Edit: Thanh Thạch
“Anh đúng là phải giải thích.” Trầm mặc thật lâu sau, Lý Thanh Nhiên kéo tay Vương Đại Hổ đặt lên ngực mình, dùng thanh âm yếu ớt mà tủi thân thì thào: “Anh biết không, mỗi khi em nhìn thấy vết sẹo trên bụng anh, mỗi khi em nghĩ đến trong người anh vĩnh viễn mất đi một bộ phận, nơi này của em rất đau, thật sự rất đau, đau đến nỗi em chết mất.”
“Thực xin lỗi, Nhiên Nhiên, thật sự….” Vương Đại Hổ đỏ mắt, không ngừng hôn trán cậu.
Bình tĩnh mà suy nghĩ, nếu Lý Thanh Nhiên sau lưng hắn làm ra loại chuyện này, mình nhất định sẽ tức điên lên mất.
“Nhiều năm như vậy, tại sao anh lại không hiểu?” Lý Thanh Nhiên ngẩng đầu, trong mắt đong đầy buồn bã: “Mẹ cũng được, em gái cũng thế, hoặc là bất kỳ người thân bạn bè nào, đối với em đều không quan trọng, chỉ có anh, chỉ có anh là người duy nhất em quý trọng, là người quan trọng nhất của em!”
Vì vài hòn đá vớ vẩn không liên quan mà khiến bảo bối trân quý nhất phải chịu tổn thương không thể bù đắp, loại thương tâm cùng hối hận này, phẫn nộ cùng bi thống này không ngừng trùng kích trái tim Lý Thanh Nhiên, khiến cậu hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ có thể giống như trẻ con dùng khóc lóc để phát tiết tâm tình trong lòng.
“Không đáng, thật sự không đáng!” Lý Thanh Nhiên bi thương nói.
Vương Đại Hổ hít hít mũi, trong lòng vừa hạnh phúc vừa thương cảm.
Hắn hạnh phúc vì người mình yêu cũng yêu mình như vậy, để ý mình như vậy.
Mà hắn thương cảm vì –
“Nhiên Nhiên.” Vương Đại Hổ nhẹ giọng nói: “Anh nói thật với em, anh làm vậy cũng là có tư tâm.”
Cảm nhận được người trong lòng cương ngạnh, hắn quyết định nói rõ tất cả.
“Còn nhớ lúc nhỏ hai ta ở trong bệnh viện quen biết cô bé Cố Tiểu Vũ không? Chính là cô bé đã thúc đẩy em hạ quyết tâm trở thành bác sĩ đấy?”
Lý Thanh Nhiên khẽ gật đầu.
“Kỳ thật kể từ thời điểm đó, anh đều nghĩ, sinh mệnh thật sự rất yếu ớt, mà vận mệnh thì sao? Lại m* nó không ràng buộc, một người vô luận là lớn hay nhỏ, nói không chừng một ngày nào đó liền gặp chuyện gì đấy, bẹp một phát là đi. Mà anh có phải cũng sẽ như vậy hay không?”
“Anh nói bậy cái gì đấy!!” Lý Thanh Nhiên từ trong lòng Vương Đại Hổ ngồi dậy, đôi mày nhăn chặt, cực kỳ không vui che miệng hắn.
Vương Đại Hổ vô thanh cười cười.
“Được rồi, em nghe anh nói hết đã!” Vương Đại Hổ an ủi sờ đầu cậu, một lần nữa kéo thân thể lạnh lẽo kia vào lòng: “Nếu, anh nói là nếu, có một ngày, anh phát sinh chuyện gì bất đắc dĩ ly khai thế giới này, như vậy lưu lại em làm sao được?”
Đối với những người khác mà nói, mất đi người yêu tất nhiên là cực kỳ bi thương. Nhưng rồi sẽ có một ngày, loại bi thống này sẽ nhạt dần, bởi vì bên người họ còn có những người quan trọng khác, hoặc là người thân, hoặc là bạn bè, những người đó chống đỡ bọn họ đi tiếp.
Nhưng Nhiên Nhiên thì khác.
So với kiếp trước, kiếp này cậu càng thêm, càng thêm ỷ lại vào mình.
Từ năm bảy tuổi gặp nhau bắt đầu, bọn họ không tách khỏi nhau, đối với Lý Thanh Nhiên mà nói mình không đơn giản chỉ là người yêu, bạn, người thân, mà càng là một loại ký thác “tinh thần”.
Nếu như mình đột nhiên “chết đi”, như vậy Nhiên Nhiên của hắn có phải sẽ đi con đường cũ?
“Anh đang sống tốt, sao có thể xảy ra chuyện gì!” Lý Thanh Nhiên như trẻ con, tức giận nói.
Vương Đại Hổ cười khổ một tiếng: “Gần đây cũng không biết tại sao, thỉnh thoảng anh lại gặp ác mộng.”
“Ác mộng?”
