Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 448: Nghe lén bí mật




Lục Minh cùng với Hạ Linh đi nhanh đi ra ngoài. Đem xe ra xa bãi đỗ xe của khách sạn Kim Hải.

Thấy hai người lái xe đi xa. Một cái bóng đứng ở cửa quay trở về bên trong, ở chỗ rẽ ngang, Lục Minh cùng với Hạ Linh dừng lại, lẳng lặng chờ đợi. Năm phút đồng hồ trôi qua. Bao quản lí kia đi ra, mang theo vali da đen. Giơ tay vẫy một chiếc taxi. Rẽ ngang. Hướng phía bên kia rời khỏi.

Hạ Linh nhìn Lục Minh. Phát hiện hắn vẫn bình thản, trong lòng không khỏi cũng yên ổn vài phần.

Lại qua khoảng ba phút, một bóng người đi ra từ khách sạn Kim Hải.

Đầu tiên là đứng ở cửa ra hết nhìn đông tới nhìn tây. Sau đó, đến bãi đỗ xe lấy ra một chiếc xe máy nữ màu tím. Chậm rãi hướng tới quốc lộ bên phía Lục Minh cùng với Hạ Linh mà đi tới.

Người lái xe máy rất cảnh giác. Cực kỳ chú ý tình huống trên đường. Hạ Linh cảm thấy sẽ bị đối phương phát hiện . Chuẩn bị lái xe đi. Lục Minh lại duỗi tay ra tỏ vẻ không cần nóng nảy. Quả nhiên, ở chỗ ngã tư đèn xanh đèn đỏ kia, chiếc xe máy rẽ ngang. Hướng theo hướng Bao quản lí vừa rời khỏi mà đuổi theo.

“Làm sao cậu biết hắn sẽ không lại đây?” Hạ Linh biết Lục Minh có dự cảm rất mạnh. Bất quá chẳng lẽ cái này cũng có thể cảm ứng được sao?

“Đoán !” Lục Minh nhìn đồng hồ. Hướng về phía Hạ Linh mỉm cười. Nói:“Thấy đồng bọn mang đi một trăm vạn. Ai cũng sẽ không yên tâm. ở dưới tình huống phát hiện không có nguy hiểm. Đuổi giết đồng bọn. Không cho hắn độc chiếm. Đây là tâm lý thực sự bình thường . Thời gian không sai biệt lắm . Chúng ta chậm rãi ở phía sau đuổi theo thôi! Xe này không được. Đối phương thực sự cảnh giác. Chúng ta đổi xe.”

Lục Minh cùng với Hạ Linh đổi xe, từ rất xa ở phía sau đi theo xe máy nữ màu tím kia.

Sau đó, Hạ Linh phát hiện xe máy này ra giao lộ. Nếu không dừng lại khẳng định sẽ làm người trên xe hoài nghi. Đành phải cho xe dừng lại.

Nàng mang một chút tức giận:“Thật sự là giảo hoạt. Chạy ra vùng ngoại thành bên này. Làm sao bây giờ?” Lục Minh ha hả cười an ủi nói:“Có lẽ đối phương thật sự ở vùng ngoại thành......Chúng ta có thể có biện pháp khác! Nhìn kia. Nơi đó có một cửa hàng bán đồ thể dục, chúng ta có thể mua ván trượt. Hoặc là giày trượt patin. Cứ như vậy, cho dù là người trên xe nhìn thấy cũng cho chúng ta là người tham gia vận động."

“Nhưng là. Tôi...Tôi không biết trượt !” Hạ Linh có chút toát mồ hôi. Chính mình chua từng có thử qua, làm sao bây giờ?

“Tôi dạy cho chị!” Lục Minh khẳng định nói:“Phi thường đơn giản!”

Làm một bảo tiêu thân có võ công, thân thủ trác tuyệt, Hạ Linh giữ thăng cân bằng rất tốt.

Bất quá. Nàng phát hiện mình chỉ có thể đi giày trượt patin đứng ở trên mặt đất. Nhưng không cách nào thuận lợi đi tới hoặc là lui về phía sau. Nhìn lại tiểu tử Lục Minh bên người này quả thực lướt như bay bình thường. Không chỉ tiêu sái trượt ở chung quanh mà còn có thể khi làm các loại động tác khó.

Hạ Linh trong lòng trách hắn cũng không đến chỉ cho mình một phen. Chỉ nhìn mình cười nháo.Liền sẳng giọng:“Địch nhân đã chạy xa! Còn không mau đuổi theo!”



