[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm

[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm - Chương 62




Len gần đây chỉ ru rú ở trong nhà. Hắn cảm thấy cổ đại nhân loại thật sự là rất đáng sợ. Có cần phải nhiệt tình như thế không? Hay là đối với chính mình một người thân phận không rõ quá mức hiếu khách?

Mấy ngày nay cung nữ, thị vệ, nội cung, thậm chí cả tần phi của Vương vây quanh ngoài phòng hắn đều gia tăng theo cấp số nhân. Chính mình chỉ cần vừa ra khỏi cửa, sẽ lại rước lấy vô số tán thưởng. Những người đó ánh mắt nóng như lửa, làm cho hắn có chút không chịu nổi.

Nếu không phải tin tưởng những cổ đại nhân loại này tinh thần lực thập phần yếu ớt, hắn đều có loại lỗi giác giống như chính mình bị bọn họ dùng ánh mắt bái quang (lột sạch) quần áo vậy. (ngươi xác định đó là ảo giác sao?)

Cho nên mấy ngày nay Len ngoại trừ đi quan sát tiểu Vương Duyên (vì sao lại dùng từ “quan sát” a?), thời gian còn lại đều tận khả năng ở yên trong phòng.

Hôm nay giữa trưa tiểu Vương Duyên bị Vương gọi đi rồi, Len liền trở lại phòng của chính mình, triển khai tinh thần lực cùng căn cứ liên hệ, báo cáo tình hình quan sát tiểu Vương Duyên. Không bao lâu sau, liền có nội cung đến thông tri, nói điện hạ thỉnh hắn đến hậu hoa viên.

Len đi theo nội cung kia đến hoa viên, xa xa thấy trong noãn đình (*) một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, không khỏi đối hình ảnh này có chút tân kỳ (cảm giác mới lạ).

Hắn cũng không hiểu lễ nghi Triều Tiên, tự ý đi thẳng đến, đối với Yam nói: “Ta đến đây” Sau đó lại chuyển hướng Vương, nói: “Nhĩ hảo (chào ngài), điện hạ”

Yam lúc này mới nhớ tới chính mình quên dạy quy củ cho Len, cho dù không hiểu quy củ, dạy một chút thường thức cơ bản cũng được a.

Yam là ít tuổi nhất trong ba người tham gia thí nghiệm, khó tránh khỏi có chút lo lắng không chu toàn. Hơn nữa thế giới này lại là cổ đại thế giới đầu tiên mà Len đến, phải học tập rất nhiều. Chẳng qua hai người đều là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, tất cả đều không có kinh nghiệm. Một người không biết nên dạy cho đồng sự cái gì, người kia thì không biết tại thế giới này phải học cái gì.

Tóm lại, hiện tại đối mặt với Len giống như một man nhân (người hoang dã) thiếu văn minh không biết lễ nghi, Yam thực xấu hổ.

Vương cũng ngây ngẩn cả người. Nhưng trên thực tế y căn bản không chú ý đến vấn đề lễ nghi của Len, mà là ngay từ ánh mắt đầu tiên từ khi Len xuất hiện, đã bị dung mạo hoàn mỹ tinh xảo của đối phương chấn kinh (làm cho khiếp sợ).

Đây, đây…đây thật sự là nam nhân sao?

Hoặc là nói, hắn thật sự là phàm nhân sao?

Cho dù Vương tự nhận quý vi nhất quốc chi quân, chứng kiến vô số mỹ nhân, cũng chưa từng gặp qua một người xinh đẹp như vậy, vô luận là nam hay nữ.

Ngũ quan của Len cực kỳ hoàn mỹ, cho dù hắn đã giảm xuống còn 30%, nhưng tại thế giới cổ đại đơn thuần này mà nói, vẫn giống như tiên nhân vậy.

Vương nhất thời không thể nói chuyện.

Yam phát hiện y khác thường, tưởng bởi vì Len vô lễ, không khỏi ho nhẹ một tiếng, nói: “Điện hạ, Lan hắn vẫn luôn sống một mình, chưa từng đến Triều Tiên, đối quy củ trong cung cũng không hiểu nhiều lắm. Là thần sơ sót, không nói trước với hắn”

Vương phục hồi tinh thần lại. Tinh thần lực của y đã tăng cao rất nhiều, tuy rằng ban đầu có sửng sốt một chút, nhưng không có dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy.

