Uy hϊế͙p͙ cầu hôn + Bắn cho cô một bụng tϊиɦ ɖϊƈh͙ sau đó dùng nút lấp kín, muốn cô nhìn vào gương bắn nước tiểu, nước tiểu và tϊиɦ ɖϊƈh͙ cùng phun ra
Cả buổi sáng đó, Tô Ánh Hàm cùng Tần Tu đã giải khóa cả đống tư thế khác nhau trêи giường.
côn thịt to lớn của Tần Tu liên tục thao mở cái lỗ nhỏ của cô, bắn vào trong hết lần này đến lần khác. Cô bị đưa lên cao trào không biết bao nhiêu lần, còn bị Tần Tu rót đầy một bụng tϊиɦ ɖϊƈh͙.
“Ưm…”
Chưa ăn no đã làm thật sự là quá mệt mỏi, Tô Ánh Hàm chịu không nổi, ngủ thϊế͙p͙ đi.
Sau khi tỉnh lại, Tô Ánh Hàm phát hiện bụng mình vẫn còn phồng lên, ngay lập tức giận phát khóc.
Lúc này không phải do cô ăn quá no mà bụng thành như vậy, trêи thực tế, bởi vì buổi sáng chỉ mới ăn được ít cơm, đến bây giờ cô vẫn rất đói, đến nỗi bụng kêu lục cục. Vậy nên chỗ phồng lên kia hoàn toàn là tϊиɦ ɖϊƈh͙ mà Tần Tu bắn vào, miệng huyệt còn bị ai đó ác ý dùng nút nhét kín.
Tô Ánh Hàm không cần nghĩ cũng biết đây là chuyện tốt Tần Tu làm ra.
Nhưng mà tại sao Tần Tu lại làm vậy với cô chứ??
Tô Ánh Hàm không thể hiểu được, cô muốn tìm Tần Tu để lý luận, nhưng lúc này đây cô đi chưa nổi hai bước thì đã không thể di chuyển được nữa vì dây xích ở cổ tay và cổ chân.
Tần Tu cái tên khốn này!!!
Có lẽ cô không nên dịu dàng và phục tùng anh như vậy nữa? Còn nhớ buổi sáng cô ngoan như vậy, mềm như vậy, phối hợp với Tần Tu vô cùng, kết quả cũng chỉ khiến Tần Tu càng lúc càng làm mạnh hơn, điều đó chứng tỏ thái độ này của cô là sai hoàn toàn rồi phải không?
Lẽ ra cô nên hung dữ một chút, quyết liệt hơn một chút, mới có thể làm Tần Tu cố kỵ, sau đó thả cô đi.
Tô Ánh Hàm hít sâu một hơi, bắt đầu hét lên: “Tần Tu!”
Tần Tu như thể đang chờ đợi cô gọi bất cứ lúc nào, cô vừa mới gọi, Tần Tu đã đẩy cửa bước vào.
Tô Ánh Hàm hung dữ trừng mắt nhìn anh, bắt đầu chất vấn: “Anh rốt cuộc là có ý tứ gì? Tôi nói cho anh biết, tôi chính là thiên kim đại tiểu thư duy nhất của Tô gia. Cái trò cầm tù play này của anh, tôi bồi anh tùy tiện chơi vài lần thì còn có thể, nhưng nếu anh dám nhốt tôi lại thật, ba mẹ tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!!”
Tần Tu không nhanh không chậm đi đến chỗ Tô Ánh Hàm, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô một lần nữa.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, còn mang theo ý cười: “Em thật đáng yêu.”
Tô Ánh Hàm lại bắt đầu luống cuống: “Anh, Anh… Nếu anh còn không thả tôi ra, anh Tần Nhiên sẽ phát hiện điểm không đúng, anh Tần Nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho anh…”
“Hàm Hàm.” Tần Tu nâng cằm cô, lại hôn lên khóe môi cô một lần nữa, giọng nói nhẹ như một lời nỉ non, “Lúc này, tôi không muốn nghe được tên của bất kỳ người đàn ông nào khác từ trong miệng em.”
Nói xong, đầu lưỡi anh liền cường thế hung mãnh xâm nhập vào miệng cô.
Tô Ánh Hàm muốn cắn.
Tô Ánh Hàm thật sự muốn cắn anh.