Lục Minh hướng nàng vươn ra bàn tay to: “ Không chạy được. Con đường này rất dài, đều là đường thẳng. Hơn nữa đi tới trước chính là đường cao tốc. ở trên đường cao tốc có một đường phân nhánh . Phải là đến thôn cổ Chương cùng với thôn Hải. Đối phương nhất định là đi tới hai thôn này.....

“Nếu như đối phương đi thẳng đường cao tốc thì sao chứ?” Hạ Linh bị hắn lôi kéo tay nhỏ bé. Trong lòng có chút xấu hổ, lại có chút vui mừng. Liền che dấu hừ nhẹ một cái.

"Tên họ Bao kia. Hắn ngồi chính là taxi khoảng cách ngắn. Không thể đi thẳng đường cao tốc.” Lục Minh trượt về phía trước. Bàn tay to lôi kéo Hạ Linh. Làm cho nàng mang chút bối rối khua một tay cố bảo trì cân bằng. Quá nhanh . Làm nàng chật vật ngã sấp xuống . Tiểu tử này nhất định là cố ý ! Hạ Linh từ từ thích ứng, phát hiện gió thổi qua bên tai. Chính mình không tốn sức chút nào được hắn lôi kéo đi tới. Cảm giác giống như tự do bay lượn . Trong lòng ngọt ngào. Tiểu tử này thật sự là rất nhiều trò. Chẳng trách nhiều cô gái bị hắn gạt như vậy!

Tới chỗ phân nhánh trên đường cao tốc,Lục Minh cùng với Hạ Linh thấy chiếc xe chở Bao quản lí kia lượn đi vòng vèo trở về.

Lục Minh vung ra pháp bảo. Ba tờ đầu lão nhân (100 nhân dân tệ đó- xấp xỉ 220k VND )


Không cần niệm thiên linh linh, địa linh linh, yêu ma quỷ quái mau hiển thân. Cũng không cần niệm con tôm đậu hủ gì. Đại ca tài xế kia nhận tiền, ngay cả tên cửa hiệu cũng nói đến:“Số 92 khu 6 thôn Hải. Trên tường có dán áp phích xuân ca. Mặt trên viết “Sinh nam sinh nữ đều giống nhau”. Thực sự bắt mắt. Các người liếc mắt một cái là có thể nhận ra tới!”

Lục Minh cùng với Hạ Linh tay cầm tay trượt đến thôn Hải. Không ai để ý tới hai người bọn họ.

Rất nhiều tiểu hài tử vẫn mang chút hâm mộ nhìn giày trượt patin dưới chân Lục Minh cùng với Hạ Linh. Lão nhân lại lười biếng phơi nắng dưới mặt trời. Bọn họ đa số đều không để ý tới. Ngẫu nhiên có người thấy. Cũng tưởng nam nữ trẻ tuổi tới thôn du ngoạn.

Ảnh chụp Xuân ca ngay tại trước mắt. Mặt trên đích xác viết “Sinh nam sinh nữ đều giống nhau”. Chính là nơi này.

Lục Minh thấy đây là tiểu lâu có hai tầng. Trên nóc còn có tầng cao nhất là nửa tầng tum. Đừng nói Lục Minh, cho dù là Hạ Linh cũng có thể ở trong vòng năm giây đi lên. Tới chỗ cầu thang đi xuống cửa tiểu lâu, thấy trong sân quả nhiên có chiếc xe máy màu tím đậu ở đó. Mơ hồ nghe thấy có tiếng nam nữ cao hứng cười truyền đi ra. Hạ Linh trong lòng cười lạnh. Cười đi. Rất nhanh các ngươi sẽ khóc!

Lục Minh mang theo Hạ Linh. Tựa như ở nhà mình, rất tự nhiên từ cầu thang đi xuống.

Hắn cùng không sợ bị phát hiện!

Hạ Linh lén trợn mắt nhìn hắn một chút. Vội vàng đuổi theo.

Chỉ nghe có tiếng người lên lầu, lại nghe tên quản lí kia nở nụ cười dâm đãng nói:“Tiền rốt cục tính xong rồi. Tròn một trăm vạn. Phần trăm không ít. Anh Tử. Kế hoạch của em quả nhiên hữu hiệu, vẻn vẹn chỉ là tấm ảnh khỏa thân photoshop. Hạ Linh kia liền bị dọa đến xanh mặt đều ! Lần sau xem ra chúng ta còn phải nghĩ biện phép tốt hơn. Lại lừa các nàng một lần nữa! Ha ha ha. Một trăm vạn. Một trăm vạn dễ dàng tới tay như vậy. Em nói chúng ta nên chúc mừng như thế nào? Không bằng chúng ta làm tình làm tới hôn thiên địa ám đi. Ba ngày ba đêm làm không ngừng. Được không?”

