điều bất ngờ mà? Bất ngờ là anh biết pha trà ngon quá trời quá đất hả? Hay bất ngờ là vì khung cảnh trong đây trông rất yên bình nhưng bị tiếng ồn ngoài kia phá hỏng?
‘‘Rốt cuộc là anh nói bất ngờ cái gì?’’
Đánh giá của tôi về địa điểm cuối cùng của buổi hẹn hò: Nhạt hơn muối. Nếu biết trước chỗ này như vậy thì tôi kéo anh ra công viên chơi trò cảm giác mạnh, hét cho đã rồi.
‘‘Đi thôi Nam Nam.’’ Phó Đông Thần dắt tay đi đến chỗ cánh cửa kia. Anh lại nói:
‘‘Đây là điều bất ngờ đang chờ em.’’
Nói rồi anh mở cánh cửa ra. Ừm thì trước khi mở tôi có chút hi vọng, tôi nghĩ chắc là sẽ có một vài thứ gì đó bên kia cánh cửa. Hoặc có thể đây là cánh cửa thần kì của Doraemon trong phim hoạt hình thì sao? Nhưng không!
Cánh cửa mở ra, đập vào mắt tôi là cảnh một căn phòng giống y hệt với chỗ tôi ngồi nãy giờ! Cái quần đùi gì vậy? What? Ai đó nói với tôi đây thật sự là khu vui chơi đi!
‘‘Wow… Quá trời bất ngờ luôn.’’ Tôi nói nhưng mặt tôi tỉnh bơ, nói cho anh vui thôi ý mà.
‘‘Nam Nam, chúng ta đi tiếp nhé?’’ Nói rồi anh chỉ vào một cánh cửa ở góc trái của căn phòng.
‘‘Không đi nữa, chân mỏi rồi.’’ Thực ra thì chân tôi cũng không mỏi lắm, chẳng qua là tôi bị cơn lười đánh úp nên hết muốn đi rồi. Tôi nói xong thì ngồi bệt xuống đất, tay ôm lấy hai chân, đầu cúi gằm xuống. Trông giống ăn vạ ghê! Nếu không thì cũng là giống kiểu tủi thân quá! Được một lúc rồi mà tôi không thấy Thần Thân nói gì, chẳng lẽ anh ấy chê tôi quá trẻ con? Chắc lát nữa tôi phải đi kiếm con dao thôi.
Tôi ngẩng mặt lên, tính hỏi anh vì sao không nói gì. Nhưng lời chưa kịp thốt ra thì đã bị anh bế lên, hai chân tôi tự nhiên vòng qua eo anh, tay choàng qua cổ và tôi dựa đầu vào hõm cổ anh. Cũng từ đó mà biệt danh mới của tôi ra đời.
‘‘Nhóc bạch tuộc.’’
‘‘Anh nói cái gì cơ?’’
‘‘Anh kêu ai là bạch tuộc?’’
‘‘Nhìn từ đầu xuống chân xem có chỗ nào tôi giống bạch tuộc?’’
‘‘Mắt anh có vấn đề rồi à?’’
‘‘Nhóc mỏ hỗn.’’
‘‘Mỏ hỗn cái con khỉ.’’ Tôi vừa dứt câu thì ngay lập tức đã không thể nói do bị Phó Đông Thần dùng môi chặn lại. Hình như anh cũng là lần đầu hôn môi nên nụ hôn này có chút vụng về, nhưng lại khiến cả hai chúng tôi ngại ngùng né mặt nhau trong giây lát.
Sau khi mở hết cánh cửa này đến cánh cửa nọ, tôi với vẻ mặt hụt hẫng được anh bế ra. Thiết nghĩ đây đúng là khu vui chơi, nhưng mà là khu vui chơi dành cho người yêu tri thức! Hoặc là kiểu người vừa mới lựa được cuốn sách hay ở tầng năm của trung tâm thương mại này và muốn trau dồi tri thức ngay.
Tôi thầm nghĩ chắc nơi này sinh ra không dành cho mình. Thế là buổi hẹn hò nhàm chán kết thúc ở đây. Không có gì tuyệt hơn việc nằm lười ở nhà, cùng làm mọi thứ bên người thương, thế là đủ hạnh phúc rồi. À đấy là tôi nghĩ thế, chứ có vẻ như Thần Thần nhà tôi thì tuyệt con m* nó vọng luôn rồi.