Y dừng một chút, bài trừ một cái tươi cười, nói: “Ngươi chính là Lan a. Ta nghe Hồng Lân nói ngươi là bằng hữu của hắn, cũng là ân nhân cứu mạng của hắn?”

Len gật gật đầu, thản nhiên nói: “Ta là bằng hữu của hắn. Ân nhân cứu mạng gì gì đó, không cần tính toán”

Hắn là tựu sự luận sự (tùy việc mà xét), nhưng trong lỗ tai của Vương, liền lý giải thành quan hệ của hắn cùng Hồng Lân vô cùng tốt, tốt đến mức tình nghĩa ân cứu mạng đối với hai người họ đều là chuyện nhỏ.

Vương âm thầm nắm chặt quyền (nắm tay), mỉm cười nói: “Ngươi gọi là Lan phải không? Trẫm có thể gọi ngươi như vậy không?”

Len nói: “Đương nhiên có thể”

Vương nói: “Mặc kệ nói như thế nào, ngươi cứu Hồng Lân, cũng là ân nhân của trẫm, trẫm nhất định phải hảo hảo cảm tạ ngươi. Như vậy đi, ban thưởng cho người hoàng kim thiên lưỡng (hai ngàn), ngọc bội tam đối (ba cặp), trân châu nhất hạp (một hộp), tơ lụa bách thất (trăm cuộn), ngươi nghĩ thế nào?”

Yam đổ mồ hôi.

Ban thưởng này, xuất hồ ý liêu cao. Cơ hồ có thể vượt qua một năm thu vào của quốc khố Triều Tiên.

Yam nhạy bén nhận ra tinh thần dao động quỷ dị của Vương, trình độ phức tạp này nhất thời làm cho hắn không thể phán đoán Vương rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, hắn lại không nghĩ dùng tinh thần lực thăm dò ái nhân, cho nên có chút mờ mịt.

Len cũng thoáng kinh ngạc. Hắn đối diện với thái độ của Vương, càng thêm có thể khách quan cảm ứng được tựa hồ Vương đối hắn có địch ý, nhưng cụ thể là cái gì cũng nói không được.

Hơn nữa hắn căn bản không cần ban thưởng linh tinh, liền trực tiếp trả lời: “Đa tạ điện hạ, ta không cần ban thưởng cái gì, ngài thu hồi đi thôi”

Vương trong lòng có chút bất duyệt, trên mặt lại cười càng thêm ấm áp, nói: “Như thế nào? Ngươi không hài lòng với ban thưởng của trẫm sao?”

Len còn muốn nói, Yam vội vàng cắt ngang hắn, nói: “Điện hạ, địa phương Lan sinh sống đơn giản mộc mạc, không cần những vật ngoài thân này. Hơn nữa một thời gian nữa hắn sẽ rời đi, nếu hắn không cần, ngài cũng không cần miễn cưỡng”

Vương thấy hắn vì Lan nói chuyện, trong lòng căng thẳng, nhìn hắn một cái, ngữ khí quái dị chậm rãi nói: “Ngươi nhưng thật là hiểu rõ vị bằng hữu này. Một khi đã như vậy, trẫm cũng không miễn cưỡng”

Tiểu Vương Duyên thấy Len, rất hưng phấn, ô ô nha nha vươn tay về phía hắn.

Vương ha hả cười, nói: “Tiểu thế tử giống như rất thích ngươi a”

Len nói: “A, mấy ngày nay ta đều cùng hắn, rất hảo ngoạn a. Tinh thần lực của hắn cũng không tồi” Nói xong nhãn châu dạo qua một vòng trên bụng cao cao hở ra của Vương, nói: “Trong bụng của ngươi tinh thần lực có chút yếu kém, sau khi sinh phải bắt hắn năng rèn luyện, bằng không sẽ không theo kịp…”

Yam ngắt lời hắn: “Khụ, Lan, ngươi gần đây ở trong cung cảm giác như thế nào? Dùng qua ngọ thiện chưa?”