“Bao. Anh đi tắm trước đi. Em đi đổi nội y. Cho anh mặc sức chơi đùa!” Chủ nhân xe máy màu tím chính là Anh Tử. Nàng õng ẹo làm nũng.


“Được. Chờ một chút anh đem em làm thống khoái. Sẽ ăn no hàng của em. Nhớ thay cái quần lót chữ T màu hồng kia!” Bao quản lí cười ha ha. “Ba” đánh lên trên mông của Anh Tử kia. Lại đắc ý tiêu sái đi vào phòng tắm. Lục Minh ra hiệu ý bảo Hạ Linh trước tiên không cần đi xuống. Bảo cho nàng yên lặng nghe quá trình. Hạ Linh có chút toát mồ hôi. Để cho đôi cẩu nam nữ này thật sự biểu diễn phim sống sao? Chẳng lẽ mình cùng với tiểu tử này cùng nhau nghe?

Hai phút sau. Nàng nghe thấy tiếng bước chân người.

Tiếp theo nghe thấy có một giọng nam nén giận : “Con lợn mập này trở về ngươi cũng không cho gửi tin cho ta. Ta đành tránh ở phòng kho. Thiếu chút nữa nghẹt thở chết!”

Lại nghe kia Anh Tử cười lạnh:“Ngươi nói cái lông gà ấy. Mau chuẩn bị đi. Cũng vô nghĩa!”

Tiếp theo khi tên quản lý đang tắm rửa, nàng nhẹ gõ cửa. Mở cửa hướng về phía bên trong õng ẹo nói nói:“Lão Bao. Tắm xong chưa? Em không nhịn được ! Vật kia của anh cứng rắn chưa? Em tới giúp anh hít một chút đi!”

“Được thôi. Anh chỉ biết hàng!” Bao quản lí thân trần truồng tiêu sái đi ra. đắc ý lắc lư cái vật nhỏ mềm nhũn phía dưới, nở nụ cười dâm đãng nói:“Hít đi, cố gắng dùng sức hít cho nó cứng rắn. Nếu không lão tử..... A!”

Nam tử né ở một bên kia lấy kìm điện dí lên huyệt Thái Dương của Bao quản lí. Trực tiếp đem hắn giật tới hôn mê. ngã sấp xuống trên mặt đất.

Anh Tử nhanh chóng mang đến dây thừng cùng với nam tử trói tên quản lý như heo treo lên.

Lại lấy lượng lớn băng dính quấn quanh người Bao quản lí tới khi hết mặt cuối cùng đều dùng xong rồi mới dừng tay. Lục Minh cùng với Hạ Linh nhìn nhau. Không thể tưởng được. Này thật sự là kết quả không thể tưởng được . Bao quản lí đúng là thằng ngốc nhưng Anh Tử làm sao lại lợi dụng Bao quản lí đến lừa gạt Hạ Linh chứ?

“A. Đầu đau quá...Nước.......Này là nước tiểu! Ngươi làm gì? Anh Tử. Ngươi. Này......Hắn là ai vậy? Các ngươi muốn làm gì?” Bao quản lí bị nam tử kia ấn đầu vào máng gắn nước tiểu. Tỉnh dậy. Phát hiện mình biến thành heo trên thớt, mặc cho người ta xâu xé.


“Bao quản lí. Ngươi nghĩ rằng ta thật sự sẽ thích ngươi như vậy sao? Ngươi thật là ngu ngốc!” Anh Tử cười lạnh nói.

“Ngươi lợi dụng ta?” Bao quản lí hiện tại cho dù ngu xuẩn, cũng có thể hiểu được mọi chuyện.

“Lúc trước khi ta vào công ty. Ngươi đối với ta như thế nào? Ta không được thành minh tinh. Thân mình cũng bị ngươi chơi đùa . Nếu không phải con heo ngươi này còn có một giá trị lợi dụng. Ta đã sớm làm thịt ngươi! Nói. Đem tư liệu minh tinh ngươi nắm giữ đều nói đi ra. Ta biết ngươi còn có một ít tư liệu bí mật. Đừng tưởng rằng hành động lén lút của ngươi có thể lừa được ta. Ngươi để các tư liệu bát quái cùng với ảnh minh tinh khỏa thân dấu ở nơi nào ? Nói ra. Ta cho ngươi mười vạn. Thả ngươi rời đi. Nếu không, ta sẽ đưa ngươi đi gặp Diêm la vương!” Anh Tử một bên hỏi. một bên nam tử kia quyền đấm cước đá. Đánh đập cho mồm Bao quản lí hộc máu bắn tung tóe. Máu mũi chảy dài. Đau đớn không dứt.

