Song Hướng Mê Luyến - Khê Tịch Tịch

Chương 52




Tiếp tục máy bay play + bị côn thịt lớn của anh trai thao hỏng rồi + hai cái miệng nhỏ trêи dưới đều bị cắm.

Bị lấp đầy.

Cái lỗ nhỏ của Tô Ánh Hàm đã không được ai thao trong suốt hai mươi ngày qua, Tần Tu không ở đây, cô cũng chẳng có tâm tình tự mình dùng gậy mát xa, vậy nên vẫn luôn cấm ɖu͙ƈ đến bây giờ.

Rồi vừa nãy, Tần Tu kéo cô lại cường hôn lúc máy bay cất cánh, sau nụ hôn thì ngay lập tức cắm cây gậy thô dài vào cái lỗ nhỏ bị dọa ướt nhẹp của cô.

Lúc này căn côn thịt thật lớn còn đang đưa đẩy không ngừng trong hoa huyệt.

“A ~”

Tô Ánh Hàm không thể không thừa nhận, bị thao thật thoải mái, đặc biệt khi người thao cô là Tần Tu.

Hiện tại máy bay đã ổn định, Tô Ánh Hàm không còn sợ hãi như trước nữa, cô bắt đầu tận hưởng dư vị tuyệt vời của tình dụ̶c̶.

Tô Ánh Hàm ghé người vào cửa sổ, lắc lư vòng eo theo tốc độ thao lộng của Tần Tu, đồng thời cũng không kiềm được tiếng rêи rỉ.

“A ~ thật lớn… thật đầy… bị cắm thật s͙ư͙ớ͙n͙g͙ a~”

“Tiểu lãng hóa[1].” Tần Tu dường như cười khẽ một tiếng, rồi anh bắt đầu nắm lấy môиɠ Tô Ánh Hàm mạnh mẽ thao lộng.

[1] tiểu lãng hóa: hmm tôi hiểu đại ý của từ này nhưng tôi không biết miêu tả từ này ra sao, nói chung các cô cứ hiểu đây là từ tình thú, ý bảo cô gái nhỏ nhiệt tình d͙â͙m͙ đãng :/

Cái lỗ nhỏ của Tô Ánh Hàm rất chặt, nhưng trải qua lần đưa đẩy chậm rãi vừa rồi, chỗ mẫn cảm được côn thịt to lớn của Tần Tu an ủi, hoa huyệt chặt chẽ tự động chảy ra ɖâʍ dịch, ngoan ngoãn thả lỏng để Tần Tu tùy ý thọc vào rút ra.

Hơn nữa, lực eo của Tần Tu lại rất khỏe, không mất nhiều sức khi làm tình.

“A ~ không cần ~” Tô Ánh Hàm tiếp tục rêи rỉ “Quá nhanh… Huhu…”

Tần Tu không thả chậm tốc độ thao lộng, ngược lại còn dùng nhiều lực hơn, lặp đi lặp lại đỉnh vào mị thịt kiều nộn, thô suyễn dán vào bên tai Tô Ánh Hàm, nói với cô: “Rêи rỉ nữa đi.”

“Không… Ưm…”

Tô Ánh Hàm muốn cự tuyệt, nhưng côn thịt to lớn của Tần Tu lại rút ra, sau đó lại đột nhiên đâm vào, chọc thẳng vào miệng t.ử ƈυиɠ của cô. Miệng t.ử ƈυиɠ của cô run rẩy, xương cụt tê rần. Tô Ánh Hàm lắc eo, buột miệng rêи rỉ: “côn thịt của anh trai tha cho em đi~ sắp bị đại côn thịt của anh trai thao hỏng rồi… Ô, không cần, không cần…”

Tần Tu hơi nghiêng người, tránh khỏi miệng t.ử ƈυиɠ kiều nộn, gốc côn thịt chọc vào một bên, quy đầu to lớn hung hăng cào dọc vách động mẫn cảm của cô.

Thanh âm của Tô Ánh Hàm vì động tác này mà cất cao vài độ.

“A ~ a! Quá sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙… Sắp hỏng rồi… Em[2] sắp bị anh[2] thao hỏng rồi ~ a!”

[2] anh ở đây là ‘ca ca’, em ở đây là ‘muội muội’

Tần Tu vốn dĩ đang nắm eo Tô Ánh Hàm mãnh liệt thọc vào rút ra, nhưng khi nghe được lời này, anh đột ngột ngừng lại, híp mắt.

Tô Ánh Hàm bị làm đến lên không được mà xuống cũng không xong, vô cùng khó chịu, cô quay đầu lại, hai mắt mê mang nhìn Tần Tu.

“Anh ơi…”

Tần Tu một tay véo âm đế phía dưới của Tô Ánh Hàm, tay còn lại nắm cằm cô.

“Em đang kêu anh nào?”



“Là anh mà…” Tô Ánh Hàm có thể cảm giác được côn thịt to lớn của Tần Tu lại rút ra ngoài, lúc này côn thịt đã chuyển ra ngoài miệng huyệt, chỉ còn nửa cái quy đầu cắm trong cơ thể của cô. Sự trống rỗng cùng cảm giác ngứa ngáy làm Tô Ánh Hàm khó chịu muốn khóc, cô hé miệng cắn lấy ngón tay Tần Tu đang đặt trêи môi cô, đồng thời dưới thân cũng thắt chặt giữ lấy anh.

Đừng đi…

Đừng rút ra mà…

Tại sao sau khi làm cô hứng lên thì lại dừng lại hỏi loại vấn đề này chứ? Còn rút côn thịt ra nữa…

Không cần…

Không thể.

Cô muốn đại côn thịt.

Cô muốn côn thịt thô dài của Tần Tu hung hăng cắm lộng tao huyệt!