“A, không tồi. Ta dùng qua ngọ thiện…Hồng Lân, ngươi hướng ta nháy mắt làm cái gì? Con mắt của ngươi rút gân sao?” (=)))

Yam đỡ trán, nói: “Ta không sao. Lan, ta cùng điện hạ có chuyện muốn nói, ngươi rời đi trước đi”

Len nói: “Ta đây có thể đem Vương Duyên ôm đi không?”

“Này…” Yam liếc nhìn Vương một cái.

Vương cũng không biết suy nghĩ cái gì, tâm tư dị thường bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có chút quỷ dị. Y thản nhiên nói: “Vậy phiền ngươi mang thế tử hồi cung. Hắn cũng nên ngủ trưa”

Len ôm Vương Duyên rời đi. Vương nhìn Yam không nói gì.

Yam cười khổ: “Vốn định qua một thời gian nữa mới nói cho ngài, bất quá xem tình hình hôm nay, vẫn là sớm cho ngài biết vẫn hảo. Kỳ thật ta cùng Lan…”

“Đừng nói nữa, trẫm không muốn nghe!”

Yam sửng sốt.

Vương mặt bình tĩnh, đôi hắc mâu (con ngươi đen) thập phần sắc bén, Yam có thể rõ ràng cảm nhận được lửa giận kiềm nén cùng trầm trọng uy áp của Vương.

“Điện hạ, ngươi…”

Vương nhắm mắt, nói: “Ta mệt mỏi” Nói xong chống bàn vụng về đứng lên.

Yam vội vàng giúp đỡ y. Vương tựa hồ có chút tức giận, gạt tay hắn ra. Yam lại sáp đến, lần này vững vàng cầm lấy y, Vương lại vẫy cũng vẫy không ra.

Yam biết Vương tính tình đa nghi nóng nảy lại tái phát, thấy hiện tại y đang trong cơn giận dữ, không tốt nhiều lời, chỉ là thật cẩn thận giúp đỡ y trở về tẩm cung.

Ai ngờ như vậy càng khiến Vương thêm tức giận. Y nằm ở trên giường trở mình, đưa lưng về phía Yam không để ý tới hắn.

Yam chần chờ một chút, thấp giọng nói: “Kì, ngươi trước hảo hảo nghỉ ngơi. Sau đó ta sẽ hướng ngươi giải thích, sự tình không phải như ngươi nghĩ đâu”

Vương sau khi nằm lên trên giường liền cảm thấy thực mệt mỏi, hừ một tiếng, nhắm mắt lại.

Yam thấy y ngủ, nhớ tới Len “thiên chân vô tà” (ngây thơ), cảm thấy bất hảo để hắn tiếp tục như vậy, liền lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, đi tìm Len.

Buổi chiều Yam ở trong phòng của Len, tỉ mỉ nói quy củ trong cung cho hắn, còn có một ít từ kiêng kỵ của Vương. Bất tri bất giác, liền nán lại một canh giờ.

Đang lúc hắn đột nhiên nhớ tới Vương nên đứng dậy, chuẩn bị trở về, một nội cung vội vàng tìm đến, kinh hoảng nói: “Hồng Tổng quản, không tốt. Điện hạ đột nhiên thân thể không khỏe, ngài mau trở về”

Yam lắp bắp kinh hãi, vội vàng chạy về tẩm điện của Vương.

Nguyên lai sau khi Vương thức dậy không thấy Hồng Lân tại bên người, liền hỏi nội cung, biết Hồng Lân đi đến nơi của Lan.

Phản ứng đầu tiên vào lúc đó của Vương chính là phải đi “tróc gian” (bắt kẻ thông *** =)))!

Không phải y không tín nhiệm Hồng Lân, thật sự là dung mạo họa quốc ương dân (hại nước hại dân) kia của Lan, tin rằng không ai sẽ không động tâm. Chính bản thân Vương lần đầu tiên nhìn thấy người kia, đều không thể thoát khỏi rung động cùng mục huyễn (hoa mắt) thần mê trong nháy mắt, thế thì Hồng Lân sẽ như thế nào?

