Edit: Thanh Thạch
“Đại Hổ đừng như vậy.” Chu Tuệ cách đó không xa vừa nhìn thấy vội vàng chạy tới, như bảo vệ gà con mà kéo Đới Văn Bác ra sau người: “Cậu mà tiếp tục bắt nạt bạn học, tôi sẽ nói với thầy cô!”
“Tôi đánh cậu ta? Hay là mắng cậu ta? Sao lại thành bắt nạt cậu ta rồi?” Vương Đại Hổ cau mày không chút khách khí sẵng giọng: “Là cậu ta vô duyên vô cớ chạy tới đấy chứ!”
“Đó là bởi vì Lý, Lý Thanh Nhiên làm Tuệ Tuệ khóc!” Đới Văn Bác tức giận, cơn tức bùng lên chỉ thẳng vào Lý Thanh Nhiên hét lớn: “Tuệ Tuệ đối với cậu tốt như vậy, tại sao cậu luôn làm cho cô ấy đau lòng!”
“Đới Văn Bác!” Hai tiếng mắng giận dữ đồng thời vang lên.
Một là của Vương Đại Hổ, hắn bẻ tay răng rắc, ánh mắt như viên đạn, tựa hồ giây tiếp theo liền chuẩn bị đánh con bìm bịp bốn mắt không biết giữ mồm giữ miệng này một trận nhừ tử.
Tiếng còn lại là của Chu Tuệ, cô bé da mặt đỏ bừng, vừa thẹn thùng lại vừa xấu hổ nói: “Cậu nói bậy cái gì, tôi chỉ là chúc mừng Lý Thanh Nhiên thôi! Không phải như cậu nói đâu!”
Đới Văn Bác nghe lời này chẳng những không nhận ra mình hiểu lầm, ngược lại lòng càng như lửa đổ thêm dầu. Một là, cậu thầm mến Chu Tuê thật nhiều năm. Hai là về chuyện xét tuyển, toàn bộ trường học chỉ có hai chỗ, dựa theo thành tích học tập của cậu nếu cố gắng liền có khả năng đến lượt mình, cậu nằm mơ cũng đều nghĩ đến mình có thể cùng Chu Tuệ song song bước vào đại học B.
Cho nên, khi tin Lý Thanh Nhiên được lựa chọn truyền ra, tâm trí cậu lập tức mất khống chế, trên đời này còn có cái gì so với chuyện bị “tình địch” dương dương tự đắc đạp lên mình mà tiến về phía trước càng khiến người thêm lo lắng?
“Tuệ Tuệ, tâm sự của cậu tôi đều biết, cậu thích Lý Thanh Nhiên đúng không! Nhưng cậu ta không thích cậu, cậu ta chỉ là cái loại thích giả nhân giả nghĩa, cậu –”
“Đủ rồi!” Chu Tuệ lần này thật sự khóc, bị người giáp mặt cứa vào vết sẹo nơi đáy lòng, cô vừa tức giận vừa bối rối lại xấu hổ, đặc biệt là khi khoé mắt nhìn đến bộ dáng hoàn toàn thờ ơ của Lý Thanh Nhiên, càng tức đến run người.
“Chuyện của tôi thì liên quan gì đến cậu, cút đi!” Một phen đẩy Đới Văn Bác ra, Chu Tuệ khóc chạy về hướng khác.
“Tuệ Tuệ!” Đới Văn Bác há hốc mồm đứng đơ ra.
“Ây dô dô, có người làm tiểu cô nương phát khóc kìa!” Vương Đại Hổ nhanh tay lẹ mắt thổi thêm tý gió.
“Cậu, cậu, hai người các cậu chờ đó cho tôi!” Bìm bịp bốn mắt cực kỳ không tiền đồ lưu lại những lời này rồi vội vàng chạy theo Chu Tuệ.
Vương Đại Hổ bĩu môi, nói với Lý Thanh Nhiên: “Một đôi ngu ngốc, thật đúng vô duyên vô cớ!”
