Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 352: Giả bộ




Vốn Lục Minh không có tính toán chú ý mà chuẩn bị, nhưng mà sau khi nghe lén điện thoại của Giai Giai, hắn quyết định làm chút chuyện vì Giai Giai.

"Số 2, chuẩn bị chút gì đó......" Trước khi Lục Minh xuất phát, hắn gọi điện thoại cho số 2, dặn dò một hồi, lại lôi kéo Giai Giai xuống lầu.

"Nàng là mẹ em, nếu có cái gì nói không vừa tai, anh ngàn vạn đừng nóng giận, được không? Lục Minh, em có chút sợ, hay là đừng đi !"

Giai Giai lo lắng nhất là Lục Minh không chịu được lời của mẹ mình, mà phản ứng lại. Nàng sớm biết mẫu thân mình là hạng người gì, nhưng cho dù như thế nào, cũng vẫn là mẹ, với tính cách của Lục Minh, nhất định là không chịu được , nếu làm âm ĩ lên, cuối cùng rất có khả năng sẽ trở mặt thành thù!

Giai Giai mang theo một ít khiếp đảm, nàng tình nguyện không mang Lục Minh đi gặp mẹ, cũng không nguyện trông thấy kết quả như vậy.

Lục Minh lại mỉm cười, cam đoan tuyệt đối sẽ không nổi giận.

Hắn lôi kéo Giai Giai đến siêu thị mua nhiều lễ vật, chờ khi đi ra , tây trang nam tử lãnh khốc sô 2 đã lái xe chờ ở bên ngoài .

Nghiêm khắc mà nói, Giai Giai nguyên quán là người Thanh Hà, nhưng ông bà nội trong thời đại chiến tranh tị nạn chạy trốn tới thành phố Bạch Tuyết, về sau khi giải phóng, lại bởi vì công tác dời đến Lam Hải. Phụ thân khi Giai Giai mới vài tuổi đã bị bệnh truyền nhiễm qua đời, mẫu than Giai Giai lại tái giá đến thành phố Xa Thủy, lưu lại tiểu Giai Giai cùng bà nội ở lại Lam Hải bên này sống nương tựa lẫn nhau.

Thường cứ cách một đoạn thời gian, mẫu thân Giai Giai sẽ gửi chút ít tiền trở về, nhưng cực ít hỏi đến chuyện của nàng.

Mấy năm trước, sau khi bà nội bị bệnh mà mất, Giai Giai biến thành lẻ loi một mình.

Lại về sau, học đại học gặp Lục Minh ...... Hồi tưởng lại, Giai Giai đã vài năm chưa gặp mặt mẫu thân. Chỉ là cách một đoạn lại gọi điện thoại như thế.

Trên đường, Giai Giai gọi điện thoại cho mẹ một lần nữa. Khi mẹ của nàng nghe thấy Giai Giai cố ý muốn tới, còn mang theo bạn trai liền hừ một tiếng nói biết rồi liền gác máy.

Đến thành phố Xa Thủy, Giai Giai lại gọi một cú điện thoại. Mẹ của nàng nói ra địa chỉ.

Nhà số 308, đường số 2, Cẩm Tú Hoa Viên . Nếu dựa theo cái địa chỉ mà tìm, chỉ sợ mệt chết đi.

Bởi vì thành phố Xa Thủy có một tập đoàn Cẩm Tú. Cơ hồ tất cả công trình kiến trúc dưới cờ tập đoàn Cẩm Tú đều gọi là Cẩm Tú Hoa Viên. Chỉ là tách ra đồng thời là lô 2, lô 3, lô 4 như vậy . Lục Minh tìm mười người qua đường cùng lái xe chở khách trên đường . Đều nói không rõ ràng tên lô nào của Cẩm Tú Hoa Viên. Căn bản không có cách nào tìm. Bởi vì vài hoa viên cực kỳ phân tán.

Muốn gọi điện thoại hỏi một chút, mẹ của Giai Giai dứt khoát không tiếp .



May mắn còn có số 2 ở đây, hắn hỏi tên của mẹ cùng dượng của Giai Giai, trực tiếp gọi điện thoại đến cục cảnh sát của thành phố Xa Thủy điều tra, mới biết được thì ra là lô số 4 khu Thành Nam của Cẩm Tú Hoa Viên.

Lục Minh lại dùng năm mươi đồng mướn một người lái xe máy chở khách dẫn đường, cuối cùng rất thuận lợi tìm tới được.

