Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 349: Những tên ngu ngốc trong trận chiến ngu ngốc




Sở dĩ Lục Minh sử dụng Thăng Long quyền để đánh bại đối thủ, thậm chí còn sử dụng liên tiếp ba cái, chính là muốn dùng động tác này để tuyên cáo với mọi người rằng mình đã đến. Nếu sử dụng võ công khác, cho dù người ta có hiểu được, thì cũng không kịp phản ứng, cho dù có cũng không có hiệu quả như mình sử dụng Thiên Long quyền, bởi vì ngày đó mình cũng đã sử dụng Thăng Long Quyền để đánh bại Hoàng Kim Cước và Thôi Thái Vũ!

Nếu sử dụng chiêu này, hiệu quả ảnh hưởng sẽ tăng gấp đôi, tin rằng mọi người sẽ rất kinh ngạc!

Thật ra thì... vô luận là chiêu thức nào, đối với một cường giả như Lục Minh mà nói thì cũng như nhau mà thôi, thậm chí là rất có phong cách của Ryu khi sử dụng Thăng Long quyền, còn chưa dùng đến bất kì loại võ công của Hoa Hạ nào mà đã đủ gây kinh ngạc rồi.

Giết gà không cần đến dao mổ trâu, nhất là đối với đám bổng tử này.

Cho nên dùng loại chiêu thức này, vừa có phong cách, vừa có hiệu quả, như vậy là đủ rồi...

Quan trọng nhất là, có thể làm cho người không hiểu thêm kinh ngạc! Gây hiệu quả thị giác!

[xôn xao... ồn ào... xì xào...] Quả nhiên, khi Lục Minh sử dụng Thăng Long quyền, khiến cho đám phóng viên điên cuồng, bọn họ lập tức bỏ ngay sự nghi ngờ trong lòng, kích động kêu to lên, trong đó hai người quay phim của đài truyền hình thì điên cuồng gọi điện về cho đạo diễn vào tổng giám đốc, yêu cầu được truyền hình trực tiếp, cho đến khi đám phóng viên trở nên tán loạn, thì những người đang xem mới tỉnh mộng.

"Bốp bốp bốp!" Mấy trăm người được mời đến đều đứng dậy vỗ tay, đặc biệt là những võ giả người Hán chân chính bị ngoại tộc khi dễ nãy giờ đều kích động đứng dậy hoan hô!

Tuy rằng cũng có không ít người sùng bái Tae Kwon Do, cảm thấy nó rất đẹp, nhưng tự hào dân tộc trong lòng thì vẫn phải có chứ.

Trước đó không mừng võ thuật truyền thống Trung Quốc, bởi vì nó chỉ biết chịu thua kém.

Nói cách khác, giống như bóng đá nam của Trung Quốc vậy, thật sự không chịu nổi sự áp bức của địa phương, tình nguyện đến các đội bóng của châu Âu để mà đá, đạo lý này cũng giống như võ học truyền thống của Trung Quốc vậy. Võ học chính thống bị đám đồ đệ lấy ra để biểu diễn, từ võ thuật dần dần biến thành vũ thuật, biến thành những động tác đẹp mắt nhưng không dùng được. Cho nên, mọi người mới bắt đầu quay sang yêu thích các loại võ thuật của nước ngoài như Tae Kwon Do, Quyền Anh hay là Quyền Thái vậy....

Chẳng qua, trong lòng mọi người vẫn còn có khát vọng, ai mà không hy vọng võ thuật của quốc gia trở thành đệ nhất thế gian?

Nhất là khi Tử Thần xuất hiện bắt cướp, cùng với Kungfu Panda của HongKong đánh bại mười cao thủ của tám nước, làm cho trong lòng mọi người bắt đầu nhen nhón một ngọn lửa hy vọng.

Bây giờ, ku xuất hiện, hơn nữa vừa ra tay đã dùng Thăng Long quyền đánh bay đám người bổng tử, cái này há có thể không làm cho người ta mừng như điên hay sao?

Vì thế, phần lớn mọi người trong phút chốc liền chuyển sang ủng hổ Lục Minh, điên cuồng hò hét, toàn trường xôn xao lên.

