Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 297: Thực sự là chống lại thôi




Dây áo ngực của Hạ Linh bị đứt ra, làm cho nàng cực kỳ xấu hổ.

Chúng nữ đều muốn cười, nhưng lại không dám cười lên, mỗi người đều lấy tay che miệng cố nén, đặc biệt là nha đầu Lâm Vũ Hàm này, đem cả quả mơ nuốt vào, may là không bị nghẹn, bằng không thì đúng là vui quá hóa buồn. Một tay Hạ Linh che lại ngực, không ngờ vẫn kiên trì kéo Lục Minh lên, rồi nàng trốn ra đằng sau, chúng nữ thì lại vây đến xem bảo tàng của sơn tặc chôn giấu là cái gì.

Vừa nhìn, mỗi người đều hoàn toàn thất vọng.

Cái rương trải qua mấy trăm năm ngâm nước, sớm đã nát thành mẩu vụn, chạm nhẹ qua một cái, lại phát ra một loại mùi vị khó ngửi.

Có lẽ vốn là không thấm nước, nhưng bây giờ đã rách nát đến kinh khủng. Bên trong có chút bột nhão gì đó, rất là buồn nôn, phỏng chừng là các thứ như tranh chữ hoặc là sách dùng nến phong lại ..., mấy trăm năm ngâm thành như vậy. Lại có các loại dây chuyền trân chân, đều đã phai màu, hơn nữa dây sớm đã đứt thành từng đoạn, còn lại vài khối, chúng nữ thấy vậy nhăn mày, vội vàng ra hiệu bảo Lục Minh đem mấy thứ bẩn này đem đi rửa toàn bộ .

Một ít đồ trang sức của nữ tử, khuyên tai vàng, trâm bạc, vòng tay bạc, các loại khóa vàng gì đó cũng đã phai màu, có điều là Lục Minh dùng chân khí xua tan vật bẩn, còn có thể miễn cưỡng trở về diện mạo vốn có, đồ làm thủ công đích xác tinh tế, nhưng mà độ tinh khiết cũng không cao, gàn như chỉ có một chút giá trị thưởng thức.

Có nhiều chai lọ gốm sứ rách nát, vốn đựng cái gì đó, tất cả mọi người cũng không đoán ra.

Chỉ có Lâm Vũ Hàm nổi lên ý nghĩ kỳ lạ nói những cái chai này vốn là một viên Đại Hoàn Đan ăn vào liền tăng một trăm năm công lực, có điều là bị ngâm trong nước.

"Vậy ra cao thủ võ lâm trên thế gian đều là cá ở đây a! Phỏng chừng mỗi con cá đều có hơn mấy trăm năm công lực. . ." Lục Minh có chút không biết nói gì. Xem ít tiểu thuyết võ hiệp giùm đi. Dù có là Đại Hoàn Đan, cũng không có khả năng tăng một trăm năm công lực. Thế gian nào có loại đồ chơi như vậy, bên trong tiểu thuyết võ hiệp còn nói ăn một quả nhân sâm ngàn năm có thể tăng một trăm mấy chục năm công lực đó! Nhưng mà đừng nói nhân sâm ngàn năm, dù chỉ là nhân sâm trăm năm,người thường mà ăn vào một cây. Tên kia không lập tức được đưa vào bệnh viện mới là lạ. Nếu như không kịp rửa ruột, phỏng chừng thất khiếu sẽ chảy máu mà ra đi. . .

Sơn tặc giấu tàng bảo kỳ thực không ít, còn có rất nhiều vàng lá cùng đồng bạc. Tuy rằng bẩn thỉu loang lổ, nhưng mà sau khi tẩy rửa sạch hết bùn bẩn đi, rồi Lục Minh lại dùng chân khí tẩy sạch hoen gỉ. Trái lại cũng có thể coi là một món tài phú nho nhỏ.

Lục Minh cứ tưởng bảo vật chính là ngọc thạch. Nhưng mà sơn tặc Hắc Phong Sơn cổ đại, tựa hồ đối với ngọc thạch không có ham muốn.