Vương kỳ thật hiểu biết Hồng Lân quá sâu.

Tính tình của Hồng Lân từ nhỏ liền thập phần đơn thuần thiện lương, Vương đúng là bị điểm này của hắn hấp dẫn. Cùng lúc đó, y cũng biết Hồng Lân như vậy ở trong thâm cung rất khó sinh tồn, cho nên mới mang theo hắn ở bên mình một tấc cũng không rời.

Thời điểm đó chính Vương cũng còn chưa đủ thành thục, cho nên không nghĩ đến tất cả mọi chuyện mà dạng bảo hộ quá mức này mang đến cho Hồng Lân cũng không hẳn là chuyện tốt. Nhưng lúc ấy ước nguyện ban đầu của y chính là ưa thích nam hài này, không nghĩ để cho hắn mất đi bản chất hồn nhiên đã hấp dẫn chính mình kia.

Hồng Lân chính là như Vương chờ mong, dưới sự bồi dưỡng từng chút một của y, dần trưởng thành thành một thiếu thiên đơn thuần, chính trực, trung thành. Nhưng là bởi vì Vương đối hắn quá độ bảo hộ cùng sủng nịch, cho nên tính cách có khiếm khuyết.

Tính tình nhu nhược, không quả quyết, dễ dàng bị sự vật bên ngoài ảnh hưởng, rất nhiều thời điểm không đủ kiên định.

Những điều này đều là do khuyết thiếu đau khổ tạo thành.

Vương trong lòng rất rõ khuyết điểm của hắn, lại luôn nhất sương tình nguyện cho rằng đây là do Hồng Lân vẫn chưa trưởng thành, vẫn chưa chân chính hiểu được tâm ý của chính mình.

Có thể nói trên người Hồng Lân có tất cả những gì Vương yêu thích. Dung mạo, tính tình, dễ mến, thậm chí là kỹ xảo cùng thủ pháp trên giường.

Vương ái luyến thật sâu Hồng Lân mà chính mình một tay bồi dưỡng ra. Nhưng là lòng người luôn không thể thỏa mãn, bất tri bất giác, Vương cũng bởi vì Hồng Lân đối y quá mức kính sợ thủ lễ mà cảm thấy tiếc nuối. Tựa hồ quan hệ của hai người, càng như là chủ nhân cùng thuộc hạ, trưởng bối cùng hậu bối, chính là thiếu một loại cảm giác…giữa những người yêu nhau.

Vương kỳ thật trong lòng thập phần rõ ràng, tình cảm của Hồng Lân đối với chính mình, cũng không giống chính mình ái luyến hắn sâu đậm như vậy. Cho nên sau khi phát sinh chuyện của Vương hậu, khoảng cách giữa hai người lúc đó cũng càng ngày càng sâu. Thậm chí có một lần, Vương cảm thấy chính mình đã muốn mất đi Hồng Lân.

Nhưng là giống như thượng thiên nghe được cầu nguyện của y, Hồng Lân từ biên thành trở về, thái độ đối với y dần dần thay đổi. Giống như trong một đêm đã trưởng thành, đối với tình cảm của chính mình, cũng chậm rãi đáp lại, thậm chí trở nên chủ động.

Đối với sự thay đổi này của Hồng Lân, Vương là thập phần vui sướng.

Nếu nói Vương từ trước ái luyến, chính là Hồng Lân nhu thuận, trung thành mà chính mình một tay tạo ra, như vậy hiện tại, y chính là yêu sâu sắc Hồng Lân ôn nhu, thành thục có thể đáp lại chính mình, có thể làm cho chính mình cảm thấy an tâm.

Vương đối với tình cảm của bản thân luôn luôn hiểu rõ. Y đối với Hồng Lân tín nhiệm, cũng theo tình cảm tăng cao của hai người mà đạt tới đỉnh điểm. Vương Duyên sinh ra, lại làm cho Vương cực kỳ tin tưởng, Hồng Lân là thuộc về chính mình, vĩnh viễn sẽ không phản bội chính mình.

Chính là hiện tại, cái người tên Lan kia xuất hiện, làm cho Vương lần thứ hai mất đi nắm chắc.