“Đừng để ý đến bọn họ.” Lý Thanh Nhiên bình tĩnh kéo tay áo hắn: “Dù sao cũng không liên quan đến chúng ta!”
Lời này Vương Đại Hổ thích nghe, cười hì hì ôm vai cậu, trong nháy mắt cái gì Chu Tuệ với Đới Văn Bác a, tất cả đều ném đi bắt giặc Oa rồi.
.
Vài ngày sau, Lý Thanh Nhiên cuối cùng vẫn nói với chủ nhiệm rằng mình sẽ không nhận xét tuyển, dùng lời của Vương Đại Hổ: bằng vào trí tuệ của Nhiên Nhiên nhà chúng ta, thi đại học còn không phải dễ như trở bàn tay, căn bản không cần xét tuyển.
Chủ nhiệm lớp thấy cậu ý chí kiên quyết, lại nhiều lần khuyên bảo không có kết quả cũng chỉ đành thôi, chuyển sang suy xét người khác, chỉ là dặn Lý Thanh Nhiên trước không cần để lộ chuyện này ra, miễn cho náo động tâm tư các học sinh khác, đồng thời cũng xin lỗi bởi vì nhất thời vô ý để lộ tin tức mà khiến Lý Thanh Nhiên trong khoảng thời gian này gặp nhiều phiền toái.
.
Hôm ấy, Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên theo thường lệ cứ bảy giờ thì bước vào lớp học.
Nhưng hắn cảm thấy hôm nay không khí rất không thích hợp!
Một đám bạn học vốn quen thân tựa hồ có bí mật trong lòng, ánh mắt cực kỳ khác thường. Cái bộ dáng né tránh kia khiến Vương Đại Hổ đột nhiên nảy ra dự cảm không tốt lắm.
Giữa những tầm mắt tràn ngập các loại ý tứ hàm xúc, hai người ngồi vào chỗ của mình.
“Đây là cái gì?” Đột nhiên phát hiện trong ngăn bàn có thứ gì đó, Vương Đại Hổ rút ra xem, là một tờ rơi màu xanh lục.
“Bí mật kinh thiên – Lý Thanh Nhiên chính là con của tội phạm giết người phân thây!” Vừa nhìn thấy tiêu đề, đồng tử Vương Đại Hổ co rụt lại, thở dốc, dùng ánh mắt lãnh khốc trước nay chưa từng có nhìn chung quanh một lượt: “Ai làm?”
“Tao hỏi bọn mày ai làm?”
Các bạn học thấy hắn tức giận như thế thì đều ngậm tăm, cuối cùng vẫn là lớp trưởng Kiều Thi Vũ lặng lẽ đứng lên: “Sáng hôm nay mọi người vừa vào lớp liền thấy!”
Vương Đại Hổ lúc này giống như mãnh thú bị triệt để chọc giận, phẫn nộ khiến hắn gắt gao nắm chặt hai tay. Ngay lúc cơn tức này muốn phá tan lý trí của hắn, một giọng nói thanh đạm mạnh kéo hắn trở lại: “Đại Hổ ngồi xuống, hiện tại là giờ tự học, không cần ảnh hưởng đến người khác!”
Vương Đại Hổ hung hăng nhắm mắt lại, vài giây sau, ngồi xuống.
Từ đầu đến cuối Lý Thanh Nhiên đều biểu hiện vô cùng bình tĩnh, không phải cái loại giả vờ bình tĩnh mà là loại bình tĩnh phát ra từ nội tâm. Thấy cậu như vậy, cơn phẫn nộ sắp nổ tung của Vương Đại Hổ đột nhiên cũng lắng xuống.