Ngoại trừ vàng chỉ là bạc, cũng không có cái gì khác.

Dưới cái rương, có vài khối con dấu khắc văn tự mờ nhạt, có lớn có nhỏ.

Có hình vuông cũng có hình tròn. Nhan Mộng Ly nói hay là những con dấu này là quan ấn, nhưng lại là quan không nhỏ . . . Lâm Vũ Hàm lại đoán rằng. Vào một buổi đêm tại Hắc Phong Sơn, toàn thể sơn tặc xuất động, mai phục dưới chân núi, bắt chước tiếng sói tru, làm cho không khí âm trầm khủng bố. Sau đó đại quan mang theo những quan ấn này, ở dưới dưới sự bảo vệ của mười mấy bộ khoái gia đinh, ngồi ở trong cỗ kiệu vội vã đi qua. Cuối cùng bọn sơn tặc ào ạt xông lên, trải qua chém giết đẫm máu, rồi giết chết đại quan, đoạt điq uan ấn. Về phần vì sao những sơn tặc này cướp đi quan ấn. Nhà tư tưởng nữ sĩ Lâm Vũ Hàm lại không nghĩ ra được là giải thích thế nào. Chỉ là cấm Lục Minh đồng học nghi ngờ suy nghĩ vĩ đại của nàng.

"Đây là nghiên mực, nghiên mực Đoan Khê!" Nhan Mộng Ly xem một cái đồ vật cuối cùng mang theo hoa văn kỳ quái gì đó, làm ra phán đoán khẳng định.

"Vậy là được rồi, cái này khẳng định là nghiên mực Đoan Khê mà sư gia bên người của đại quan sử dụng . . ." Lâm Vũ Hàm suy nghĩ, ở bên cạnh của cỗ kiệu, còn có một sư gia râu rậm lưng đeo một cái bao quần áo, bên trong chứa cái nghiên mực Đoan Khê này.



Lục Minh không hỏi nàng vì sao sư gia đột nhiên xuất hiện, hơn nữa sao mà lưng lại mang nghiên mực Đoan Khê, hắn quyết định không quấy rối ý tưởng vĩ đại của nàng, cứ để cho nàng tự sướng đi.

Nhan Mộng Ly đối với vàng bạc không có hứng thú, nhưng trại lại nhìn Lục Minh, tựa hồ muốn hắn đem cái nghiên mực Đoan Khê đưa cho nàng.

Đối với loại việc của người phúc ta, từ trước đến nay Lục Minh rất là thành thạo, vỗ ngực, liền đại biểu ý nguyện của toàn thể sơn tặc, đem nghiên mực Đoan Khê này đưa cho Nhan Mộng Ly.

Chúng nữ cũng hiểu được Nhan Mộng Ly xuất thân từ thư hương thế gia, lại có nhiều thế hệ là quan chép sử, nhận lấy cái nghiên mực Đoan Khê này là hợp nhất. Đương nhiên mọi người cũng không muốn tay không vào trong bảo sơn, một người lấy một kiện, khuyên tai vàng cũng tốt, trâm bạc cũng tốt, dù thế nào cũng đều chọn một kiện, nhưng cũng không thu vào trong bao, trái lại kín đáo đưa cho Lục Minh, bảo hắn dùng không gian trữ vật bảo quản hộ.

Tìm được bảo tàng của sơn tặc mất tích mấy trăm năm nay, chúng nữ đều rất hưng phấn.


Nếu không phải bên ngoài còn có địch nhân, phỏng chừng đều đã hoan hô một hồi.

Ném đi cái rương, tảy sạch các vật bẩn xong, lại chờ Lục Minh rửa sạch tay chân, chúng nữ mới phát hiện, cái động nham thạch này làm chỗ dung thân thì hơi nhỏ.

Ngược lại không phải tảng đá mọi người đang đứng quá nhỏ, khối đá này cũng coi như khá lớn, nhưng là nó lại gập ghềnh, trơn truột, lõi lõm không có cách nào đứng nổi, ở địa phương bên cạnh lại có nước, không có cách nào ngồi được, nếu như mọi người đứng ở trên mặt tảng đá này, chỉ có ôm qua lại, chen chúc đứng chung một chỗ, không có cách nào ngồi hoặc là nằm xuống để hảo hảo nghỉ ngơi.