Vậy mà Tần Tu vẫn còn đang hỏi cô: “Nói, em đang gọi anh nào?”

Trong phút chốc, Tô Ánh Hàm bỗng nhiên nhận ra một điều, đừng nói là vì cô thường xuyên ở trước mặt Tần Tu gọi Tần Nhiên là anh, cho nên Tần Tu mới hỏi như vậy??

Đàn ông ghen lên thật là đáng sợ.

Tô Ánh Hàm chỉ muốn côn thịt của anh, thế nên cô chẳng thèm rụt rè nữa, cứ như vậy kêu lên: “Em đang gọi anh Tần Tu, anh Tần Tu thao em đi ~ Tần Tu thao em, Tần Tu anh tiếp tục làm em đi… A ~”

côn thịt của Tần Tu lập tức thọc vào một lần nữa.

Thật đầy.

Thật căng.

Chính là kiểu thao này, chính là cảm giác này!

Hô hấp Tô Ánh Hàm dồn dập, cô phe phẩy môиɠ hùa theo từng động tác của anh, mà ngay lúc này, Tần Tu bỗng nhiên tăng thêm lực đạo và tốc độ.

“Ưm.”

Quá đột ngột rồi!

Rõ ràng vừa rồi còn bày đặt hững hờ, cô phải gọi tên anh, anh mới bằng lòng cắm côn thịt vào một lần nữa…

Nhưng lúc này đây Tô Ánh Hàm không có cách nào xin tha, vì Tần Tu đột nhiên cắm ngón tay do niết lấy âm đế mà dính đầy ɖâʍ dịch vào trong miệng cô.

“Ưm…Ưm…”

Tần Tu đút cả bốn ngón tay vào trong miệng cô, liên tục đổi biện pháp đùa bỡn đầu lưỡi phấn nộn. Mà lúc này, côn thịt to lớn đang cắm trong lỗ nhỏ phía dưới của cô cũng không hề ngừng nghỉ, ngược lại càng lúc càng mạnh bạo, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dữ dội!

“A, ưm…”

Không được!

Tô Ánh Hàm sắp không được rồi!



Miệng phía trêи bị ngón tay đút đầy, miệng phía dưới bị côn thịt to lớn thao lộng, quá thỏa mãn, quá thoải mái, cô thật sự chịu không nổi!

“Ân ~ Ưm ~”

Âm thanh bạch bạch bạch quanh quẩn bên tai không dứt, Tô Ánh Hàm thật nhanh đã lên tới đỉnh cao trào.

“A…”

Ngay lúc này, Tần Tu rút ngón tay trong miệng cô ra, nhưng Tô Ánh Hàm không còn sức mà khép môi lại nữa, cái miệng đỏ hồng ướt ái bị chơi đến hơi giương lên, nước dãi chảy ra, mà cái lỗ nhỏ phía dưới thì càng rối tinh rối mù hơn.

Cô phun nước.

Phun rất nhiều, rơi lách tách làm ướt cả một mảng đất.

Tần Tu cũng đã hơn hai mươi ngày chưa có sinh hoạt tình dụ̶c̶, lúc này hoa huyệt đạt cực kɧօα"ϊ mà thít chặt lại, anh hoàn toàn chịu không nổi, cứ như vậy bắn tinh.

Chỉ là lần này có mang bao, tϊиɦ ɖϊƈh͙ không bắn vào tiểu huyệt của Tô Ánh Hàm.

Tô Ánh Hàm thật lâu sau mới lấy lại tinh thần.

quần lo̶t̶”̶ của cô không biết đã biến đi nơi nào, phía dưới là trạng thái chân không, mà Tần Tu lại như có như không dùng tay chơi cái lỗ nhỏ d͙â͙m͙ đãng.

“Đừng mà…”

Tô Ánh Hàm kẹp chặt chân, đỏ mặt nói.

Tần Tu hỏi cô: “Tỉnh rồi sao?”

Nói như thể vừa rồi cô bị thao đến bất tỉnh nhân sự vậy…

Tô Ánh Hàm bĩu môi, khóe mắt nhìn thấy cái áo mưa đã dùng rồi ở bên cạnh.

Xúc cảm lúc nãy cô cũng cảm nhận được, chỉ là lúc này tận mắt nhìn thấy, vẫn có một loại tác động rất lớn đánh sâu vào tâm trí.

“Sao lần này anh lại biết mang bao rồi?” Tô Ánh Hàm rút tay Tần Tu ra, rầm rì hỏi.

Tần Tu: “Lần trước em nghĩ rằng mình có thai, không phải đã lo lắng đến phát khóc sao?”

Tô Ánh Hàm kinh ngạc mở to mắt nhìn anh: “Sao anh biết được?”

Hình như cô chưa từng nói việc này với Tần Tu mà??

Tần Tu nói: “Đoán.”

Mắt thấy Tô Ánh Hàm vẫn đang mơ mơ màng màng, Tần Tu liền xoay người cô lại, để cô cưỡi lên người anh, cùng anh mặt đối mặt.

“Cái này cũng đâu phải rất khó đoán? Ngày đó em khóc lóc gọi điện thoại mắng tôi, sau đó lập tức kéo số điện thoại của tôi vào danh sách đen, lúc tôi đi tìm em, em còn hỏi tôi nếu em mang thai con của tôi thì phải làm sao bây giờ.”

Tô Ánh Hàm hơi đỏ mặt.

Hình như có chuyện như thế thật.

Bất quá… Tình huống bây giờ không giống vậy nữa, cô đã uống thuốc điều trị thân thể bác sĩ kê hơn nửa tháng, lúc này cho dù Tần Tu có trực tiếp bắn vào, cô cũng sẽ không mang thai…