Bị Tần Tu cưỡng gian ở hành lang, anh ôm đùi cô ấn lên trêи tường thao kịch liệt, còn bị người qua đường bắt gặp.
|
Sắc mặt Tần Tu vừa tối lại nặng nề, rất khó coi, rõ ràng là tâm trạng không tốt một chút nào.
Nhưng Tô Ánh Hàm mặc kệ anh, dù sao cô vui vẻ là được rồi.
Sau khi về tới khu chung cư, cô nhanh chóng mở cửa xuống xe, vội vội vàng vàng để lại lời cáo biệt mang theo xấu hổ và giận dữ, tựa hồ như người khẩu giao cho đàn ông ở ghế sau xe không phải là cô vậy.
Vừa rời khỏi xe, Tô Ánh Hàm liền nhảy chân sáo về nhà, cô thậm chí còn ngân nga và cười một cách vô thức.
Cũng bởi vì quá mức vui vẻ, Tô Ánh Hàm không chú ý đến đằng sau mình có người hay không. Ngay lúc cô đang quẹt thẻ để vào chung cư[1], một bàn tay to với khớp xương rõ ràng bỗng duỗi tới từ đằng sau, ấn mạnh vào cánh cửa tòa nhà.
[1] mấy tòa chung cư cao cấp thì phải có thẻ mới vào dưới sảnh được (tức là không để người lạ vào)
Ngay sau đó, miệng Tô Ánh Hàm bị bịt kín, người đàn ông kéo cô vào hành lang bên trong.
“Ưm… Ưm…”
Tô Ánh Hàm hoảng sợ, vội vàng giãy giụa, nhưng người đàn ông phía sau quá cường hãn, Tô Ánh Hàm không có cách nào thoát ra được, cứ như vậy bị người đàn ông ôm lên, ấn vào vách tường trong góc hành lang.
Tô Ánh Hàm thật sự sợ hãi, cô muốn kêu cứu theo bản năng, nhưng sau đó lại ngửi thấy một mùi nước hoa quen thuộc.
“Ưm…”
Là Tần Tu.
Nhưng sao Tần Tu lại dọa cô chứ?
Nghĩ đến đó Tô Ánh Hàm lại càng tức giận hơn, dùng sức vùng vẫy, không ngừng đá chân. Tần Tu hoàn toàn không để ý đến chút giãy giụa đó của cô, cứ như vậy kéo quần lo̶t̶”̶ của cô xuống, sau đó vặn đầu Tô Ánh Hàm lại cắn lấy môi cô.
Tô Ánh Hàm thiếu chút nữa bị đau phát khóc.
Môi cô vốn rất mềm, Tần Tu cắn cô như thế, anh không biết thương hương tiếc ngọc một chút sao?
Vậy nên lúc Tần Tu vói đầu lưỡi vào quấy loạn, cô không chút nghĩ ngợi cắn lại anh.
Tô Ánh Hàm dùng lực rất mạnh, cũng không có chút lưu tình nào, trực tiếp cắn lấy đầu lưỡi của Tần Tu, mùi máu tươi dày đặc lan tràn khắp khoang miệng hai người, nhưng Tần Tu không những không đẩy cô ra, ngược lại còn quấn lấy lưỡi cô hung ác hơn.
“Ưm… Ưm…”
Tô Ánh Hàm bị hôn đến nước mắt lưng tròng, ngoại trừ thanh âm “ưm ưm” ra thì không thể thốt nên lời nào khác.
Hơn nữa, Tần Tu không chỉ cưỡng hôn cô, anh còn kéo quần lo̶t̶”̶ cô xuống, vói tay vào tiểu huyệt đầy đủ nước sốt bên trong.
“Ưm ~”
Tô Ánh Hàm chịu không nổi, tiểu huyệt bị anh thao lộng trở nên vô cùng mẫn cảm, lúc này chỉ cần tùy tiện sờ soạng, chỗ non mềm khẩn trí kia sẽ chảy ra thủy dịch.
“Không… Ưm…” Tô Ánh Hàm thừa dịp Tần Tu nhả lưỡi cô ra nói với anh: “Không thể được…”
Tần Tu kéo khóa quần xuống, cắm cự vật đang gắng gượng vào cái lỗ nhỏ ẩm ướt của cô.
“Vừa rồi em cố ý đúng không?”
Tô Ánh Hàm bị thao phát khóc.
Có cố ý hay không cô không quan tâm, hiện tại cô chỉ biết, đây là cưỡng gian[2], Tần Tu đây là đang cưỡng gian cô.
