Tô Ánh Hàm muốn Tần Tu.
Ý niệm này bắt đầu nảy sinh từ hai tuần trước, ở tiệc đính hôn của cô và em trai Tần Tu – Tần Nhiên, ngay khi cô ngẫu nhiên xoay người nhìn thấy anh.
Tần Tu lẳng lặng đứng đó.
Dáng người trác tuyệt đĩnh bạt, mái tóc ngắn đơn giản [1], ngũ quan kinh diễm không tài nào có thể bắt bẻ, kết hợp với đôi mắt thâm thúy, chỉ là một thoáng nhìn qua thôi nhưng lại khiến Tô Ánh Hàm như bị ma nhập, hoàn toàn trầm mê.
[1] chỗ này bản gốc là tóc húi cua nhưng tôi cứ imagine tổng tài bá đạo thâm trầm như anh để tóc húi cua như mấy thằng côn đồ là tôi thấy không khỏe lắm nên là dát vàng cho anh tí vậy…
Vậy nên đêm đó, Tô Ánh Hàm liền dứt khoát mơ ngay một giấc mộng xuân, đối tượng tất nhiên là Tần Tu không phải ai khác.
Trong mộng Tần Tu cũng hôn cô giống như hiện tại, động tác cường thế, lực đạo mạnh mẽ, dễ như trở bàn tay mà đoạt lấy toàn bộ hô hấp của cô.
“Ưm…”
Chiếc lưỡi thô dài của anh tùy ý quấy loạn trong khoang miệng cô, hàm trên bị liếm láp, đầu lưỡi bị mút vào, ngay cả nước miếng cũng đều bị anh bá đạo mà đoạt lấy, chiếm hữu. Đầu óc Tô Ánh Hàm nhanh chóng trở nên trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì nữa, chỉ có thể trầm luân ở giây phút nóng bỏng mà hiện giờ Tần Tu đang cho cô.
“Ân ~”
Nước ấm lấp đầy bồn tắm, hoa huyệt Tô Ánh Hàm được dòng nước ấm áp cọ rửa, càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, vì thế hai chân cô không nhịn được vòng lấy vòng eo của Tần Tu.
Tần Tu cứng.
Cho dù là cách một cái quần tây, Tô Ánh Hàm cũng có thể cảm nhận được chỗ kia cộm lên một đống vừa thô tráng vừa nóng bỏng.
“A…”
Tô Ánh Hàm nhanh chóng chịu không nổi.
Cô rất muốn.
Nếu không phải bởi vì lúc trước còn đang giả vờ say, lúc này cô chỉ sợ là đã kiềm chế không được mà lột dây lưng Tần Tu, thả cái côn thịt thô cứng của anh ra, trực tiếp ngồi lên như trong mơ, khiến cho vật to lớn của anh hung hăng lấp đầy mình.
Tần Tu hôn nửa ngày, rốt cuộc cũng buông đôi môi anh đào của Tô Ánh Hàm ra.
Mặc kệ dưới thân đã có phản ứng, người đàn ông này vẫn như cũ thong thả ung dung mà giơ tay lên, vuốt ve cánh môi bị anh hôn mút đến sưng đỏ.
“Tô Ánh Hàm.”
Anh lại kêu tên cô.
Tô Ánh Hàm đáp lại Tần Tu, vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm đầu ngón tay anh. Vẫn là ánh mắt mê ly, khuôn mặt ửng hồng, hệt như con mèo nhỏ say rượu, trong trạng thái vô thức mà theo bản năng làm ra hành động câu dẫn.
Vì thế nụ hôn của Tần Tu lại bao phủ xuống dưới một lần nữa.
Chỉ là khác với lần trước, lần này Tần Tu không chỉ là không ngừng hôn môi Tô Ánh Hàm, anh còn kịch liệt âu yếm hai nhũ hoa, một khắc kia khi đầu lưỡi bị cắn lấy, Tần Tu thậm chí còn dùng tay kéo xuống món đồ cuối cùng còn sót lại trên người Tô Ánh Hàm.
Đó là quần lo̶t̶”̶.
“A ~”
Không còn vật ngăn cản, ngón tay mang theo vết chai mỏng của Tần Tu rốt cuộc cũng chạm vào cánh hoa kiều nộn.
Như thể không thể ngờ được rằng nơi riêng tư của cô sẽ có đầy đủ nước sốt như vậy, một ngón tay đưa ra, mang theo vết chai nhỏ đâm vào. Ngón tay ấn mạnh vào âm đế, trượt xuống cánh hoa, thẳng đến chỗ miệng huyệt d͙â͙m͙ đãng hư hỏng kia đang phun ra mật dịch xoa nắn, khiêu khích, hai ngón tay cắm thẳng vào.
“A ~”