“Không. Không có. Có ngươi cũng biết. Thật sự là không có. Van cầu ngươi. Thả ta. Ta lập tức cút......”Bao quản lí đau khổ cầu xin.

“Đem con sên kia của hắn cắt đi. Lại cắt đến lưỡi hắn. Để hắn ha ha nhìn!” Anh Tử lãnh khốc hừ nói.


“Không cần. Ta nói. Ta giấu ở dưới gối phòng 912 khách sạn Đức Long Hưng. Không cần cắt. Không cần. Thả ta. Các ngươi muốn ta làm cái gì. Ta đều đã nghe theo . Trong bao đồ của ta có hình khoả thân của mười mấy minh tinh cùng với tin tức về tình nhân con riêng của một số minh tinh. Còn có một ít đĩa CD “tình ái”. Ngươi thả ta. Chúng ta hợp tác. Cùng nhau vơ vét tài sản bọn họ. Ta cam đoan nghe lời!” Bao quản lý thấy nam tử cầm một con dao nhỏ chói lọi. Lập tức bị dọa đến hồn vía lên mây. Đem tất cả gì đó đều nói ra.

“......” Lục Minh cùng với Hạ Linh liếc nhau. Rốt cục nghe được tin quan trọng nhất.

“Ngươi nói đều là sự thật?” Anh Tử bỗng nhiên dùng băng dính dán kín miệng của Bao quản lý lại. Cười lạnh đứng lên:“Họ Bao. ở trước khi tiễn ngươi ra đi. Ta cho ngươi một cái lễ vật nữa!”

Nàng cởi quần áo. Cùng nam tử kia ôm nhau điên cuồng hôn. Lại lấy cái thứ kia của nam tử mút vào. Rồi cong thắt lưng xuống. Mông nâng lên cao.

Nam tử kia lưng kích động, tiến công. Đánh thẳng vào làm vang lên âm thanh ba ba.

Anh Tử dâm đàng kêu lên. Lại hướng bao quản lí nói:“Thấy sao? Thấy người ta lợi hại như vậy. Ngươi không phải thực sự tự ti a? Ngươi có bản lĩnh cũng cứng rắn lên! Muốn ta giúp ngươi hay không? Đến đây. Ngươi cứng rắn a. Ngươi là không phải rất hận ta? Ngươi là không phải rất muốn chơi ta? Ta càng hận ngươi.cả đời ta bị hủy ở dưới thân tên đầu heo ngươi!” Anh Từ lấy tay dùng hết sức xuất ra một trảo ở phía dưới của Bao quản lí. Bao quản lí lập tức thống khổ kêu to. cả người cong gập run rẩy.

Hạ Linh không dám nhìn. Nhưng vẫn là có thể nghe được âm thanh. Nàng xấu hổ không thôi. Dùng sức nhéo nhéo Lục Minh. Bảo hắn đi.

Lục Minh quay đầu lại mỉm cười, làm cho thân mình Hạ Linh mềm nhũn hơn phân nửa.

Hai người không quản trong phòng sẽ phát sinh cái gì. Người khác ân ân oán oán sinh ra xung đột. Cùng chính mình hoàn toàn không có quan hệ. Lục Minh cùng với Hạ Linh từ định đi xuống dưới. Lặng yên không một tiếng động rời đi. Tựa như hoàn toàn chưa có xuất hiện

Hạ Linh mềm cả người. Thẳng đến khi đi ra cửa thôn, có một trận gió mát thổi tới. Mới thoáng tốt hơn một chút.

Nàng giận dữ trừng mắt nhìn Lục Minh. Đều là hắn kéo mình. Nếu không làm sao lại nghe được phim sống xấu hổ như vậy chứ. Tiểu tử này thật sự hư hỗng. Hắn thích mạnh mẽ kéo mình theo!

“Bây giờ chúng ta đi khách sạn Đức Long Hưng đi?” Lục Minh hỏi.

Hắn cười sáng lạn như ánh mặt trời Nhưng là. Hạ Linh thấy nụ cười của hắn rất kỳ quái. Giống sắc lang!

Chẳng lẽ. Này là ảo giác sao?