Giai Giai mang theo một ít áy náy nhìn Lục Minh, nhưng mà Lục Minh lại hướng nàng mỉm cười.

Không có trực tiếp lái xe tiến vào trong tiểu khu hoa viên, Lục Minh ra hiệu ý bảo số 2 ở bên ngoài chờ, tự mình một tay mang theo lễ vật, một tay lôi kéo Giai Giai, hướng cử ra vào của tiểu khu hoa viên đi đến. Đi vào thì lại sử dụng chiến thuật tiền tài, Lục Minh rút ra 100 đồng, người bảo vệ giữ cửa nhanh nhẹn tiếp nhận, không những chỉ chỗ cho, còn nhiệt tình dẫn đường cho Lục Minh. Theo từng tiếng chuông cửa vang lên , Lục Minh cảm giác Giai Giai khẩn trương đến lòng bàn tay đều đổ mồ hôi .

"Các ngươi tìm ai?"


Mở cửa chính là một nữ nhân trung niên, trên mặt vẽ lông mày thịnh hành vào những năm 80, giờ đây ở chân mày, lại thêm chút ít óng ánh màu tím mà gần đây có khá nhiều người yêu thích, tựa hồ khát vọng theo sát trào lưu thời đại, hình dạng nàng diễm lệ, rất có vài phần tư sắc, làn da cũng trắng đẫy đà, bảo dưỡng được không tồi. Trên đầu, tóc vàng cuốn xoăn như làn song cuộn.

Tất cả quần áo trên người của nàng đều là hàng hiệu, vòng cổ bạch kim tinh mỹ, bông tai vàng đeo trên tai , nhẫn phỉ thúy khảm kim cương… không thứ nào không đầy đủ.

Chỉ nhìn vẻn vẹn trang điểm, nàng như một phu nhân của xã hội thượng lưu . Lại nhìn hình dạng, Lục Minh phát hiện nàng cùng Giai Giai không hề giống, độ cao cũng hơi thấp hơn một ít. Chẳng lẽ người đi ra mở cửa này, không phải mẫu thân của Giai Giai?

"Mẹ, là con, con là Giai Giai!" Giai Giai nhẹ giọng kêu gọi lên.

"Mày, mày thật sự là Giai Giai? Tại sao trở nên xinh đẹp như vậy ?" Lời nói của phụ nhân kia khiến cho Lục Minh toát mồ hôi, vậy cũng là mẫu thân? Ngay cả con gái cũng không nhận ra được!

Bởi vậy có thể thấy được, trong lòng của nàng vốn không có đứa con gái Giai Giai này , nếu không, con gái lớn thành bộ dáng gì đi nữa, làm sao không nhận ra? Mẫu than như nàng như vậy, Lục Minh đời này thật đúng là lần đầu tiên trông thấy! Hắn lại nghe lời nói của mẫu thân, lòng càng thêm bốc lửa lên, bởi vì phụ nhân kia liên tục thở dài nói:"Ai, sớm biết mày có cái khuôn mặt như này, có cái bộ dáng này, tao đã sớm tìm cho mày một quan lớn hoặc là thiếu gia công tử của phú ông, ai, sao mày không nói sớm! Tao biết vài phú ông lão đại, đều đang tìm hảo cô nương, chỉ bằng bộ dáng này, của mày, ít nhất phải gả cho phú ông ngàn vạn mới không thiệt thòi!"

Giai Giai vừa nghe mẹ của nàng càng nói càng quá mức, vội ho nhẹ , lại lôi kéo tay của Lục Minh, nàng giới thiệu nói:"Mẹ, đây là Lục Minh!"

Lục Minh vội giả ra bộ dáng tiểu tử nghèo gặp gia trưởng, cũng theo sát lấy kêu một tiếng "Mẹ".



"Ai, khoan , trước tiên đừng kêu được như vậy, muốn gọi mẹ còn quá sớm !" Phụ nhân kia lúc này mới đem ánh mắt chuyển hướng Lục Minh, dò xét từ trên xuống dưới một phen, khi trông thấy Lục Minh mặc trên người một bộ quần áo thể thao màu trắng, hơn nữa cũng đều không phải hang hiệu, hòa toàn là đồ may thủ công, sắc mặt lập tức lạnh xuống.


"Thất lễ , dì khỏe ạ." Đổi thành bình thường, Lục Minh đã sớm bốc hỏa , nhưng là bây giờ, trong mắt Lục Minh chỉ lóe lên một tia hàn ý, hoàn toàn không sinh sự.