Hạ Linh vừa gửi tin cho Niếp Thanh Lam, nói rõ tình huống, cũng không biết nàng có thể nhận được hay không, càng không biết phải đợi bao lâu thì nàng mới có thể đi tới Hắc Phong Sơn cứu viện mọi người.

Cho nên, cứ che chúc đứng chung một chỗ, lâu dài khẳng định là không chịu được.

Mọi người lại giao chuyện cho Lục Minh, bảo hắn nghĩ biện pháp xử lý vấn đề này, còn lý do? Hắn là một nam nhân!

"Tôi không có cách nào khác, chỉ có thể đem tảng đá gọt đi một chút, làm cho tất cả mọi người ngồi xuống đi!" Lục Minh không thể làm gì khác hơn là cậy mạnh, rút Tần Hoàng bảo kiếm ra, vận khởi chân khí, chém sắt như chém bùn, đem tảng đá một to một nhỏ gập ghềnh cắt bung ra, lại bảo các nàng Hạ Linh đi vào trong đầm nước. Bận bịu hơn mười phút, mới đem toàn bộ bề mặt nham thạch làm thành bằng phẳng, còn án theo thiết kế của Nhan Mộng Ly, đem giữ lại bốn cái mép lề, xung quanh hơi gồ lên.

Nguyên nhân chủ yếu làm như vậy, là có thể cho mọi người nằm xuống tới nghỉ ngơi, là đầu tóc sẽ không rơi vào trong nước, sẽ không bị ướt.

Đối với cái lý do này, Lục Minh toát mồ hôi.

Hắn không dám cho Nhan Mộng Ly biết, cắt đá mà giữ lại bốn cái mép lề này, so với cắt toàn bộ bề mặt đá phải phí sức hơn rất nhiều, chính là làm hắn mệt muốn chết rồi. May là nàng không muốn hắn khắc hoa ở trên mặt đá, bằng không hắn ngay cả ý nghĩ tự sát cũng có!


Nhan Mộng Ly sau đó tựa hồ cũng mơ hồ cảm thấy Lục Minh làm cái công trình không vừa mắt này rất mệt mỏi, thừa dịp chúng nữ dọn mặt đá không chú ý thì len lén lấy khăn tay lau mồ hôi cho hắn một hồi, lại khẽ liếc mắt giận dữ nhìn hắn, ý tứ là hắn phải hỏi rõ ràng, đừng nghe toàn bộ.

. Lục Minh thấy mặt nàng màu có ý hối hận, lại thương xót mình, trong lòng phi thường có đạo lý nói: "Phương pháp của em rất hay, tin tưởng tất cả mọi người sẽ nghỉ ngơi càng an tâm hơn. . ."

Nhan Mộng Ly nhìn hắn rõ ràng là mệt mỏi, mà còn sợ mình khó chịu, trong lòng kích động, giơ đôi bàn tay trắng như phấn đánh nhẹ hắn một cái.

Mặt ngoài là giận hắn, nhưng mà trong lòng lại cực kỳ cảm động.

Toàn bộ mặt nham thạch được cắt hoàn hảo, sau khi lau đi nước đọng, biến thành một cái sân nham thạch rất lớn, lúc này không chỉ có thể ngồi xuống, cho dù là nằm xuống cũng thừa chỗ.

Các thứ trong ba lô đều được lấy ra, Lục Minh thấy ba lô của Lâm Vũ Hàm còn có hai cái lều bạt nhỏ, thiếu chút nữa viết cho nàng một chữ phục. Có điều là Lâm Vũ Hàm rất đắc ý, biểu thị không có vũ trang hạng nặng của nàng, hành trình tầm bảo của các đại gia sẽ rất thương cảm, ngược lại, có mỹ nữ quân sư đệ nhất vũ trụ nàng ở đây, tất cả mọi người sẽ không cần phải lo cơm áo.

