Tôi ném chiếc hộp quà rách nát trên tủ giày vào thùng rác. Sau đó, tôi quay lại nhìn Trương Sâm đang sững sờ tại chỗ, nói: "Đừng quá coi trọng bản thân. Ngủ sớm đi."
Tôi chẳng biết đêm qua Trương Sâm ngủ trên sofa có ngon giấc không. Riêng tôi thì ngủ đã đời, một mình một giường tha hồ lăn lộn. Không phải bận tâm Trương Sâm, muốn trở mình thế nào cũng được, đúng là sướng phải biết! Lúc tôi tỉnh dậy, Trương Sâm đã đi khỏi nhà. Trên sofa chăn gối vứt lung tung, lẫn cả đôi tất anh ấy cởi ra tối qua. Bàn bên cạnh vẫn còn hộp đồ ăn đêm Trương Sâm ăn dở.
Xiên que vứt bừa bãi, hộp cà tím nướng còn dang dở cũng chẳng thèm đậy nắp. Trương Sâm rõ ràng không có ý định dọn dẹp gì cả. Tôi chụp lại rồi gửi cho anh ta xem. Trương Sâm đáp lại bằng một dấu chấm hỏi. [Phòng khách là chỗ chung, anh ăn xong phiền anh dọn luôn nhé.] [?] Trương Sâm lại gửi thêm một dấu chấm hỏi nữa. Tôi thừa biết anh ta định nói gì, bèn thản nhiên nhắn lại: [Chúng ta chia tay rồi.]
Tôi đâu còn là bạn gái của Trương Sâm nữa, chẳng có nghĩa vụ phải hầu hạ anh ta. Giờ mối quan hệ của chúng tôi, nói đúng ra, chỉ là bạn cùng nhà mà thôi. Chẳng lẽ lại có chuyện bạn cùng nhà phải lo cho nhau từng miếng ăn giấc ngủ?
[Tối về nhớ dọn sớm đấy, không gián bò đầy ra bây giờ.]
Nhắn xong câu cuối, tôi mặc kệ Trương Sâm, đi làm luôn. Trương Sâm cũng không trả lời tin nhắn, tôi cũng chẳng bận tâm mấy chuyện cỏn con này nữa, tập trung làm việc. Hết một ngày dài trở về nhà, người mệt rã rời, chẳng buồn nấu cơm, đang phân vân có nên gọi đồ ăn mang về không. Mở cửa bước vào, tôi thấy Trương Sâm đang ngồi chơi game trên sofa. Tôi hơi bất ngờ, cởi giày rồi hỏi: "Hôm nay anh về sớm thế?" Công ty Trương Sâm cách đây gần một tiếng đi xe. Lần nào cũng là tôi về trước, cơm nước xong xuôi anh ta mới mò về. Hôm nay lạ thật đấy, sao anh ta lại về sớm thế nhỉ?
Đang mải nghĩ ngợi linh tinh thì Trương Sâm lên tiếng, giọng điệu đầy mỉa mai: "Chuyện này có vẻ không liên quan đến cô đâu nhỉ, cô Hứa. Chúng ta là gì của nhau nào? Chỉ là bạn cùng nhà thôi. Bớt lo chuyện bao đồng đi, được không?"
Anh ta đang bực bội, lấy đúng những lời tôi nói sáng nay để nói móc tôi. Tôi phì cười, lắc đầu đáp: "Không có gì đâu, tôi chỉ muốn nhắc anh. Thời hạn dọn nhà một tuần, giờ chỉ còn sáu ngày thôi. Nếu anh tan làm sớm thì tranh thủ tìm nhà mới đi nhé." Nói xong, tôi đi thẳng về phòng mình. Mặc kệ khuôn mặt hầm hầm của Trương Sâm.
Mấy ngày nay Trương Sâm cứ lạ lạ. Lần nào tôi ra ngoài anh ta cũng ở nhà. Tôi về, anh ta vẫn lù lù ở đó. Mà đâu phải ngày nghỉ của anh ta đâu. Nghỉ phép năm thì đã dùng hết từ đời nào rồi. Kỳ quặc thật đấy, tôi thầm nghĩ. Mãi đến khi nhìn thấy tờ đơn xin việc của Trương Sâm trong tay nhân sự công ty, tôi mới vỡ lẽ. Hóa ra, mấy ngày nay Trương Sâm đã nghỉ việc ở chỗ làm cũ.
Thậm chí còn nhảy việc sang ngay công ty mình. Trớ trêu thay, lại còn được xếp vào làm dưới trướng tôi. Nhìn tờ thông báo từ phòng nhân sự, tôi cảm thấy vừa bực vừa buồn cười. Xem ra Trương Sâm đã có chuẩn bị từ trước, không thì làm sao anh ta hành động nhanh gọn thế được. Trên tờ thông báo ghi rõ Trương Sâm sẽ đi làm vào thứ Hai tới.
Tôi nghĩ ngợi một chút rồi mở khung chat của Trương Sâm lên hỏi: "Đã tìm được nhà chưa? Hai ngày này là hạn cuối rồi đấy."
“Cô là quỷ đòi mạng à? Cứ hối hối hối mãi thế?"