Editor: Củ Cải
_______________
"Học tỷ, mặc kệ chị tin hay không, em thích chị thật lâu thật lâu, em biết chính mình không xứng với chị." Lời này là lần thứ hai hắn nói, hắn khẽ cắn môi, trên mặt mang theo kiên định thấy chết không đổi.
"Học tỷ, sự tình chị không biết còn có rất nhiều, trừ bỏ đã từng chụp lén, em còn theo dõi chị, em thậm chí..." Hạ Uyên dừng một chút, hắn đem đầu hơi hơi thấp hèn, xem ánh mắt của nàng, lúc trước hắn chưa bao giờ cảm thấy chính mình không đúng, chỉ tới khi thấy đôi mắt sáng ngời như gương của nàng, cùng nàng phát ra từ nội tâm tín nhiệm.
Mới biết được, chính mình cỡ nào đê tiện, chỉ có thể lấy thủ đoạn không thể tha, tới gần nàng.
"Em thậm chí ở phòng ngủ của chị lắp cameras em tự chế, rình coi nhất cử nhất động của chị, sau đó cảm thấy đó đã thỏa mãn không được em, em bắt đầu suốt đêm suốt đêm mất ngủ, ý niệm muốn có được chị mau đem em bức điên rồi, em không nghĩ thương tổn chị, rồi lại khống chế không được chính mình, vì thế em lén đến nhà chị, dùng bàn chải của chị đánh răng, lược, ly nước, lặng lẽ ôm chị ngủ, còn trộm mang đi nội y của chị."
Kinh Sở chưa bao giờ nghĩ tới, trước mắt thiếu niên này, đối nàng thế nhưng thâm tình như vậy, tâm nàng bị chấn động, kinh ngạc nói không ra lời.
Hạ Uyên nhắm lại mắt, hắn lần đầu tiên cảm thấy, chính mình nhát gan như thế, dám làm, lại không dám xem ánh mắt của nàng, hắn sợ hãi trong đó toát ra sự sợ hãi hoặc là ghê tởm, sau đó nàng lại giống như mọi người, từ bên người hắn tránh ra.
Một đôi tay nhẹ nhàng xoa gương mặt hắn, mang theo độ ấm nhu hòa, động tác ôn nhu thong thả, Hạ Uyên cầm lòng không được mở bừng mắt.
Trước mặt Kinh Sở, trong mắt có kinh ngạc, thương tiếc, cùng nhu tình, có ngàn vạn loại cảm xúc, lại cô đơn, không có ghét bỏ cùng chán ghét, thanh âm nàng bình tĩnh, giống dòng nước tĩnh: "Em khóc."
Hạ Uyên trước mắt một mảnh mông lung, hắn không nghĩ tới, hắn thế nhưng sẽ khóc...
Từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có khi gia gia qua đời, hắn rớt nước mắt.
Hạ Uyên cười khổ một chút, tự mình ghét bỏ mở miệng: "Học tỷ, không cần đồng tình em, không đáng, liền tới nhà chị học bù, cũng là em hao tổn tâm cơ, mượn cớ Hà lão sư quan tâm em, cầu tới."
Kinh Sở trong lòng một trận co rút đau đớn, nàng nhìn thiếu niên một bức tuyệt vọng khát vọng, lại tự mình ghét bỏ thái độ, đồng tình?
Hắn cho rằng nàng chỉ là đồng tình sao, bắt đầu nàng xác thật đồng tình hắn, nghe được hắn nói này hết thảy, nàng cho rằng chính mình sẽ cảm thấy phản cảm, nhưng không có, nàng nội tâm thực bình tĩnh.
Trừ bỏ khiếp sợ ở ngoài, thậm chí sinh ra một tia mừng thầm, còn hảo là hắn.
Vô luận là hắn âm u, vẫn là thanh lãnh, đều là hắn.
Hắn là sợ chính mình biểu hiện ra phản cảm, cho nên muốn trước tự tay chặt đứt đường lui? Kinh Sở thực thông minh, nàng chậm rì rì mở miệng: "Em trêu chọc chị, liền không phụ trách sao?"
Hạ Uyên khiếp sợ ngẩng đầu, lẩm bẩm: "Học tỷ... Chị nói cái gì?"
"Chị nói, em không nghĩ phụ trách sao?" Kinh Sở thần sắc nghiêm túc, từng câu từng chữ, "Em lại không mang bao, vạn nhất chị mang thai, tìm ai a?"
"Em phụ trách." Hạ Uyên nhanh chóng nói tiếp.
"Em sẽ phụ trách." Hắn nhìn Kinh Sở, lặp lại, rồi sau đó hô hấp một ngụm thật sâu, chậm rãi nói.
"Học tỷ, em nghĩ tới khả năng chị sẽ hận em, chẳng sợ cả đời không tha thứ em, nhưng là học tỷ a, em không vượt qua được chính mình tâm, nó nói cho em, cho dù chị không tha thứ e., ta cũng không hối hận làm như vậy, từ nay về sau cả đời, đây đều là hồi ức em trân quý nhất, nhưng nếu học tỷ nguyện ý, mong chị cho em một cái cơ hội, em nhất định sẽ không có phụ chị, sẽ không làm chị về sau, chịu một tia ủy khuất."
Mọi người thường nói, không cần tin tưởng nam nhân ở trên giường, kia chỉ là loại thủ đoạn muốn có được ngươi, nhưng Kinh Sở nhìn ánh mắt Hạ Uyên, nàng biết, hắn nói đều là thật sự.
Kinh Sở hừ thượng một tiếng, nói: "Vậy em cũng đừng làm cho chị thất vọng a."
Nàng mở ra hai tay, Hạ Uyên một tay đem nàng ôm chặt, chôn ở đầu vai nàng, buồn bã gọi một tiếng: "Học tỷ..."
"Ân?" Kinh Sở cho rằng hắn muốn nói gì, ai ngờ Hạ Uyên kéo tay nàng đặt ở hạ thân, một nơi phồng lên.
Thiếu niên thần sắc ủy khuất, đáng thương vô cùng nhìn nàng: "Em còn không có ăn no."
"Em..." Kinh Sở cảm thấy, nàng muốn nghiêm túc tự hỏi một chút, mức độ đáng tin của hắn.
Củ Cải: tới đây thì mọi người có thể tưởng tượng được cảnh tiếp theo là hình ảnh con thỏ tội nghiệp bị chú sói đội lốt cừu ăn sạch không chừa xương=)))) tội chị nhà
_________
14/03/2021
Sau hơn nửa năm đào hố thì mình đã hoàn thành bộ này với tốc độ edit hơi chậm?
Nhưng mong mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ
Spoils: mình đang trong thời gian tìm hố mới nên sẽ có truyện mới sớm thôi=))) và chắc chắn anh nam chính cũng sẽ không bình thường=))))
________