Nhưng khi nhớ lại lần cuối cùng mình cắn Tần Tu, hành động đó chẳng có tác dụng gì cả, không những không thể khiến Tần Tu ngừng hôn cô, còn bức Tần Tu trực tiếp thao cô trêи hành lang chung cư…
Lúc này cô đã bị Tần Tu lôi đến chỗ nào không biết, bên người cũng không có thứ gì có thể trợ giúp cô, lỡ như Tần Tu lại nổi điên lên bắt cô phải làm thế này thế kia, cô hoàn toàn không có cách nào chống lại…
Vậy nên Tô Ánh Hàm nhịn ý định muốn cắn Tần Tu xuống.
Trêи thực tế, cô rất nhanh đã bị kỹ thuật hôn của Tần Tu làm mê mẩn, chờ đến lúc anh ngừng lại lui về sau, cô trông như thể đã bị hôn phát ngốc.
“Ở trong phòng mãi đúng thật là không tốt.” Nhờ có nụ hôn này, tâm tình của Tần Tu dường như cũng không tồi cho lắm, anh vươn tay xoa đầu Tô Ánh Hàm, dịu dàng dỗ dành cô: “Tôi đưa em ra ngoài đi dạo được không?”
Tô Ánh Hàm đương nhiên là đồng ý.
Hiện tại bị nhốt trong căn phòng này, cô sắp nghẹn chết rồi, tuy nói ra ngoài đi dạo chưa chắc đã có thể bỏ trốn, nhưng việc hiểu rõ nơi này vẫn là rất cần thiết.
Nhưng sau khi được Tần Tu ôm ra ngoài, Tô Ánh Hàm mới biết được cái gì gọi là tuyệt vọng.
Không phải vì lúc ra ngoài Tần Tu một khóa hai xích cổ tay cổ chân cô, mà là ngoài kia là mênh mang một vùng biển!!!
Thảo nào lúc đó Tần Tu lại thừa dịp trời tối bịt mắt cô lại, đem cô lên máy bay trực thăng…
Thì ra là vì muốn nhốt cô ở cái hòn đảo vớ vẩn chim không thèm ỉa này!!
“Tần Tu…”
“Anh Tần Tu…”
Tô Ánh Hàm sợ hãi, cô chịu thua: “Anh dẫn em trở về được không, em không thích chỗ này.”
Tần Tu hỏi: “Về phòng sao?”
Tô Ánh Hàm muốn đánh chết anh!
Lời cô nói rõ ràng không phải ý tứ này!
“Không phải.” Tô Ánh Hàm vẫn vô cùng nhẫn nại dỗ Tần Tu, “Ý của em là, anh dẫn em về nhà, em không thích hòn đảo này…”
Tần Tu ngồi trêи ghế, rót cho Tô Ánh Hàm một ly nước trái cây, đưa cho cô: “Sau khi trở về, em phải giải trừ hôn ước với Tần Nhiên, gả cho tôi.”
Tô Ánh Hàm cơ hồ là phản xạ có điều kiện trực tiếp trả lời: “Điều đó là không thể nào!!”
Cánh tay của Tần Tu đang đưa nước cho cô chợt ngừng lại.
Tô Ánh Hàm cũng ý thức được thái độ của mình có chút vấn đề, cô hạ giọng, tiếp tục ôn tồn mà nói với Tần Tu: “Anh không thể như vậy, Tần Tu, anh rõ ràng đã đáp ứng, tôi cho anh làm một lần nữa, chúng ta sẽ không còn dây dưa gì với nhau. Bây giờ tôi đã cho anh thao thật nhiều lần, tại sao anh còn không chịu buông tha cho tôi?”
Tần Tu đặt ly xuống bàn, sắc mặt âm trầm.
Tô Ánh Hàm ngay lập tức ủy khuất nhìn anh: “Đàn ông nói lời phải giữ lấy lời, chẳng lẽ anh hối hận sao?”
“Không.” Tần Tu nói một cách hờ hững. “Tôi lừa em đó.”
Tô Ánh Hàm nghẹn ngào.
Lừa cô?
Tần Tu không có ý định chia tay với cô sau khi làm xong mà còn cố ý thiết kế hãm hại cô?
Tô Ánh Hàm đột nhiên phản ứng được, việc Tần Tu đi công tác hơn phân nửa tháng phỏng chừng cũng không phải thật sự là đi công tác, mà có khi là đang trù tính làm sao để lừa gạt được cô…
Sao cô lại ngu như vậy chứ?