Đích xác, ba lô của nàng có lều bạt, túi ngủ, chăn chiên, chiếu, chăn còn có cả gối đầu nhỏ bơm khí, lại có lượng lớn đồ ăn vặt, muốn nói không phải lo quần áo và đồ dùng hàng ngày, thật đúng là nói rất thuyết phục.

Chúng nữ đem các thứ trải xuống, có thể sử dụng thì sử dụng toàn bộ, làm tốt công tác chuẩn bị cho trường kỳ kháng chiến.

Lục minh đổi lại quần soóc mà Giai Giai chuẩn bị cho hắn, chen ngồi ở giữa chúng nữ, gởi tin cho Niếp Thanh Lam lần nữa. . . Ước chừng nửa tiếng đồng hồ sau, Niếp Thanh Lam mới dùng một số điện thoại xa lạ gửi trở lại một cái tin tức làm cho tất cả mọi người kinh ngạc. Nàng nói điện thoại di động của nàng đã bị nghe lén liễu, vốn định gọi điện thoại đến chỗ La Cương, bảo hình cảnh cùng đặc công đồng thời xuất động, điện thoại bên này còn chưa có cầm lấy, thì bên kia tổng cục đã ra mệnh lệnh, nói thôn nào đó có phân tử giấu mặt xui khiến kích động quần chúng, ấu đả với công an cảnh sát, lại đốt cháy xe cảnh sát, mệnh lệnh toàn bộ cảnh sát thành phố bao vây thôn, bắt phân tử phạm pháp, đặc biệt gọi tên yêu cầu Niếp Thanh Lam cùng La Cương phải lập tức xuất phát, đến nơi đó ngăn lại, để tránh tình thế phát triển xấu hơn.

Nói cách khác, đây là biện pháp thái tử nghĩ ra được, hắn ngăn cản Niếp Thanh Lam dẫn người tới cứu người, tranh thủ thời gian lục soát núi, đồng thời dọn dẹp hiện trường, sát thủ của Thần Hạc Môn cùng Thoa Vũ Bang đã bỏ chạy hết.


La Cương gọi điện thoại cho Niếp Thanh Lam nói, tại thôn đó đích xác có người bạo động, nhưng thời gian bạo động, là năm phút đồng hồ sau khi tổng cục hạ mệnh lệnh xuất động.

Tổng cục biết trước mà phái Niếp Thanh Lam xuất động, đi ngăn bạo động của năm phút đồng hồ sau???

Điều này chứng minh, đây là một tay của tên thái tử kia giở trò quỷ. . . Niếp Thanh Lam lo lắng, thái tử sẽ lục soát núi trả thù, muốn Lục Minh mang theo chúng nữ phải chú ý bí mật, khi mình chưa đến nơi, tuyệt đối không thể hiện thân. Mặt khác, nàng nói nhiều khả năng hắn sẽ tìm mượn cớ, phong tỏa Đọc Truyện của Hắc Phong Sơn bên này, đến lúc đó muốn báo nguy hoặc là dùng điện thoại di động liên hệ phỏng chừng cũng không có khả năng.

"Mọi người vẫn là phải nán lại ở trong núi hai đến ba ngày, em sẽ mau chóng chạy tới, nhưng hiện nay khắp nơi đều là người của thái tử, em hành động bất tiện, xem ra phải nghĩ biện pháp vượt qua tổng cục, có được phê chuẩn của phía cấp tỉnh, làm cho các lão nhân hướng về tổng cục gây áp lực, mới có thể hành động bình thường. Các người nhất định phải kiên trì, em sẽ mau chóng tới. . ." Niếp Thanh Lam luôn luôn là sủng nhi trong đội cảnh sát, chính là nhân vật cầm trong tay thượng phương bảo kiếm, ai cũng đều không thể dễ dàng nhổ ra được, từ đó có thể thấy được, năng lực cùng hậu đài của thái tử trong kinh kia mạnh mẽ ra sao.

"Anh chỉ nói một câu, chúng ta rất an toàn, cũng không cần nóng vội, em phải cẩn thận, an toàn là số một." Lục Minh an ủi ngược lại Niếp Thanh Lam, bảo nàng phải cẩn thận .