"Cùng lên!" Toàn Dũng Tín cùng Kim Trí Bang một bên phái người đi thỉnh hai vị quốc tôn ra, một bên vọt đến trước.

Bây giờ ku đã xuất hiện, trong nháy mắt tình thế liền xoay chuyển, nếu để cho hắn tiếp tục khiêu chiến thế này, như vậy quyền quá sẽ mất hết mặt mũi. Toàn Dũng Tín và Kim Trí Bang cũng không có tự tin sẽ đánh lại ku, lần trước, trong đại hội võ thuật ở HongKong, Thôi Thái Vũ và Hoàng Kim Cước Kim Chí Trung đều là những cao thủ thế hệ trẻ, nhưng mà đều thảm bại dưới tay của ku!

Ku có thực lực siêu cường hãn, nếu không phải thực lực cấp Thiên Cẩu Nhẫn thì không thể đánh bại hắn...

Chẳng qua, nếu cùng tiến lên thì lại là một chuyện khác.

Cái gì gọi là hai tay khó địch lại bốn người, ku cho dù có cường đại, thì cũng chỉ có một mình, nếu xa luân chiến thì hắn mới có thể chống đỡ được, nhưng nếu chống lại chiến thuật biển người, thì cường đại cũng trở nên vô dụng mà thôi! Hơn nữa, Toàn Dũng Tín và Kim Trí Bang căn bản là không muốn đánh với ku, chỉ là muốn kéo dài thời gian.

Chỉ cần Thôi Lập Tôn tả phụ và Thôi Toàn Tông hữu bật xuất hiện, vậy thì ku nhất định phải chết, không thể nghi ngờ.



Mọi người đều biết, trong tất cả kẻ địch đã từng đối mặt với ku, thì Thiên Cẩu Nhẫn có thực lực cường đại nhất, nhưng cũng chỉ bị ku "dọa lui" chứ không phải là bị đánh bại... Toàn Dũng Tín và Kim Trí Bang trong lòng hừ lạnh, thực lực của hai vị quốc tôn đã vượt xa Thiên Cẩu Nhẫn, hơn nữa hai người công thủ hợp nhất, uy lực càng mạnh gấp mười lần, ku đánh Thiên Cẩu Nhẫn mà đã chật vật vô cùng, nếu chống lại hai vị quốc tôn, phỏng chừng là chết rất khó xem!

Thiên Cẩu Nhẫn tổng cộng có tám người, cho dù người đến HongKong là Thiên Cẩu Nhẫn có thực lực mnh nhất, nhưng bảy tên kia cũng chỉ có hư danh mà thôi.

Ngày trước từng có ba tên Thiên Cẩu Nhẫn đến, nhưng lại bị hai vị quốc tôn dễ dàng đánh trọng thương một tên, hai tên kia dưới tình huống không thể chạy thoát, đành cúi đầu thừa nhận Tae Kwon Do là võ thuật cường đại nhất thế gian, nên mới vất vả dẫn tên bị thương kia trở về được...

Hai vị quốc tôn đã từng xem lại đoạn phim về cuộc khiêu chiến ở HongKong, cũng khẳng định rằng, chỉ cần ra tay là có thể giết chết ku dễ dàng!

Đối với mặt hai cao thủ Tae Kwon Do, Lục Minh chậm rãi lui lại một bước, giơ tay ra, làm ra thế mở đầu của Thái Cực.

"Thái Cực?" Toàn Dũng Tín cười lạnh.

Loại võ công có động tác chậm rì này, chỉ có thể dùng để tập luyện thân thể mà thôi.


Cao thủ đối mặt với nhau, chỉ cần chậm một giây, cũng đủ tạo thành sơ hở trí mạng, võ công dưỡng sinh so với kỹ xảo giết người là hoàn toàn khác nhau, động tác Thái Cực của Hoa Hạ có lẽ để nhìn thì đẹp, thích hợp để tập thể dục, nhưng căn bản là không thích hợp để chiến đấu với kẻ địch!

So với Toàn Dũng Tín, Kim Trí Bang cẩn thận hơn nhiều.

Hắn vung tay lên, ý bảo mọi người cùng nhau tấn công... vô luận là võ công gì, đều không có khả năng đồng thời đấu với nhiều người, không gian tấn công và phòng thủ của một người là có hạn, dưới sự tấn công nhiều góc độ, tuyệt đối có thể khắc chế tất cả võ công!