Học sinh trong lớp cũng đều là người trưởng thành mười bảy mười tám tuổi, có phán đoán của chính mình, tự nhiên sẽ không giống trẻ con ngay trước mặt nói này nói nọ. Hơn nữa ngày thường Vương Đại Hổ ở lớp nhân duyên vô cùng tốt, Lý Thanh Nhiên tính tình tuy rằng hơi lạnh nhưng cũng không phải loại người khiến người khác ghét, cho nên mọi người cứ việc nói thầm trong lòng, bề ngoài lại dần dần trở lại như cũ.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng không thá» nói là không có gì khác, tá»· nhÆ° Chu Tuá» trÆ°á»c mắt Äá»t nhiên không biết từ nÆ¡i nà y chạy tá»i.
âLý, Lý Thanh Nhiênâ¦.â Chu Tuá» Äá» mặt, dùng hết dÅ©ng khà mà gá»i.
Tá»± dÆ°ng bá» ngÆ°á»i chặn á» hà nh lang, Lý Thanh Nhiên lạnh lùng há»i: âChuyá»n gì?â
âTrên, trên tá» rÆ¡i Äá»u là sá»± tháºt sao?â Khoé mắt Chu Tuá» phiếm lá», có chút nghẹn ngà o há»i: âBa của cáºu tháºt sá»± là ââ?â
âThế thì sao?â Không Äợi cô nói xong, Lý Thanh Nhiên láºp tức cau mà y ngắt lá»i.
âCái gì, cái gì?â
âTôi há»i cáºu: Thế thì sao?â Lý Thanh Nhiên nghiêng Äầu, trên mặt hiá»n rõ biá»u tình không kiên nhẫn: âNếu cáºu muá»n há»i tôi có phải là con của tá»i phạm giết ngÆ°á»i hay không, tôi có thá» trả lá»i â Äúng!â
âLý, Lý Thanh Nhiên?â
âCho nên, hiá»n tại cáºu có thá» tránh ra chÆ°a?â
âTôi tôi tôi ừm tôi tôiâ¦â¦â Chu Tuá» lắc Äầu, trà n Äầy uá»· khuất liên tiếp cÆ°á»ng Äiá»u nói: âTôi không phải có ý kia, Lý Thanh Nhiên, tôi chá» muá»n nói cho cáºu, vô luáºn cáºu xuất thân nhÆ° thế nà o, tôi Äá»u không ÄỠý, tháºt sá»±, tôi không ÄỠý!â
âBạn Chu, liá»n tÃnh cáºu muá»n tá»± quyết Äá»nh thì cÅ©ng xin có giá»i hạn!â Lý Thanh Nhiên lạnh lùng má» miá»ng: âCáºu hiá»n tại khiến tôi cảm thấy tháºt không thoải mái!â
âKhông phải, tôiâ¦.â Chu Tuá» khẩn trÆ°Æ¡ng phát khóc, nói tháºt, khi má»i biết âchân tÆ°á»ngâ, cô Äúng là cá»±c kỳ khiếp sợ, ÄÆ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng cảm thấy có chút kinh hoảng. Chá» là lại có má»t loại cảm giác âThì ra là nhÆ° thếâ trà n và o lòng má»t cách kỳ dá», chẳng trách cáºu cho tá»i nay vẫn luôn lạnh bÄng nhÆ° váºy! Chẳng trách cáºu lặp Äi lặp lại nhiá»u lần cá»± tuyá»t mình nhÆ° váºy, nhất Äá»nh là thân thế quá mức bi thảm khiến cáºu Äóng bÄng trái tim mình.
Giây phút ấy, Chu Tuá» cảm nháºn Äược má»t loại trách nhiá»m cùng sứ má»nh nảy sinh trong lòng mình. Cô muá»n Äi cứu Lý Thanh Nhiên, cô muá»n cho cáºu ấm áp, cô muá»n cho cáºu biết trên thế giá»i nà y vẫn có ngÆ°á»i yêu cáºu.
Không thá» không nói khi má»t cô bé bắt Äầu rÆ¡i và o âquá mức tá»± ká»·â thì không há» có lý trÃ, mà Äá»i vá»i Äá»i tượng cô má»t lòng muá»n cứu rá»i mà nói, không nghi ngá» cÅ©ng là má»t cục phiá»n lá»n.
