Tần Tu vốn không định làm gì cả.
Tiểu huyệt của cô nương này hôm qua bị anh thao sưng cả lên, hơn nữa nhìn Tô Ánh Hàm kiểu gì cũng giống như không biết chăm sóc tốt bản thân, vậy nên Tần Tu mới đến đón cô, định trước tiên rửa sạch sẽ tàn lưu tϊиɦ ɖϊƈh͙ của mình trong thân thể cô, sau đó sẽ bôi cho cô chút thuốc.
Kết quả tiểu cô nương không biết như thế nào lại hiểu sai ý, cho rằng anh muốn làm cô, còn muốn kêu anh là ba ba nữa.
Tần Tu chưa từng thấy qua cô gái nào thú vị như vậy.
Anh rút tay từ trong hoa huyệt của Tô Ánh Hàm ra, sau đó nâng tay lên, đem quần áo trêи người Tô Ánh Hàm từng cái từng cái cởi ra, nhìn bộ dáng run nhè nhẹ nhưng không cách nào giãy giụa của cô, Tần Tu không khỏi mỉm cười.
“Không phải muốn kêu ba ba sao? Sao lại không gọi?”
“Ách…”
Tần Tu hôn lên cổ cô, ở trêи xương quai xanh xinh đẹp lưu lại dấu vết, đồng thời ngón tay lại một lần nữa đưa xuống phía dưới tìm kiếm.
“Không, không thể…”
“Kêu đi.” Tần Tu đưa ngón tay đến chỗ hoa huyệt non mềm sưng đỏ, đầu tiên là vuốt ve miệng huyệt ướt át kia một cái, sau đó lại niết tiểu âm đế đáng thương hôm qua bị anh chà đạp, thanh âm trầm thấp, “Nếu không tôi sẽ làm em đó.”
Tô Ánh Hàm giật thót mình.
Tần Tu sao lại biến thái như thế nha?
Cô chẳng qua chỉ là thuận miệng nói, anh thế mà thật sự muốn cô gọi vậy?
Nhưng mà ngón tay thật nhanh liền không thỏa mãn với việc chạm vào âm đế của cô, rốt cuộc vẫn đâm vào miệng huyệt.
“Không…”
“Kêu.”
Phía dưới Tô Ánh Hàm vừa sưng lại vừa đau, cô sợ Tần Tu thật sự muốn tới, tuy rằng ủy khuất, nhưng vẫn là miễn cưỡng lí nhí kêu lên: “Ba ba…”
“Tiếp tục.”
“Ba ba…”
Núm nhũ hoa bị người đàn ông cắn lấy, thanh âm trầm thấp động lòng người kia lại lần nữa truyền đến, giống như ác ma nói bên tai cô: “Nói quá nhỏ.”
Hoa huyệt bị người đàn ông xoay nắn trong tay, nhũ hoa cũng bị anh ăn vào miệng, Tô Ánh Hàm căn bản chịu không nổi, chỉ có thể thuận theo đề cao âm lượng: “Ba ba… Ba ba…”
Hai ngón tay ở trong tiểu huyệt, ấn vào chỗ ngày hôm qua chịu đủ thao lộng của cô. Tô Ánh Hàm chịu không nổi mà ngẩng cổ, thanh âm cũng lại lần nữa cất cao: “A!”
“Không đủ, tiếp tục.”
Tô Ánh Hàm vừa đau lại vừa s͙ư͙ớ͙n͙g͙, bị làm đến nỗi run cả chân: “Ba ba, không cần… Ba ba tha cho con đi…”
“Tiếp tục, kêu to hơn nữa.”