"LÊN!" Đám cao thủ bổng tử có tổng cộng tám người, chia ra làm tám hướng, đồng loạt xuất cước.

Trên lôi đài, cước ảnh lập tức như núi.

Có người rất nhanh, tốc độ như tia chớp, có người rất mạnh, cước lực ngưng như tiếng sấm, có người âm hiểm, cước pháp như một con dao đâm lén, có người bá đạo, cước thế như đao bổ núi, có người trầm ổn, cước cương mạnh như phá vạn quân, có người xảo quyệt, lăng không đá tới như độc xà... còn hai tên Tòan Dũng Tín và Kim Trí Bang đứng phía sau, khi sáu người kia cùng lên, thì đang đứng quan sát.

Chỉ cần kẻ địch lộ ra một sơ hở, thì chính là lúc mà chúng tấn công!

"Thái cực sinh lưỡng nghi..." Lục Minh không chút hoang mang, hai tay chậm rãi xoay tròn...

Tên đá nhanh nhất đột nhiên thấy thân thể bị kéo tới, cùng lúc đó, tên đá mạnh nhất đã đá trúng vào tên nhanh nhất, còn tên đánh lén âm hiểm thì bỗng nhiên cảm thấy có một bàn tay dẫn dắt chân của hắn, sau đó chân không nghe lời đá về hướng tên trầm ổn, còn tên bá đạo bổ xuống kia thì không đá trúng Lục Minh, mà lại kì quái là đá trúng ngay ngực của tên xảo quyệt.

Chỉ nghe vài tiếng rầm rầm, sáu tên đồng thời bị đánh bay ra ngoài.

Trong cùng một lúc bọn chúng đều bị chính đồng bạn của mình đánh bay ra ngoài, tốc độ văng đi còn nhanh hơn cả tốc độ tấn công.

Giữa sân, dm vẫn đang đứng yên, hai tay vẫn chậm rãi chuyển động, tựa hồ cho đến bây giờ vẫn chưa nhúc nhích, chỉ có sáu tên này mới hiểu rõ rằng, chân của chúng đã bị tay của Lục Minh dẫn dắt.

Hướng tấn công bị đổi, bị hắn lợi dụng, trở thành công cụ đánh lẫn nhau!


"Thái Cực quyền còn có loại kỹ xảo thần kì này sao!" Toàn Dũng Tín cùng Kim Trí Bang đều choáng váng, bọn chúng tuyệt đối không tưởng được, Thái Cực Quyền mà bọn chúng khinh thường, còn có loại diệu dụng này.

"Lưỡng nghi sinh tứ tượng..."

Bóng dáng của Lục Minh chợt lóe, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt tên cao thủ xảo quyệt kia.

Tên này kinh hãi, cấp tốc lui về phía sau, ra cước phòng ngự, đồng thời hy vọng được hỗ trợ, thân hình của hắn vội vàng thối lui, giơ tay đá chân, vốn tưởng rằng có thể ngăn cản được, nhưng không ngờ, cái mà hắn đánh chỉ có là cái bóng mà thôi, còn Lục Minh thật sự đã đứng sau lưng hắn, đang múa tay.

Đây là chiêu thức mà người thường cũng có thể học được, mà trong tay của Lục Minh xuất ra, là có uy lực lớn như vậy.

Cái tên cao thủ xảo quyệt kia lộ sơ hở, bị một chiêu đánh bay đi, rồi lại bị kéo lại, rồi lại bị đánh, rồi lại bị kéo...

Tên này vừa rồi đã dễ dàng đánh bại cao thủ Long Tượng Kim Đỉnh Thiết La Hán đấy mà, bây giờ giống như đang bị người ta nắm mũi trên lôi đài, phát ra một tiếng hét thảm!

"Hay!" Mọi người kích động cao giọng trầm trồ khen ngợi.