.

"Cậu làm việc gì?" Phụ nhân kia ngăn tại cửa ra vào, ý tứ không để cho Lục Minh cùng Giai Giai tiến vào.

"Quán rượu, cùng làm với Giai Giai ." Lục Minh giả ra dáng vẻ cung kính.

"Ngoại trừ một bộ dáng mặt trắng, cậu còn có cái gì? Một tháng kiếm được

bao nhiêu tiền? Một ngàn mấy trăm đồng? Cậu cùng con gái tôi nói yêu thương, có thể nuôi được sống nàng sao? Sau này ở tại đâu? Riêng việc nuôi vợ, một người làm công như cậu, cho dù có thể kiếm được nhà ở, cũng muốn phải làm hai mươi ba mươi năm, nữ nhi của tôi ở với cậu, cái cuộc đời này chẳng phải là xong rồi sao? Cha mẹ cậu là làm cái gì?" Phụ nhân kia khinh miệt nói xong, lại hỏi thăm gia đình của Lục Minh.

"Cha mẹ cháu, là nông dân, ở nông thôn làm chút ruộng đồng, mấy năm gần đây chính sách của quốc gia rất tốt, thu nhập cũng ổn." Lục Minh nói dối mà không nháy mắt .

"Nông dân có cái thu nhập gì còn dám nói ổn? Thật sự là cười chết người, cậu không phải coi đó là đống tiền lớn chứ a? Một năm có thể kiếm mấy vạn? Người thành phố người ta hơi chút lên mạng mua bán cổ phiếu, một năm cũng liền mấy trăm vạn đến hơn một ngàn vạn, làm ruộng cũng nói thu vào còn ổn, cậu đừng làm cười chết người !" Phụ nhân kia không ngừng cười lạnh.

"Dạ, đầu tư cổ phiếu rất tốt, có tiền cháu cũng đầu tư cổ phiếu, mua hẳn công ty dầu mỏ Mãn Thương!" Lục Minh nghiêm trang gật đầu.

"......" Giai Giai nghe xong rất muốn cười, giờ đây không khí không thích hợp, chỉ đành vụng trộm lấy tay nhéo lưng của hắn, ý bảo hắn đừng nói lải nhải, đừng làm cho mẹ nghe ra được là nói mát mẻ.


"Hay là cậu về quê chăn heo đi a, đầu tư cổ phiếu phỏng chừng đối với cậu cũng không có duyên! Một tháng thu nhập của cậu được bao nhiêu chứ?" Phụ nhân kia thiếu chút nữa hướng xuống mặt đất khinh miệt nhổ một ngụm, nàng ngăn ở cửa ra vào, lại muốn từ trên người Lục Minh tra tìm một chút. Lục Minh không có cho nàng cơ hội này, từ trong túi tiền móc ra một cái tập gì đó dùng giấy báo bao lại, đưa tới:"Dì, cái này, đây là tiết kiệm của cháu, mười lăm vạn, hôm nay gấp quá , cháu tạm thời không lấy được hai mươi vạn, còn lại năm vạn, mấy ngày nữa, cháu gửi tới tài khoản của dì, dì xem được chưa? Thưa dì, Giai Giai muốn theo cháu, cháu cam đoan sẽ đối tốt với nàng, dì có thể yên tâm!"

"Tôi yên tâm cái gì a!? Cậu ngay cả hai mươi vạn cũng không có, một tiểu tử nghèo, kẻ nghèo hàn ngay cả vợ cũng không nuôi nổi, cậu như vậy, sao tôi có thể nào yên tâm cho Giai Giai lấy cậu chứ?" Phụ nhân kia nhận tiền, mở ra bao bọc giấy báo ra nhìn nhìn, phát hiện tiền mặt mới cũ xen lẫn trong cùng một chỗ, thật có bộ dáng hơn mười vạn, hừ một tiếng mũi.

Nàng xoay người rời đi, sau khi Lục Minh cùng Giai Giai vào cửa, lại nói:"Cởi giầy ở lại bên ngoài, nhà của tôi đây là sàn nhà gỗ, đừng giẫm vào."

Giai Giai thật sự sợ Lục Minh sẽ sải bước đi vào, đem cả sàn nhà gỗ của phòng giẫm thành mảnh nhỏ.

Nhưng mà, Lục Minh không có làm vậy.


