Tô Ánh Hàm bị thao phát ngốc, sao tự dưng Tần Tu lại hỏi vấn đề này, cô căn bản không biết trả lời thế nào cả.
Tần Tu khẽ hôn lên môi cô, hỏi cô một lần nữa: “Em có muốn gả cho tôi hay không?”
Tô Ánh Hàm không biết.
Theo lý thuyết, Tần Tu làm ra chuyện quá đáng như vậy đối với cô, cô hẳn là nên tức giận, hẳn là nên chán ghét, thậm chí hận Tần Tu.
Tần Tu thật hư.
Trêи giường không săn sóc, chưa bao giờ bày ra sắc mặt tốt, ấy thế còn lừa cô.
Rõ ràng đã bảo làm thêm một lần cuối rồi sẽ đường ai nấy đi, kết quả lại đưa cô đến chỗ này, nhốt cô ở đây, còn dùng xiềng xích và còng tay khóa cô lại nữa chứ.
Nhưng mà, đứng trước một khuôn mặt như vậy, cô lại hoàn toàn không thể chán ghét một chút nào.
Có lẽ cô thật sự bị thao ngốc rồi, lúc này đầu óc cô vô cùng rối loạn choáng váng, còn có một chút thương cảm cùng cô đơn không nói nên lời.
Sau đó, trong bầu không khí khó tả như vậy, tiếng “lộc cộc” từ bụng Tô Ánh Hàm đột nhiên vang lên.
Rất to, cũng rất nổi bật, rõ ràng là do bị đói lả mới có thể tạo nên âm thanh như vậy.
Tô Ánh Hàm nháy mắt liền có lý do để trốn tránh, cô ủy khuất nâng mắt lên, xoa xoa cái bụng xẹp lép, nhìn về phía Tần Tu, thanh âm mềm nhẹ: “Tôi đói bụng.”
Tô Ánh Hàm quá rõ ràng ưu điểm của chính mình.
Đôi mắt cô linh động ngập nước, vậy nên khi ngửa đầu nhìn về phía đàn ông như vậy, quá dễ để khiến đàn ông mềm lòng.
Tần Tu cũng không ngoại lệ.
Cho dù trong đầu lúc này có ngàn vạn loại suy nghĩ cùng ý tưởng, anh vẫn quyết định buông xuống hết thảy tạp niệm, mang Tô Ánh Hàm đi ăn cơm.
Tô Ánh Hàm bất giác thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngay cả chính cô cũng không biết tại sao mình lại như vậy.
Nhìn mặt biển xa xa cùng bờ cát vàng mềm mại, cảm nhận được cơn gió biển thổi vào, Tô Ánh Hàm rốt cuộc cũng được ăn một bữa no bụng.
Sau khi ăn xong, Tần Tu thay quần áo cho cô, là một chiếc váy đi biển dài và mát mẻ, vô cùng vừa người. Chiếc còng tay cùng dây xích không còn nữa, Tô Ánh Hàm hỏi anh: “Lần này không sợ tôi chạy sao?”
Tần Tu nhìn về phía cô, bình tĩnh nói: “Không có thuyền, cũng không có máy bay trực thăng, bốn phía đều là biển, em chạy không được.”
Tô Ánh Hàm: “Vậy anh không sợ tôi sẽ nhảy xuống biển chạy trốn sao?”
Khóe mắt Tần Tu hơi run rẩy, nhưng vẫn trả lời cô: “Em sẽ không làm vậy.”
Cũng không biết là cọng dây thần kinh nào của Tô Ánh Hàm không thích hợp, cô cứ một hai phải kϊƈɦ thích Tần Tu: “Nói không chừng vì anh Tần Nhiên, tôi có thể…”
Sắc mặt của Tần Tu một lần nữa trầm xuống, giọng nói lạnh lùng hẳn đi: “Nếu không thì tôi cứ mang còng tay vào cho em đi.”
Tô Ánh Hàm cảnh giác: “Tôi không muốn!”
Tần Tu hờ hững nói: “Còn có xích chân.”
“Tôi không cần!” Tô Ánh Hàm lập tức chịu thua: “Tôi sai rồi, tôi không nhắc tới Tần Nhiên nữa không được sao?”
Tần Tu không trả lời, chỉ cầm lấy tay cô.
Tô Ánh Hàm lại bĩu môi một lần nữa.
Tần Tu quả nhiên không tốt một chút nào cả, ngoại trừ uy hϊế͙p͙ cô ra thì chính là uy hϊế͙p͙ cô, một người đàn ông như vậy, cô biết phải làm gì đây?
Cũng không biết biển rộng miên man dễ dàng làm người ta thả lỏng, hay là cảnh tượng mặt trời ngả về tây quá đẹp, quá động lòng người, bị Tần Tu nắm tay đi trêи bờ biển như vậy, ngón chân cảm nhận được từng hạt cát mềm mại tinh tế, Tô Ánh Hàm đột nhiên sinh ra một loại cảm giác, cảm giác như thể cô đang yêu đương.
Tô Ánh Hàm chưa từng nói qua chuyện nam nữ.
Cô lớn lên xinh đẹp, từ nhỏ kẻ thích cô rất nhiều, người theo đuổi cũng không ít, nhưng mà ngoại trừ đu idol ra, cô đúng thật là chưa từng thích ai cả.
Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của Tần Nhiên.
Từ nhỏ cô đã lớn lên cùng Tần Nhiên, cũng thừa nhận nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của Tần Nhiên từ lúc đó, tuy nói Tần Nhiên phát hiện tính hướng[1] sớm, sau khi phát hiện điều đầu tiên hắn làm là đến chia sẻ với cô. Tô Ánh Hàm còn chưa kịp động tâm với chàng trúc mã đẹp trai thì đã phải làm chị em với hắn trước rồi. Vì từ nhỏ đã ở cạnh một soái ca cao cấp như Tần Nhiên, thế nên những người theo đuổi cô dù cũng đẹp trai, nhưng không thể lọt vào mắt Tô Ánh Hàm nổi.
[1] tính hướng: tính hướng ở đây là xu hướng tính ɖu͙ƈ, không phải xu hướng giới tính. Tần Nhiên phát hiện mình thích have s͙.͙e͙.͙x͙ với người cùng giới nên ở đây gọi là phát hiện xu hướng tính ɖu͙ƈ (tức là ẻm vẫn ý thức được mình là đàn ông và ẻm không muốn thay đổi điều đó). còn xu hướng giới tính thì nôm na là nam nhưng mà phát hiện mình là con gái, mình muốn sống như con gái đó. có sự khác nhau giữa gay và người chuyển giới nha, đừng nhầm lẫn
Đến nỗi cô coi trọng Tần Tu, đương nhiên cũng là vì Tần Tu lớn lên không quá đẹp[2], lại còn phù hợp với khẩu vị của cô vô cùng.
[2] dành cho những bạn thắc mắc tại sao lúc trước rõ ràng Hàm Hàm mê mặt của Tần Tu lắm mà, thì cái kiểu đẹp mà Hàm Hàm chán ngán là cái kiểu đẹp phổ biến thường thấy của mấy hotboy hay minh tinh ý. mũi cao, da trắng này, nụ cười mê hồn này bla bla. còn kiểu của Tần Tu là kiểu my man, người đàn ông của tui ý, có nét riêng, nhìn đàn ông và trưởng thành, không ngựa (ý là không quá quan tâm việc mình đẹp trai mà lấy đó đi quen hết con này con kia), đấy anh Tần Tu đúng kiểu gu tôi
Hơn nữa việc cô muốn làm tình với Tần Tu, cũng phải trách Tần Nhiên.
Đoạn thời gian Tần Nhiên mới vừa khai trai, nói chuyện yêu đương, mỗi ngày đều phải bạch bạch bạch sau đó ngọt ngào chia sẻ về cuộc sống tính ái của hắn, rằng hắn hạnh phúc bao nhiêu, bị đàn ông thao có bao nhiêu s͙ư͙ớ͙n͙g͙.
Ai nghe mà không cảm thấy côn thịt của đàn ông thật tốt? Ai nghe mà không muốn nếm thử cảm giác tính ái một lần xem sao?
Vừa vặn tiệc đính hôn hôm ấy cô liếc mắt một đã cái nhìn trúng Tần Tu… Vì vậy mọi thứ cứ thế ăn nhịp với nhau…
Tô Ánh Hàm không khỏi thở dài.
Nói đến cùng đều là Tần Nhiên sai.
Tần Tu nghe được tiếng thở dài của Tô Ánh Hàm thì dừng lại, hỏi Tô Ánh Hàm đang thở dài cái gì.
Lời đã đến bên miệng, Tô Ánh Hàm lại không nói nữa.
Thôi, lúc này rõ ràng là Tần Tu không muốn nghe cô nhắc đến Tần Nhiên, cô vẫn không nên kϊƈɦ thích anh làm gì.
Vì thế Tô Ánh Hàm liền chỉ vào ánh hoàng hôn phía xa xa, nói lảng sang chuyện khác: “À… Hoàng hôn đẹp quá, tự dưng tôi hơi tâm trạng…”
Tần Tu: “…”
Tần Tu bất đắc dĩ cười cười, sau đó xoay người Tô Ánh Hàm lại, để cô đối mặt với anh.
Một ngọn gió biển thổi qua, mái tóc dài của Tô Ánh Hàm bị thổi loạn, Tần Tu vươn tay, sửa lại tóc cho cô.
“Hàm Hàm.” Tần Tu bỗng nhiên kêu cô.
Tô Ánh Hàm không hiểu tại sao lại khẩn trương, tim cũng không hiểu tại sao lại đập rộn.
Tần Tu người lúc này đang nhẹ nhàng vén tóc cho cô thật ôn nhu, không giống với tên biến thái ngày hôm qua hung hăng thao cô một chút nào.
“Anh, anh muốn làm gì?”
“Tôi thật sự thích em.” Nói xong, Tần Tu cũng không biết từ nơi nào lấy ra một chiếc nhẫn, cứ như vậy chậm rãi đeo lên ngón áp út bàn tay trái của Tô Ánh Hàm.
Tô Ánh Hàm ngốc.
Lúc này Tần Tu cũng đã quỳ một gối xuống, cầm tay cô hôn lên, hỏi cô một lần nữa: “Em có nguyện ý gả cho tôi không?”