[2] cưỡng gian: a.k.a hϊế͙p͙ dâ̶m̶, từ này nặng quá nên để nguyên hán việt ha
Tiểu huyệt phía dưới tuy rằng đã chảy nước, nhưng mà vẫn chưa được dạo đầu, Tần Tu cắm côn thịt vào mạnh như vậy, hoàn toàn mặc kệ cảm giác của cô.
“Đồ khốn!”
Tô Ánh Hàm nhịn không được mắng to, nhưng giây tiếp theo môi cô lại bị Tần Tu gặm nhấm.
Nụ hôn của người đàn ông vẫn hung hãn và vô lý như cũ, không chỉ vậy, côn thịt to lớn của anh cũng bắt đầu trừu động, ma sát điểm mẫn cảm yếu ớt của Tô Ánh Hàm.
“Ưm…”
Tô Ánh Hàm hối hận.
Tại sao cô lại đi trêu chọc người đàn ông này chứ? Tại sao lại khẩu giao trêи xe rồi chơi anh một vố làm gì? Sớm biết người đàn ông này thù dai như vậy, cô đã không trêu chọc anh.
Tô Ánh Hàm một bên bị thao một bên khóc lóc thừa nhận nụ hôn hung hãn của Tần Tu.
“Em khóc cái gì?”
Tần Tu buông môi cô ra, sau đó nhấc hai chân cô treo lên cánh tay, gậy thịt khổng lồ đâm thật sâu vào bên trong.
“A ~”
Tô Ánh Hàm vốn đã ủy khuất, lúc này Tần Tu hỏi như vậy, cô càng ủy khuất hơn, khóc lóc nói: “Tôi còn chưa đồng ý cho anh cắm vào, đang ở hành lang, anh đây là cưỡng gian huhu…”
Tần Tu nhấc đôi chân mềm mại trắng nõn của cô lên cao hơn, ấn vào trêи tường mãnh liệt thọc vào rút ra thêm hai lần, thanh âm khàn khàn: “Không phải là do em trêu chọc tôi trước sao?”
Tô Ánh Hàm: “Tôi đâu có… A ~”
Tô Ánh Hàm vừa muốn phản bác thì đã bị Tần Tu đâm mạnh vào điểm mẫn cảm, quy đầu to lớn xẹt qua điểm G, sau đó đẩy sâu vào trong miệng t.ử ƈυиɠ, bắt đầu va chạm.
“A ~”
Cảm giác tê dại như bị điện giật truyền đến từ sống lưng, Tô Ánh Hàm s͙ư͙ớ͙n͙g͙ đến phát run, đại não trống rỗng.
Tại sao lại như vậy a?
Rõ ràng ngay từ đầu cô không muốn điều này một chút nào, rõ ràng mới vừa nãy thôi cô còn cảm thấy Tần Tu là đang cưỡng gian cô, nhưng mà hiện tại…
Tiểu huyệt nhu mị co rụt lại ɭϊếʍ mυ"t̼ cự vật đang gắng gượng, từ sâu trong thân thể không ngừng chảy ra ɖâʍ dịch, côn thịt to lớn nhờ đó mà tiến vào càng thuận lợi, thao càng mãnh liệt hơn…
Thật thoải mái.
Làm tình thật thoải mái.
Đều tại côn thịt của Tần Tu quá lớn.
Đều là Tần Tu sai.
Trong lỗ nhỏ ẩm ướt, côn thịt to lớn lại một lần nữa di chuyển, vẫn dùng lực như cũ, thay đổi kĩ thuật thành chín nông một sâu kϊƈɦ thích tiểu huyệt mềm mại, Tô Ánh Hàm bị côn thịt đâm chọc làm rêи rỉ không ngừng, dần dần trầm luân vào dụ̶c̶ vọng.
Mà ngay lúc này, đèn trêи hành lang lại nhấp nháy rồi sáng lên.
“Ưm…” Tô Ánh Hàm bị thao đến mơ mơ màng màng, hỏi Tần Tu: “Sao vậy?”
Câu trả lời của Tần Tu là đâm quy đầu thật sâu vào trong hoa huyệt, đẩy mạnh vào trong, nguyên căn côn thịt hoàn toàn đi vào.
“A ~”
Tô Ánh Hàm lúc này hoàn toàn không còn tâm trí nghĩ đến đèn đóm gì nữa, bóng đèn lóe lên rồi tắt ngấm, cô cũng không quan tâm. Tô Ánh Hàm thậm chí đã quên mất đây là hành lang, là chỗ công cộng mà ai cũng có thể đi qua, cứ thế phát ra thanh âm vừa phóng túng mà lại kiều mị.