Tô Ánh Hàm mãi vẫn chưa bình phục sau cơn kɧօα"ϊ cảm lúc cao trào, cô cứ như vậy ghé vào trêи người Tần Tu thoải mái ngủ mất.
Sau khi rút côn thịt ra, Tần Tu gọi Tô Ánh Hàm hai tiếng, thấy Tô Ánh Hàm không có phản ứng, anh không di chuyển nữa, chỉ nhẹ nhàng kéo chiếc thảm lông bên cạnh qua, cẩn thận đắp lên người cô.
Mãi cho đến khi Tô Ánh Hàm tỉnh ngủ.
“Ưm?”
Tần Tu xoa đầu Tô Ánh Hàm, thanh âm trầm thấp: “Tỉnh rồi?”
Tô Ánh Hàm mơ màng bò dậy, lúc này mới nhận ra mình đang ngủ trêи người Tần Tu, tϊиɦ ɖϊƈh͙ trước đó anh bắn vào trong cô cũng vì động tác này mà thuận thế chảy ra khỏi hoa huyệt.
Cảm giác thật tuyệt.
Có chút s͙ư͙ớ͙n͙g͙.
Cũng có chút xấy hổ.
Tần Tu vuốt ve khuôn mặt cô, hỏi: “Có đói bụng không?”
Sao tự dưng lại ôn nhu dữ vậy?
Tô Ánh Hàm trừng mắt nhìn Tần Tu, nói với anh: “Tôi không đói bụng.”
Sau đó, bụng cô liền không biết cố gắng gì cả mà kêu lên một tiếng.
“Tôi gọi người đưa cơm tới cho em.” Tần Tu nói.
Tô Ánh Hàm mếu máo, không nói thêm gì nữa, bạc đãi[1] cái gì cũng được, nhưng không thể bạc đãi dạ dày của chính mình.
[1] bạc đãi: đối xử tệ bạc.
Mặc dù cô đã từng ăn cơm trêи máy bay rồi, rất khó ăn, nhưng phần cơm Tần Tu kêu tiếp viên hàng không đưa lên lại ngoài ý muốn ngon đến bất ngờ.
Tô Ánh Hàm vui vẻ ăn cơm xong, lau miệng, vỗ vỗ cái bụng nhỏ, lúc này mới nhận ra mình còn chưa mặc quần lo̶t̶”̶.
Tϊиɦ ɖϊƈh͙ trong hoa huyệt cũng chưa được moi rửa sạch sẽ…
“Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đến chỗ nào? Khi nào mới có thể hạ cánh?” Tô Ánh Hàm nhịn không được hỏi.
Tần Tu nói: “Tới rồi em sẽ biết.”
Tô Ánh Hàm bĩu môi.
Nhưng Tô Ánh Hàm cũng không biết máy bay hạ cánh khi nào, bởi vì sau khi ăn xong không bao lâu thì cô mệt mỏi, vậy nên thật nhanh cô đã ngủ mất, thậm chí động tĩnh lúc máy bay đáp đất lớn như thế cũng không tài nào đánh thức được cô.
Tần Tu ôm cô xuống máy bay. Chờ đến lúc Tô Ánh Hàm tỉnh lại một lần nữa, cô đã ở trêи xe rồi.
Bên ngoài, hai bên đường có chút trống trải. Con đường dài như vậy, cũng chẳng biết muốn dẫn đến đâu.
Tô Ánh Hàm có chút hoảng sợ, cô ngay lập tức hỏi Tần Tu: “Anh sẽ không bán tôi đi chứ?”
Tần Tu nói: “Sẽ không.”
Tô Ánh Hàm: “Thật vậy sao? “
Tần Tu: “Tôi còn chưa thao đủ.”
Tô Ánh Hàm hừ hừ vài tiếng, xoay người nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài cửa sổ, dù sao lúc lên máy bay cô cũng đã nói cho Tần Nhiên biết là cô đi theo Tần Tu rồi, nếu cô có chuyện gì, Tần Tu cũng đừng hòng được an ổn.
Nhưng dường như Tần Tu thật sự không có ý định bán cô đi.
Anh dẫn cô đến một thị trấn nhỏ xinh đẹp mang phong cách Hy Lạp cổ đại. Chỗ này thật độc đáo, cũng rất thú vị, Tô Ánh Hàm vô cùng hứng thú, liền nghĩ đến việc đi dạo một vòng xem sao.
Tần Tu không đồng ý.
Tô Ánh Hàm tức giận trừng mắt với anh: “Tại sao chứ? Tại sao tôi không thể đi dạo?”
Tần Tu tới gần cô, cúi đầu, nói khẽ bên tai cô: “Em không mặc quần lo̶t̶”̶.”
Khuôn mặt của Tô Ánh Hàm thiếu chút nữa đã nóng đến bốc cháy.
Cuối cùng, cô vẫn đi theo Tần Tu đến một căn biệt thự độc lập gần đó. Đợi cô tắm rửa thay quần áo xong, Tần Tu cũng đã sửa soạn tốt, duỗi tay muốn đưa cô đi.
Lần này Tô Ánh Hàm không chỉ đỏ mặt, trái tim cô còn kịch liệt nhảy nhót, giọng nói cũng mềm nhũn cả đi: “Anh duỗi tay ra làm gì?”
Tần Tu nói: “Mang em đi dạo.”
Tô Ánh Hàm rụt rè đưa tay ra, sau đó liền bị Tần Tu cầm lấy, nắm chặt.