Trên mặt hắn lộ ra một loại khiêm cung của tiểu tử nghèo mỉm cười, trả lời:"Dạ, dạ, cái sàn nhà gỗ này lắp đặt thiết bị rất tốt, người thành phố rất có tiền a!! Giai Giai, chờ khi chúng ta có tiền , cũng lắp một bộ sàn nhà gỗ đi."

Phụ nhân kia không trả lời, trên mặt lộ ra một loại thần sắc khinh miệt, tựa hồ muốn nói, chỉ bằng cậu?

Trong phòng có một lão nhân mập mạp đầu hói đi ra, hắn trông thấy Lục Minh rất có địch ý, bất quá khi hắn vừa nhìn thấy Giai Giai, lập tức thần sắc đại biến, miệng mở ra rất lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm, nước miếng cũng muốn chảy ra . Thật lâu, mới kịp phản ứng, nhiệt tình cười to nói:"A! Đây chính là nữ nhi Giai Giai của tôi sao? Ai nha nha, đã biến thành đại cô nương, ra đây cho dượng hảo hảo nhìn xem!"

Giai Giai nhìn thấy bộ dáng của lão sắc quỷ này, lập tức trốn đến sau lưng của Lục Minh .

"Ngồi, Giai Giai, ngồi xuống, hôm nay là sinh nhật mẹ con, chúng ta đang chuẩn bị giúp nàng làm một cái sinh nhật long trọng, hảo hảo chúc mừng, con trở về vừa lúc! Nhiều năm như vậy, dượng và mẹ của con một mực nhớ con, chỉ là con muốn đi Lam Hải học , mới không đón con trở về, giờ thì tốt rồi, con dọn đến ở đi!" Lão sắc quỷ thấy Giai Giai trốn đến sau lưng của Lục Minhg, sớm biết quan hệ của nàng với hắn, lại cố ý giả ra bộ không biết, hỏi:"Vị này chính là?"

"Cháu là bạn trai của Giai Giai......" Lục Minh giả bộ đưa thuốc lá ra mời, lão sắc quỷ lập tức khoát tay:"Cậu cứ giữ thuốc của cậu đi, tôi sợ hút không quen."

"Thúc thúc, đến hút thử thuốc của cháu đi!" Ở đây, từ bậc thang tầng trên đi xuống một đôi nam nữ, nam tử ăn mặc một thân tây trang màu trắng, đeo mắt kiếng gọng vàng, một bộ dáng phần tử trí thức cao đẳng.

Chỉ là ánh mắt của hắn khi trông thấy Giai Giai bạo lộ ra bên trong của hắn, ánh mắt của hắn cùng lão sắc quỷ cũng đồng dạng tham lam, chỉ là càng ẩn sâu thêm một ít.

Nữ nhan mặc trang phục hoa mỹ, bộ dáng không đẹp, có phần hơi mập, hình thể bộ dáng cùng lão sắc quỷ có chút tương tự, đôi mắt kẻ mi rất dày, môi đỏ hồng.

Lục Minh tùy tiện liếc mắt đảo qua, có thể phán đoán nàng này là hoa tàn ham dục quá độ trong thời gian dài, phỏng chừng nàng mới vừa cùng tên bốn mắt này "làm việc", trên làn da còn lưu lại một loại mồ hôi đặc thù.

Nàng cùng bốn mắt khác nhau, trông thấy Giai Giai cực kỳ có địch ý, trông thấy Lục Minh thì mắt sáng ngời.

Nam tử bốn mắt lưu luyến từ trên người Giai Giai thu hồi ánh mắt, móc ra nhuyễn Trung Hoa, châm thuốc lá cho lão sắc quỷ, lại tự châm cho mình một điếu, lại giả vờ không thấy Lục Minh.

"Ơ, tỷ, kia không phải tỷ tỷ Giai Giai của tôi sao a!? Chị cũng thiệt là, người ta từ nông thôn rất xa đến, rất không lịch sự, tại sao chị không vội thu thập chút quần áo cũ gì đó cho nàng mang về?" Trên hành lang lại có một nữ hài tử mặc áo váy liền đi xuống, khoảng 15,16 tuổi gì đó, bộ dáng cùng phụ nhân kia có có chút tương tự, lớn lên so với tỷ tỷ cao hơn một chút, mà vẻ ngạo mạn trên mặt cũng nhiều hơn không chỉ gấp mười lần.

"Chị không có quần áo cũ......" Cô gái hoa tàn ham dục cười lạnh, lại lấy ánh mắt nhìn về phía Lục Minh, dò xét từ trên xuống dưới một hồi, hỏi:"Anh làm nghề gì?"