Nếu ku xuất ra võ công khác, bọn họ có lẽ là xem không hiểu, nhưng động tác thong thả lại phổ biến đại chúng của Thái Cực quyền, cho dù mọi người không học thì cũng đã được nhìn qua. Bây giờ thấy ku xuất ra, chiêu thức giống nhau, nhưng uy lực vô cùng lớn, làm cho tên cao thủ ấy bị đánh rơi răng đầy đất, trong lòng thật sự rất sảng khoái.

Xem ra, căn bản không phải là võ công Hoa Hạ có vấn đề, mà là người sử dụng không đúng.

Vì sao Thái Cực trong tay người khác lại không thể dùng những chiêu thức đơn giản này để chế địch? Vì sao ku sử dụng chiêu Bạch Hạc Lưỡng Si lại có thể đánh cho tên cao thủ bổng tử ấy kêu thảm thiết mấy ngày?

Đạo lý này trước kia làm cho người ta cảm thấy lẫn lộn, bây giờ chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể hiểu, nguyên nhân không phải là do võ công, mà nằm ở chổ người dùng!

"Ta say!" Lục Minh xoay người, nhấc tay giơ chân, giống như là đã uống hết một thùng rượu lớn, cả người đảo qua đảo lại, giống như một người đang say rượu mà đi đường vậy. Năm tên còn lại điên cuồng tấn công, mà thân hình say rượu đảo qua đảo lại cùng với bước chân loạng quạng của hắn, thế nhưng lại trùng hợp tránh thoát khỏi công kích của đối phương. Năm tên này tấn công như mưa bão, cước ảnh dày đặc như núi, nhưng mỗi một bước của Lục Minh, mỗi cử động của thân hình lại có thể trùng hợp tránh thoát khỏi những đòn thế hung hiểm của đối thủ.

"Túy quyền, là Túy quyền!" Có người vui mừng kêu lên


Rõ ràng là thoạt nhìn rất nguy hiểm, nhưng năm tên này tấn công được hai phút rồi, mà ngay cả góc áo của Lục Minh cũng không chạm vào được.

Toàn Dũng Tín và Kim Trí Bang bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, đừng nói là có thể tránh né như ku, ngay cả dùng mắt để nhìn, bọn chúng cũng nhìn không kịp!

Lục Minh giơ tay ra, như đang cầm chén rượu mời kẻ địch, mà khi hắn giơ tay ra, thì tên cao thủ mạnh nhất đã bị trúng chiêu vào mặt, cả người lui vài bước, muốn mở miệng nói chuyện thì vài cái răng và phun ra một ngụm mắt tươi, đảo mắt ngã cái ầm xuống đất!

Bốn tên này thấy không ổn, lập tức muốn rút lui, Lục Minh bỗng nhiên từ một người say rượu, thân hình tựa hồ như chuyển hóa thành một con hạc trắng vậy, hạc trắng giương cánh, đây không phải là con hạc trong Thái Cực nhé, vươn cánh lên, miệng còn hét một tiếng : "A!", cái tên cao thủ Tae Kwon Do trước mặt hắn giống như là bị chim hạc đớp mồi, văng xa lên không trung hơn mười thước.

"Ngoa!" Lục Minh đảo mắt rống lên một tiếng thật lớn, giống như tiếng gầm của mãnh hổ, tay phải thành trảo chộp tới trước, chụp vào ngực của một tên, ấn sâu vào.

Hai gã còn lại sợ đến mức muốn đái trong quần luôn, xoay người bỏ chạy.


Trên bầu trời, xuất hiện một bóng người giống như một con chim ưng khổng lồ đáp xuống.

Tên cao thủ nhanh nhất bên trái giống như một con thỏ vùng vẫy dưới móng vuốt, mà lưng của hắn đã đầy máu tươi.

Máu tươi bắn thẳng vào mặt của tên còn lại, bây giờ, mặt của hắn đầy máu, trắng bệch không còn chút gì giống người sống, quay lưng lại chậm rãi đối mặt với ku, do sợ hãi quá độ làm cho hắn điên luôn rồi, vung tay múa chân đánh loạn cả lên.

"răng rắc..." đùi phải của hắn bị một cánh tay kẹp lấy, trong nháy mắt bị bẻ gãy như là gỗ vụn vậy.

