Tôi đánh vô lăng, liếc nhìn Trương Sâm đang lo lắng cho Thẩm Vi. Nhìn anh ta với đôi lông mày và ánh mắt giống hệt như năm năm trước. Rõ ràng trước đây dù nhìn bao nhiêu lần, tôi vẫn cảm thấy rung động. Nhưng hôm nay, tôi đột nhiên cảm thấy, có chút nhạt nhẽo rồi.
Tôi hỏi anh ta: "Trương Sâm, chúng ta ở bên nhau bao lâu rồi?" Trương Sâm sững người, im lặng một lúc lâu, rồi mới hỏi lại tôi một cách không chắc chắn: "Bốn năm?"
"Em hỏi làm gì?" Trương Sâm có chút mất kiên nhẫn. Đèn xanh phía trước, tôi dừng xe lại, nhìn cặp đôi đang đi qua vạch kẻ đường, suy nghĩ miên man. Cô gái thở ra một hơi, chàng trai mỉm cười nhìn cô, sau đó đặt tay cô vào trong túi áo mình để sưởi ấm.
Đã từng có lúc, tôi và Trương Sâm cũng như vậy, yêu thương và ngọt ngào. "Năm năm ba tháng rồi." Tôi nói khẽ, "Trương Sâm, chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy. Anh thấy chán em rồi sao? Anh muốn chia tay với em, đúng không?" Câu nói cuối cùng của tôi là một câu khẳng định. Trương Sâm đột nhiên tái mặt.
Trên đường về, Trương Sâm và tôi không nói thêm lời nào. Tôi bình thản lái xe, còn anh ta im lặng cúi đầu lướt điện thoại. Ở bên nhau năm năm, tôi quá hiểu Trương Sâm rồi. Một khi bị tôi nói trúng tim đen, anh ta sẽ im lặng, không nói một lời. Sau đó dù tôi có nói gì, Trương Sâm cũng chỉ lạnh lùng đáp lại một câu: "Anh không có gì để nói với em." Anh ta c.h.ế.t cũng không chịu thừa nhận mình đã sai, trừ khi tôi chủ động làm lành trước, cúi đầu nhận lỗi với anh ta. Trương Sâm mới miễn cưỡng tha thứ cho tôi, kết thúc cuộc chiến tranh lạnh này. Tôi vẫn nhớ, chúng tôi đã có một cuộc chiến tranh lạnh kéo dài hơn nửa tháng. Chuyện gì đã gây ra nó, tôi không nhớ rõ nữa. Chỉ nhớ lúc đó chúng tôi đang cuộn tròn trên ghế sofa xem chương trình tạp kỹ. Tôi tiếp lời anh ấy một câu, rồi mặt Trương Sâm lạnh băng. Anh ấy đứng dậy đi thẳng vào phòng, sau đó dù tôi có hỏi hay xin lỗi thế nào, anh ấy đều không muốn nói chuyện với tôi, im lặng nhìn chằm chằm tôi, thỉnh thoảng lại cười khẩy một tiếng.
Mãi đến nửa tháng sau, tôi đặc biệt làm một bữa ăn thịnh soạn, trịnh trọng xin lỗi anh ta. Sau khi mua cho Trương Sâm chiếc máy chơi game cầm tay mà anh ta hằng mong muốn, anh ta mới rộng lượng mở miệng nói chuyện với tôi.
Tôi lái xe vào gara, mới chợt nhận ra trong mối quan hệ của tôi và Trương Sâm, dường như tôi luôn ở thế yếu. Bất kể chuyện gì xảy ra với Trương Sâm, phản ứng đầu tiên của tôi dường như luôn là nhường nhịn và xin lỗi.
Trương Sâm mở cửa ghế phụ, cầm máy sấy tóc, không nói một lời bước xuống xe. Anh ta đi thẳng về phía thang máy, không có ý định đợi tôi. Tôi khóa xe, chậm rãi đi theo sau Trương Sâm. Anh ta đi thang máy lên, tôi cũng không vội, đợi chuyến thang máy tiếp theo.
Nhưng khi tôi lên đến nơi, thấy Trương Sâm sa sầm mặt mày hỏi: "Sao em đi chậm thế? Mở cửa nhanh lên, lạnh c.h.ế.t đi được." Nhà là tôi thuê, cũng gần công ty tôi. Mỗi lần tôi đều về nhà trước nên Trương Sâm cũng không đi làm thêm chìa khóa. Tôi không trả lời, dùng chìa khóa mở cửa đi vào. Trương Sâm nhìn chằm chằm tôi một lúc, bĩu môi rồi đi vào. Anh ta định tiếp tục chiến tranh lạnh, để tôi tự mình lật qua chuyện này. Nhưng tôi lại lên tiếng gọi anh ta lại: "Trương Sâm, chúng ta chia tay đi."
Trương Sâm khựng lại. Một lúc sau, anh ta quay lại, nhíu mày hỏi tôi: "Em chắc chứ? Hứa Minh Thư, lúc chúng ta mới ở bên nhau, chúng ta đã nói rồi, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được tùy tiện nói lời chia tay. Hôm nay anh đã chọc giận em thế nào à? Một buổi tối em đã nói chia tay hai lần rồi đấy?"