“Ừ!” Vương Đại Hổ gật đầu: “Một ác mộng rất đáng sợ, thực đáng sợ. Anh mơ, mình chết, sau đó hoá thành một con quỷ, đúng là âm hồn bất tán vẫn ở bên em! Còn em thì… bởi vì không thấy anh nữa mà cực kỳ, cực kỳ đau khổ, giống như con gái suốt ngày khóc a khóc! Mắt cũng sắp khóc mù luôn. Em biết không, khi đó anh muốn em hiểu, anh muốn nhìn thấy không phải là em luôn đắm chìm trong bi thương mà là càng thêm dũng cảm, cho dù chỉ còn một mình nhưng em vẫn có thể sống tốt!”
“Đồ ngốc, anh căn bản không cần lo lắng cái đó!” Thanh âm Lý Thanh Nhiên mang một sự mông lung khác thường, còn có một chút ngọt ngào: “Nếu anh không giữ lời, thật sự chết trước em thì cũng chỉ cần ở âm tào địa phủ chờ em một lúc, như vậy liền không cần lo em sẽ khóc.”
“…. Đồ ngốc này! Lý Thanh Nhiên, em thật sự là đồ ngốc sao?” Vương Đại Hổ hít sâu một hơi, bóng ma vẫn chìm sâu nơi đáy lòng một lần nữa khiến hắn cảm thấy sợ hãi khôn cùng: “Anh nói cho em biết, nếu em thật sự làm như vậy, anh vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho em!”
Lý Thanh Nhiên ngẩng đầu, hôn hôn cái cằm lởm chởm râu của hắn: “Không tha thứ cũng không sao, dù sao em đời đời kiếp kiếp đều phải quấn lấy anh.”
“Lý Thanh Nhiên!”
“Suỵt…. Đừng nói nữa….” Cái lưỡi mềm mại ướt át khẽ liếm qua hàng râu, Lý Thanh Nhiên vừa khóc xong, khuôn mặt mang theo một loại thanh diễm trước nay chưa từng có, tựa nỉ non, tựa khẩn cầu, cậu nhẹ nói: “Đại Hổ, em lạnh, anh ôm em được không?…. Gọi em Nhiên Nhiên…. Nhiên Nhiên của một mình Đại Hổ.”
Người mình yêu ngồi trong lòng mình tỏ ra mềm mại đáng yêu như vậy, Vương Đại Hổ đang cố vờ “hung ác” căn bản không chịu nổi một kích.
Thôi! Thôi!
Nếu ông trời thật sự quyết định mình sẽ giống kiếp trước mà chết thì cũng coi như số mệnh đi!
Không phải cái loại vội vàng hay cơ khát thân cận da thịt, cũng không phải như ngày thường, Vương Đại Hổ có ý xấu chậm rãi khiêu khích mà là một loại “trao đổi” càng thêm ôn nhu, càng thêm quý trọng, càng thêm triền miên. Nếu ngôn ngữ không thể biểu đạt tâm ý của mình, nếu hôn môi không thể truyền lại cảm thụ của mình, thì liền dùng thân thể nói cho người, dùng đôi môi của mình, hơi thở của mình, chân tay của mình, trái tim của mình… dùng hết thảy của mình để nói cho người biết.
Em yêu anh biết bao nhiêu!
“Đừng nhúc nhích…. Để anh tới.”
“Không sao, em có thể.” Thân thể trắng noãn như ngọc của Lý Thanh Nhiên tản mát ra một loại quyến rũ như hoa hồng, cậu nhẹ nhàng hít sâu một hơi, phần eo dùng lực, nháy mắt liền ngồi xuống.
Hai tiếng than đồng thời vang lên.
Vương Đại Hổ gắt gao ôm cậu, không ngừng hôn lên bờ vai trắng ngần của người trong lòng.
Lý Thanh Nhiên tựa vào ngực hắn, khoé môi đạm hồng tràn ra thở dốc dồn dập không thôi.
“Hổ, Đại Hổ…..”
“Ừ, anh ở đây.” Quần áo trên người Lý Thanh Nhiên sớm đã cởi sạch, da thịt trần trụi càng thêm kích động Vương Đại Hổ. Thế nhưng hắn không sốt ruột mà vô cùng kiên nhẫn âu yếm người trong lòng.
“A, a…..” Bộ vị mẫn cảm không ngừng nhận được kích thích, thanh âm Lý Thanh Nhiên càng thêm run rẩy, cảm giác được cậu đã có chút thích ứng, Vương Đại Hổ bắt đầu chậm rãi di chuyển eo mình.
“Đừng, em, em tự mình động.”
“Đồ ngốc, đừng xem nhẹ năng lực của chồng em!”
“Nhưng thân thể anh….”
“Bây giờ còn có khí lực mà nghĩ đến mấy chuyện đó, xem ra anh làm chưa đủ!”
“Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, thích em…. thích em nhất….”
“Ừ, em cũng vậy, em cũng vậy.”