Tiếng kêu bi thảm của hắn còn chưa kịp phát ra, thì Đường Lang Thủ của Lục Minh đã nhanh như chớp đánh vào trán của hắn, làm cho tên thằng té xuống đất, cả người giật giật mấy cái, hai mắt trợn trắng, không biết sống chết. Lục Minh ra tay, làm cho mọi người phấn chấn đến cực độ, kích động như muốn điên lên! Tất cả mọi người đều hiểu được những chiêu thức này, đầu tiên là Thái Cực, sau đó là Túy Quyền, tiếp theo là Hạc quyền, rồi Hổ trảo, Ưng trảo, Đường Lang quyền...

Tên Ưng Trảo Vương vừa rồi huyết chiến xong cả người đầy máu kích động đến nổi nắm chặt hai tay, là một cao thủ Ưng trảo, hắn đương nhiên là hiểu được nhiều những ảo diệu hơn so với người khác.

Thì ra, Ưng trào còn có thể sử dụng như vậy!

Còn có thể phá chiêu của địch, mà cực kì đơn giản nữa!

Khác với sự kích động của Ưng Trảo Vương, Toàn Dũng Tín và Kim Trí Bang đang đứng bất động toàn thân đã toát đầy mồ hôi lạnh, ku thật sự rất khủng bố, mỗi chiêu mỗi thức của hắn đều như khắc chế Tae Kwon Do mà ra, đứng ở góc độ người nhìn mà nói, thì bởi vì trời sinh nên khắc chế, cho nên, Tae Kwon Do thoạt nhìn cường đại lại trở nên giống như một đứa trẻ bị người ta diễn trò vậy!

"Hắn... hắn cố ý làm nhục nhã chúng ta!" Toàn Dũng Tín bỗng nhiên bừng tỉnh, nói.

"..." Được Toàn Dũng Tín nói, Kim Trí Bang cũng giật mình hoàng sợ, suy nghĩ nhiều hơn, vì sao ku lại để dành mình và Toàn Dũng Trí? Có phải là hắn cố ý lưu lại hai người, để đến cuối cùng mới làm nhục?

Nếu như nói trước đó Toàn Dũng Tín và Kim Trí Bang còn có chút dũng khí chiến đấu, thì khi sáu tên cao thủ kia ngã xuống đất, bọn chúng không còn chút gì gọi là tự tin.

Ku còn cường đại và đáng sợ hơn trong TV rất nhiều!

Lúc coi đoạn phim của hắn, còn khẳng định rằng đã trải qua sự cắt nối của đài truyền hình rồi! Gặp quỷ, đài truyền hình vì cố ý che dấu sự thất bại của Hoàng Kim Cước và Thôi Thái Vũ, cho nên lâu thật lâu sau mới phát ra đoạn phim ghi hình của ku, không ngờ bọn chúng lại dùng kỹ xảo điện ảnh để làm lại đoạn phim kia! Quả thật là gặp quỷ, nhìn thấy ku trước mặt này, còn cường đại và đáng sợ hơn cả ku trong đoạn phim ở HongKong kia!

Bây giờ nên làm gì đây? Chẳng lẽ là chạy trốn?

Hay là cúi đầu nhận thua?

Làm một người dân Đại Hàn cao quý, sao có thể cúi đầu trước đám người Hoa Hạ ti tiện?

Trong lúc Toàn Dũng Tín và Kim Trí Bang cả đầu toát đầy mồ hôi lạnh, thì phía sau truyền đến một giọng nói vô cùng uy nghiêm : "Trấn tĩnh, chỉ là một đứa trẻ chưa dứt sữa, cũng đáng làm cho dũng sĩ Đại Hàn các ngươi phải sợ hãi sao?"

"Nếu ta là đứa trẻ, vậy thì hai ngươi chỉ là cỏ dại ven đường thôi!" Lục Minh nghe xong cười ha hả nói : "Hai lão quỷ các người, ở trong mắt ta, chẳng qua chỉ là hai cọng cỏ ven đường mà thôi! Tuy rằng ta là đứa trẻ chưa dứt sữa, nhưng nhổ bỏ một ít cỏ dại thì vẫn rất dễ dàng! Lão quỷ, đừng giả trò trước mặt ta nữa, các ngươi chẳng qua chỉ là những tên ngu ngốc trong trận chiến ngu ngốc này thôi!"