Sau khi biết tin tức này, lòng của mọi người vốn đã trầm tĩnh, lại bắt đầu có chút bất an.

May là, có Lục Minh bên người, hắn lại tìm được cái chỗ trốn tương đối an toàn này. Bây giờ, mọi người có ăn có uống, chuẩn bị đầy đủ, còn có chỗ nghỉ ngơi thoải mái, chúng nữ ngẫm lại, trong lòng mới thoáng yên ổn một chút.

Lục Minh cố hết sức an ủi chúng nữ một hồi, bảo mọi người ở chỗ này chờ hắn, hắn phải đi ra ngoài xóa bỏ dấu vết trên đường .

Nếu như thái tử phái ra cao thủ, vẫn là có thể tìm được cái chỗ ẩn thân này.

Hắn biết, tại dưới tình huống không có quên cái vật phẩm gì, địch nhân khó có thể tìm kiếm ra hành tung của mình cùng chúng nữ, hơn nữa cũng sẽ không hoài nghi trên thác trong cái sơn động này còn có người ẩn giấu. Có điều là, để đề phòng vạn nhất, Lục Minh vẫ là quyết định đi ra ngoài giết chết vài tên, dùng máu của bọn họ xối vào trước núi sau núi, cứ như vậy có thể làm đối phương làm tức giận, thứ hai cũng có thể hấp dẫn sự chú ý của đối phương, làm cho địch nhân có ảo giác cho rằng có người ẩn nấp ở trên núi tập kích bọn họ, hơn nữa có tìm tòi thì cũng không dám làm càn quá mức.

Lục Minh đi ra nửa giờ, ngồi chờ hắn trở về, ngay cả kiên cường như Hạ Linh, vành mắt cũng đều có chút hồng lên.

Chúng nữ đều đã khóc, mọi người thay phiên an ủi lẫn nhau, một người khóc, một người khác lại an ủi.

Chờ người khóc tự ổn định lại, thì lại an ủi người đang khóc .

Mọi người không dám khóc thành tiếng, nhưng nhẹ nhàng mà chảy một chút nước mắt, nỗi buồn cùng căng thẳng, đích xác sẽ giảm đi rất nhiều. . . Trong chúng nữ, chỉ có Hạ Linh không khóc, nàng biết, mình vừa khóc, như vậy chúng nữ sẽ sụp đổ mất.

Cho nên, thẳng đến khi Lục Minh trở về, nàng mới len lén lau khóe mắt.

Lục Minh trở về còn chưa tới nửa giờ, bên ngoài liền vang lên tiếng sủa nhẹ của chó săn.

Hạ Linh nghe được thì khuôn mặt nhỏ nhắn biến sắc, nàng biết mũi của chó săn sau khi trải qua huấn luyện đặc thù, chính là rất dễ ngửi thấy được mùi khác biệt, xem ra địch nhân tìm tới nơi này, là chuyện sớm hay muộn! Chúng nữ cũng căng thẳng nắm chặt tay nhau, mỗi người đều nhìn về phía Lục Minh, hắn là người chủ định của mọi người, bây giờ nên làm cái gì ?

Là đi, hay nán lại?

Lục Minh lộ ra nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời: "Mọi người đừng sợ, đều nằm xuống hảo hảo nghỉ ngơi đi! Bên ngoài mùi máu tươi rất nặng, cho dù là thần khuyển đến nơi đây, cũng không ngửi được tung tích của chúng ta đâu!" Chúng nữ vừa nghe nhất thời vứt bỏ được tảng đá lớn trong lòng, thở nhẹ ra một hơi. Hạ Linh kích động tới cực điểm, quả nhiên, có hắn ở đây, tất cả không cần lo! Nàng đã quên áo ngực của mình bị đứt dây, mới vừa đi ra, trực tiếp phi thân một cái, bổ nhào về phía Lục Minh, dùng hắn quên đi buồn bực, giữa lúc nàng chuẩn bị vui mừng hôn hắn thì mới giật mình phát hiện ra chúng nữ đều đang trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mình. . .