Phân thân cứng rắn như thiết theo mỗi lần va chạm tầng tầng tiến vào cơ thể ấm áp, chờ đợi giây phút được giải phóng.
Hô hấp càng ngày càng dồn dập, trái tim như tê liệt, khoái cảm dâng lên từ xương sống như mưa rền gió dữ lan toả ra tứ chi, trùng kích cơ thể cũng như tâm linh hai người.
“Hổ, không…. Em không được!”
“Ngoan, chúng ta cùng nhau.”
âA! A! A!â TrÆ°á»c mắt trá»ng rá»ng, thân hình mảnh khảnh của Lý Thanh Nhiên tạo thà nh má»t Äá» cong hoà n mỹ, theo má»t tráºn nóng bá»ng dÅ©ng mãnh trà n và o cÆ¡ thá», cáºu cÅ©ng lÆ°u lại chứng cứ kÃch tình trên ngÆ°á»i Äá»i phÆ°Æ¡ng.
âCòn lạnh không?â VÆ°Æ¡ng Äại Há» vuá»t ve khuôn mặt nhá» Æ°á»t Äẫm má» hôi, ôn nhu há»i.
Lý Thanh Nhiên vô lá»±c lắc Äầu: âKhông, ấm lắm.â
Lá»ng ngá»±c ấm áp cùng thân thá» hÆ¡i nặng của ngÆ°á»i yêu, không có gì không khiến Lý Thanh Nhiên cảm thấy hạnh phúc khó tả, trên mặt lá» ra má»m cÆ°á»i thoả mãn.
Chá» má»t lần ân ái hiá»n nhiên không thá» thoả mãn cÆ¡ khát Äã lâu của ngÆ°á»i nà o Äó, dùng chÄn bá»c lại ngÆ°á»i trong lòng, VÆ°Æ¡ng Äại HỠôm cáºu và o phòng tắm, trong lúc tẩy rá»a không tránh khá»i lại má»t phen cá» súng ra lá»a. Thẳng Äến trá»i sáng trÆ°ng, Lý Thanh Nhiên nằm trên giÆ°á»ng Äã má»t Äến mức mà mắt cÅ©ng không má» Äược, nhẹ nhà ng hôn cái trán Æ°á»t má» hôi, VÆ°Æ¡ng Äại Há» ghé và o tai cáºu ná» non: âThấy thế nà o?â
ââ¦.. Ưm, muá»n ngủ.â
âThế thì ngủ Äi, anh á» cạnh em.â
Cảm nháºn Äược hÆ¡i thá» của ngÆ°á»i trong lòng dần trầm tÄ©nh, trong tim VÆ°Æ¡ng Äại Há» quẩn quanh trìu mến vô hạn.
Kiếp trÆ°á»c, kiếp nà y, hắn có phúc Äức gì mà có thá» có Äược má»t tình yêu thuần tuý nhÆ° váºy.
Chá» là â
VÆ°Æ¡ng Äại Há» cúi Äầu thá» dà i.
Trên tÆ°á»ng Äá»ng há» Äiá»n tá» hiá»n ra con sá» Äá» rá»±c, biá»u lá» hiá»n tại là : ngà y 18 tháng 11 nÄm 2005.
VÆ°Æ¡ng Äại Há» nhá» rõ rà ng, Äá»i trÆ°á»c hắn chết và o ngà y 18 tháng 11 nÄm 2006.
Nói cách khác, ngà y nà y má»t nÄm sau, hắn cá»±c kỳ cá»±c kỳ có khả nÄng â sẽ chết.
Kỳ tháºt Äá»i trÆ°á»c vá»i Äá»i nà y Äã có quá nhiá»u chuyá»n xảy ra không giá»ng nhau.
NhÆ°ng không biết vì sao VÆ°Æ¡ng Äại Há» vẫn luôn có dá»± cảm, loại dá»± cảm âchuyá»n nên Äến, má»t ngà y nà o Äó rá»i cÅ©ng sẽ Äếnâ.
Cho nên, hắn hi vá»ng Nhiên Nhiên có thá» cá»i bá» khúc mắc vá»i mẹ mình, Äợi ngà y Äó tháºt sá»± tá»i, không Äến mức hoà n toà n sụp Äá», không Äến mức là m ra chuyá»n giá»ng nhÆ° Äá»i trÆ°á»c, chuyá»n khiến VÆ°Æ¡ng Äại Há» thá»ng khá».
âBảo bảo nhà chúng ta thông minh nhÆ° váºy.â Bên tai ngÆ°á»i ngủ say, VÆ°Æ¡ng Äại Há» Äầy yêu thÆ°Æ¡ng thầm thì: âEm còn phải trá» thà nh bác sÄ© giá»i nhất thế giá»i, cứu tháºt nhiá»u tháºt nhiá»u ngÆ°á»i mà !⦠Chá» cần em có thá» sá»ng tá»tâ¦. Vá»i anhâ¦. chÃnh là â¦. hạnh phúc lá»n nhất.â