Tô Thăng cảm thấy Tần Tu cái tên này có chút qua mặt ông, ông chẳng qua chỉ là đồng ý cho cậu ta kết giao với con gái mình, ấy vậy mà sao Tần Tu lại nói đến kết hôn rồi? Còn muốn tổ chức hôn lễ trước?
Quả thực vớ vẩn!
Tô Thăng lập tức buông chén đũa xuống, vẫn là nhờ Tô Ánh Hàm khuyên bảo, ông mới một lần nữa cầm chén đũa lên.
Cuối cùng, Tần Tu tất nhiên là không tránh được bị ba Tô mẹ Tô bày sắc mặt một hồi, nếu không phải Tô Ánh Hàm ngăn cản, rất có thể Tần Tu đã bị ba Tô mẹ Tô bắt đi rửa chén.
“Để anh nấu ăn thôi em đã rất không nỡ rồi, làm sao lại nhẫn tâm bắt anh rửa chén đây?” Tô Ánh Hàm kéo Tần Tu về phòng, nắm lấy bàn tay to của anh tinh tế vuốt ve.
Tần Tu ngược lại cười cười, nói: “Không sao.”
“Gì mà không sao?” Tô Ánh Hàm đưa bàn tay kia lên miệng hôn nhẹ, sau đó lại nắm lấy nó dọc theo vòng eo mình trượt một đường xuống dưới.
“Tay anh không nên ngâm trong nước rửa chén, mà hẳn là nên ngâm trong thủy dịch của em…”
Nói xong, Tô Ánh Hàm liền chủ động vén váy lên, đưa tay của Tần Tu vào giữa cái lỗ nhỏ của mình.
Tô Ánh Hàm chỉ muốn trêu chọc Tần Tu mà thôi, bản thân cô cũng không có bao nhiêu dụ̶c̶ vọng.
Quả nhiên, hô hấp của Tần Tu lập tức trở nên nặng nề, ngón tay cũng bắt đầu tự giác vuốt ve cánh hoa kiều diễm.
“Hàm Hàm…”
Tô Ánh Hàm bỗng nhiên rút tay Tần Tu ra.
“Đúng rồi.” Cô bày ra dáng vẻ xinh xắn đáng yêu, hệt như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì. Tô Ánh Hàm bước tới ngăn tủ lấy ra một quyển album, mở cho Tần Tu xem, còn chớp chớp mắt: “Anh có muốn xem hình của em từ nhỏ đến lớn không?”
Tần Tu bước qua.
Anh nói: “Muốn.”
Giây tiếp theo, Tô Ánh Hàm lập tức bị anh ôm lên cùng quyển album, hai người cùng nhau ngã xuống giường.
Tô Ánh Hàm vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ đưa đẩy: “Làm gì vậy? Không phải anh nói muốn xem album sao?”
Thái độ của Tần Tu rất cường thế: “Anh có thể vừa cắm em vừa xem.”
Quả nhiên đàn ông đều là sinh vật không nên chọc vào, Tô Ánh Hàm hối hận, nhưng cô cũng chỉ có thể nắm lấy váy, đối mặt với Tần Tu vừa nhìn chằm chằm cô vừa xoa nắn cái lỗ nhỏ của cô một cách rất có kỹ xảo.
Hai người đã làm nhiều lần như vậy rồi, đối với điểm mẫn cảm của nhau đã sớm rõ ràng rành mạch, ngón tay đang chôn trong hoa huyệt vừa gẩy một cái, Tô Ánh Hàm lập tức hừ hừ rêи rỉ.
“Ân ~ Ưm…”
“Chảy nước rồi.” Tần Tu khàn giọng nói.
Tô Ánh Hàm liền nói với anh, còn bày ra dáng vẻ rất kiêu ngạo: “Em rất nhiều nước, anh không biết sao?”