Nhưng quyết định công khai này cũng không đơn giản chỉ là vì Tần Tu xúi giục, mấu chốt vẫn là Tần Nhiên muốn quang minh chính đại ở cùng người đàn ông của hắn, chứ không phải lén lén lút lút như bây giờ.
Tuy rằng yêu đương vụng trộm rất kϊƈɦ thích, nhưng khi chân chính thích một người, sao lại có thể nhẫn tâm để người ấy phải sống trong bóng tối chứ?
Tựa như Tần Tu thích Tô Ánh Hàm, anh cũng muốn quang minh chính đại tuyên bố mình là bạn trai của cô, nào có thể cam tâm để Tô Ánh Hàm làm vị hôn thê trêи danh nghĩa của người khác?
Cuối cùng Tô Ánh Hàm vẫn bị thuyết phục.
Tần Nhiên nhìn Tô Ánh Hàm bằng vẻ mặt có lỗi: “Thật xin lỗi em, Hàm Hàm, về chuyện hai bác bên kia…”
Tô Ánh Hàm vỗ vai hắn một cái, trấn an: “Không sao đâu mà, ba mẹ em thương em nhất, chỉ cần là người em thật lòng thích, hai người họ sẽ không phản đối đâu, quan trọng là anh…”
Tần Nhiên cầm tay Tô Ánh Hàm, nói với cô: “Yên tâm đi, anh cũng sẽ hạnh phúc.”
Vốn là một hành động vô cùng bình thường, Tần Nhiên kéo tay Tô Ánh Hàm, có gì khác với khuê mật cầm tay nhau đâu, hoàn toàn không có lấy nửa điểm ái muội, nhưng hành động của hắn vẫn khiến hai người đàn ông bên cạnh ăn dấm.
Vì thế nên Tô Ánh Hàm mới bị Tần Tu chặn ngang ôm chặt vào trong ngực, Tần Nhiên cũng bị người đàn ông của hắn nắm lấy tay.
Một khắc đó, Tô Ánh Hàm thấy trong mắt Tần Nhiên cũng có sự bất đắc dĩ y như mình.
Sau khi mở lời với nhau thì mọi chuyện cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều, một tháng tiếp đó, Tần Tu bắt đầu chuẩn bị cho việc bỏ trốn[1] của Tần Nhiên. Tô Ánh Hàm cũng trở về trường học đi học, đối với Tần Tu chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
[1] trong cv đây là từ “tư bôn”, từ này ý chỉ mấy vụ gái bỏ nhà theo trai ngày xưa, nói chung mang nghĩa bỏ trốn khỏi lễ giáo đại loại vậy
Ngày tiễn Tần Nhiên và người đàn ông của hắn rời đi, Tô Ánh Hàm ôm Tần Nhiên khóc lâu ơi là lâu, nói không biết khi nào mới có thể gặp lại, Tần Nhiên vỗ đầu dỗ dành cô, nói có phải không bao giờ gặp lại nữa đâu, đừng khóc đến mức như vậy chứ.
“Vậy… Anh và tẩu tử nhất định phải hạnh phúc đó.”
Tần Nhiên bước qua nắm lấy tay người yêu, hai người nhìn nhau cười, rồi sau đó Tần Nhiên cười gật đầu: “Anh nhất định sẽ hạnh phúc, Hàm Hàm, em và anh trai cũng vậy nhé, kết hôn sớm một chút, sinh cho anh một đứa cháu trai.”
Tô Ánh Hàm khóc không thành tiếng.
Tần Tu lập tức bước tới ôm chặt Tô Ánh Hàm, dỗ cô ngừng khóc, nhưng Tô Ánh Hàm nhìn bóng dáng hai người họ rời đi, nước mắt hoàn toàn không ngăn lại được.
Thật là một chuyện tình đẹp.
Công tử hào môn yêu công nhân dọn gạch[2] ở công trường, cuối cùng còn vì yêu mà bỏ trốn, chuyện xưa cảm động cỡ nào.
[2] cái này edit thuần việt là anh phụ hồ đó =)))“Còn khóc đúng không?” Tần Tu thấy Tô Ánh Hàm mãi vẫn không ngừng nức nở, liền nhéo nhéo chóp mũi của cô.
Tô Ánh Hàm thút tha thút thít: “Em cứ khóc đấy.”
Sau đó cô đã bị Tần Tu kéo lên xe, đầu tiên là phóng đến một chỗ hẻo lánh nào đó ứm ựm một hồi, sau đó lại về nhà làm suốt cả một đêm.
Trước đó hai người bọn họ quá bận rộn, đã lâu cũng chưa gặp mặt, tiểu biệt thắng tân hôn, Tần Tu tự nhiên là vừa mãnh liệt vừa dữ dội, không ngừng lại được.
Hôm sau tỉnh lại, Tô Ánh Hàm cảm thấy eo mình đau như bị chặt đứt.
“Huhuuu… Tối qua anh làm gì mà dữ vậy?”
Giọng Tô Ánh Hàm khàn khàn, không phải chỉ vì rêи quá nhiều, mà còn do cái miệng nhỏ phía trêи cũng bị côn thịt to lớn của Tần Tu đâm thọc.
Tần Tu liền ôm lấy eo Tô Ánh Hàm, vùi mặt vào hông cô, hàm hồ nói: “Nhớ em.”
Tô Ánh Hàm lập tức đỏ mặt vì những lời này.
Thôi.
Tần Tu dữ dội thì cứ dữ dội đi, điều này cũng chứng tỏ là anh vô cùng thích cô không phải sao?
Sau khi biết chuyện Tần Nhiên công khai thiên hướng tính ɖu͙ƈ, còn vì yêu mà bỏ trốn, Tần gia và Tô gia đều nổ tung chảo, ba Tô mẹ Tô không ngừng gọi điện thoại tới, hỏi Tô Ánh Hàm rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Tô Ánh Hàm bảo rằng nói trong điện thoại sẽ không rõ, đợi đến buổi tối về nhà sẽ giải thích rõ ràng, tạm thời trấn an cha mẹ trước.
Nhưng buổi tối hôm nay, cô không trở về một mình, cô còn muốn mang Tần Tu tới.
…
Đến buổi tối, Tô Ánh Hàm chẳng hề khẩn trương chút nào, hệt như ngày thường, nhưng Tần Tu lại đổi đến vài bộ quần áo, lăn lộn thắt hơn mười cái cà vạt, cũng vẫn như cũ không hài lòng, còn muốn hỏi ý kiến Tô Ánh Hàm nữa.
Tô Ánh Hàm quả thực không còn lời nào để nói, vô cùng bất đắc dĩ: “Chỉ đi gặp ba mẹ em mà thôi, cũng có phải làm gì đâu, cần gì đến nỗi vậy chứ?”
Tần Tu: “Vậy… Anh mặc bộ nào thì đẹp?”
Tô Ánh Hàm bật cười lắc đầu, bước qua thắt cà vạt cho anh, sau đó lại nhón chân hôn anh một ngụm.
“Bạn trai em trời sinh là móc treo quần áo, mặc cái gì cũng đẹp, còn nữa, ba mẹ em thật sự rất dễ gần, anh không cần phải lo lắng đâu.”