âLý Thanh Nhiên, tôi thÃch cáºu, tôi tháºt sá»± không ngại!â Giá»ng nhÆ° muá»n thá» hiá»n chân tâm của mình, Chu Tuá» vÆ°Æ¡n hai tay nhÆ° muá»n nhà o tá»i ngÆ°á»i Lý Thanh Nhiên.
âTôi ngại!â Äá»t nhiên, má»t tiếng rá»ng to từ xa xa truyá»n Äến, VÆ°Æ¡ng Äại Há» nhÆ° cÆ¡n gió thá»i tá»i giữa hai ngÆ°á»i, chá» và o Chu Tuá» mà mắng: âCái bà nà y có phải Äầu óc có bá»nh không, không có viá»c gì chạy Äến Äây nói vá» nói vẩn Äau Äau xót xót cái gì, không ngại cái gì, Nhiên Nhiên nhà tôi là Äá» cô khoa tay múa chân sao? Có bá»nh phải không? Có bá»nh liá»n Äi chữa Äi, Äừng Äi ra hù doạ ngÆ°á»i khác!â
Chu Tuá» từ nhá» Äến lá»n chÆ°a từng bá» ngÆ°á»i khác chá» và o mÅ©i mắng bao giá», mặt láºp tức tái mét, nÆ°á»c mắt bùm bùm rÆ¡i xuá»ng.
âKhông cho các ngÆ°á»i bắt nạt Tuá» Tuá»!â Không biết từ chá» nà o chạy ra, bìm bá»p bá»n mắt láºp tức kéo Chu Tuá» ra sau mình, Äầy mặt phẫn háºn vặn vẹo lá»n tiếng hét: âTuá» Tuá», cáºu cách bá»n há» xa má»t chút. Lý Thanh Nhiên chÃnh là con của tá»i phạm giết ngÆ°á»i, ba nó là bá»nh nhân tâm thần phân liá»t. Loại bá»nh nà y di truyá»n Äấy, không chừng ngà y nà o Äó nó ná»i Äiên lên cÅ©ng Äi giết ngÆ°á»i, vẫn là cẩn tháºn má»t chút má»i Äược!â
âMà y nói cái gì?â VÆ°Æ¡ng Äại Há» lúc nà y bùng ná», láºp tức không quản cái khác, giÆ¡ tay táng má»t quyá»n và o mặt Äá»i VÄn Bác, nháy mắt Äã Äánh ngã nó xuá»ng Äất, rÆ¡i mất hai cái rÄng.
Che hai má mình, bìm bá»p bá»n mắt rõ rà ng bá» Äánh Äến mÆ¡ há», lại thấy mình chảy máu thì cà ng sợ tá»i mức âhoa dung thất sắcâ, láºp tức hét thảm má»t tiếng, cÅ©ng không quản Chu Tuá» cái gì, vắt chân lên cá» mà chạy.
âPhi! Thằng hèn!â VÆ°Æ¡ng Äại Há» thá» phì phì mắng, quay Äầu nhìn Chu Tuá» Äứng ngá»c á» chá» Äó, quát: âCòn chÆ°a cút!â
âHu huâ¦â¦â
âNhiên Nhiên, em vừa rá»i kéo anh là m gì, phải Äạp cho cái con bìm bá»p bá»n mắt kia mấy phát nữa má»i tÃnh hết giáºn!â
Lý Thanh Nhiên có chút bất Äắc dÄ© Äẩy gá»ng kÃnh trên sá»ng mÅ©i: âAnh cÅ©ng nhìn xung quanh má»t chút Äi!â
Thì ra bất tri bất giác Äã có nhiá»u ngÆ°á»i vây quanh chá» trá» bá»n há».
Tâm tình VÆ°Æ¡ng Äại Há» cà ng không tá»t, hừ má»t tiếng, kéo tay Lý Thanh Nhiên Äi vá» phÃa cá»ng trÆ°á»ng.