Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp

Chương 17




Đằng này đó là một bức ảnh anh đang cười nói vui vẻ với một cô gái!

Tôi trầm ngâm nhìn bức ảnh một chút, sau đó cảm thán một câu.

''Photoshop đỉnh thật.''

Tôi vào danh bạ tìm tên ''Thần Thần'' rồi nhấn gọi. Nhưng đáp lại sự mong chờ của tôi chỉ có tiếng ''Thuê bao quý khách vừa gọi...''.

Tâm trạng tôi lúc này bắt đầu xuất hiện sự hoài nghi hiếm có đối với anh. Tôi nhớ rõ có một người cho dù nửa đêm tôi có gọi thì người đó vẫn sẽ nghe, dù trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Tất nhiên người đó là Phó Đông Thần rồi. Nhưng không biết là từ qua tới nay anh làm sao mà bỏ tôi ở đây đi xuyên đêm, đã thế gọi còn không nghe máy.

Chẳng lẽ... Chắc là không như tôi nghĩ đâu. Người đàn ông này chắc chắn sẽ không làm ra chuyện đó. Nhưng mà giờ thì không có lí do gì để tôi ngừng sự hoài nghi của mình cả. Thế nên, tôi quyết định bỏ nhà đi bụi!

- - -

Giờ đã là giờ ăn trưa rồi, và tôi đang thưởng thức món mì xào ngon tuyệt mình vừa làm. Tôi không nấu ăn giỏi lắm nhưng được cái món ăn cũng không đến nỗi tệ. Mấy món cầu kì tôi nấu thì vẫn ăn được, nhưng chắc chỉ có mình tôi dám ăn.

Bỗng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi cầm lên và bất ngờ khi người gọi là Châu Mộc Huy. Tôi có hơi thất vọng một chút vì người đó không phải là Thần Thần nhà mình, nhưng không sao, có người nói chuyện cùng là vui rồi. Chứ từ lúc tôi bỏ nhà đi bụi tới giờ chưa ai nói chuyện quá mười lăm phút với tôi cả.

Tôi nhấn nghe, bắt đầu cuộc trò chuyện bằng một câu đùa.

''Bạn yêu vẫn dậy được giờ này sao? Mình nhớ sáng nay hai người chơi nhau kịch liệt lắm mà.''

''...'' Không nhận được phản hồi gì, tôi lại tiếp tục lên tiếng phơi bày sự thật.

''À mà chỉ có người ta chơi bạn thôi mà, chứ bạn làm gì chơi lại được người ta.''

''Cậu im coi Đông Miên Nam!''



''Ô hay, gọi điện thoại cho người ta mà bảo người ta im là sao? Vô tri quá mức cho phép rồi đó.''

''Ờ nhỉ? Tự dưng thấy mình cũng vô tri quá.''

''Thôi dẹp chuyện đó qua một bên đi, giờ cậu đang ở đâu?''

''Ở nơi tớ ở.''

''Địa điểm cụ thể đi.''

''Ở nơi tớ ở.''

''Là chỗ nào ông nội?''

''Ông cũng không biết nữa con, chỗ nào ở được thì ở thôi.''

''Chứ cậu ra bãi rác ở rồi hả?''

''... Bạn với bè thế này đấy, thế mà lúc trước gọi bạn thân ngọt sớt.''

''Quả nhiên lòng người...'' Tôi thở dài than một câu, ngay sau đó Mộc Huy cũng đáp lại một câu.

''Lòng người cái con khỉ nhà cậu. Chồng cậu về tới nhà không thấy cậu nên như chó mất chủ kìa.''

''Sắp lục banh cái thành phố này rồi nè.''

''Ủa vậy hả? Thôi để ổng lục hết thành phố này đi, kiểu gì cũng sẽ thấy tớ thôi.''

''Con người nhiều lúc thật khó hiểu.'' Mộc Huy ở đâu dây bên kia nói một câu khiến tôi phải đồng tình. Đúng là nhiều lúc con người khó hiểu thật, điển hình là tôi - một con người tính cách rất thất thường.



''Mà cậu ăn gì chưa?''

''Tớ đang ăn.''

''Ăn gì thế? Nổ địa chỉ cho tớ qua ăn ké à ăn cùng cho vui với.''

''Có cái nịt nè.''

''Còn có nửa bát mì mà cậu sang chắc còn cái bát. Cậu có nhu cầu thì để tớ ship cho cậu mấy cái mà về ăn dần.''

''Thôi khỏi, bạn bè mà không biết chia sẻ gì.''

''Gì chứ nếu là mì xào và một vài món khác thì thứ duy nhất tớ sẻ chia cho cậu chỉ có cái bát thôi.''

''Bạn bè như cái quần đùi.''

- - -

Bên này Phó Đông Thần đang ngồi lặng thinh như người mất hồn. Đứa bạn ngồi cạnh nói thế nào cũng không khiến tâm trạng anh tốt lên.

''Bà m* cái thằng này, thay vì ngồi đây thì mình nên đi tìm những chỗ mà cậu ta có thể đến đi chứ!''

''Mày ngồi đây thì người ta tự quay về à? Ăn gì mà ng* thế không biết!''

''Mẹ mày mà biết chắc bà ấy bảo hồi xưa đẻ quả trứng ra ăn cho rồi.*

- - -