Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 261: Bí thất, không ngờ tìm được đường ra




Lục Minh cầm dạ minh châu lặn xuống thật sâu, phát hiện dưới hồ nước này sâu hơn mười mét, mà phía dưới vô cùng lạnh lẽo.

Cẩn thận tìm tòi trên vách tường, phát hiện ra có một lỗ thông gió có chiều rộng gần hai thước, mà ngoài mặt đã chất đầy bê tông cốt thép, sắt đá ngổn ngang đầy lối vào. Nếu không phải có Tần Hoàng Bảo Kiếm chém sắt như chém bùn trong tay, thì sẽ lại tốn thêm cả đống sức lực để dọn đường rồi, Lục Minh giơ Tần Hoàng Bảo Kiếm trong tay lên, chặt đinh chặt sắt này nọ, sau vài giây đồng hồ đã dọn sạch đường.

Sợ Ôn Hinh phu nhân lo lắng, Lục Minh vội vàng trồi lên mặt nước, báo cáo tin tốt.

"Con muốn đi dò xét, nếu có thể đi qua, vậy thì chúng ta có thể lập tức rời đi, sẽ nhanh trở lại, đừng lo lắng!"Lục Minh cảm ứng chung quanh không, tựa hồ Black Jack vẫn chưa tìm xuống đến đây vội vàng muốn dò xét xem có đường trốn hay không.

"Đừng đi quá lâu..."Avrile thì không lo lắng cho Lục Minh, nàng tin tưởng hắn có năng lực dò đường, nhưng sợ hắn đi rồi, bọn Black Jack lại tìm đến.

Để cho bọn chúng mà bắt được, dù không bị giết, khẳng định cũng sẽ chịu ô nhục.

Nàng tình nguyện chết, cũng tuyệt đối không muốn rơi vào tay đối phương.

Lục Minh vừa mới rời đi không lâu, chỉ một phút đồng hồ mà nàng đã cảm thấy tim như muốn rớt ra ngoài, sợ kẻ địch tùy thời mà xuất hiện, còn hắn không kịp cứu viện. Nếu như không phải do bản thân không nín hơi được lâu, thì nàng cũng tình nguyện theo Lục Minh dò đường, chứ không lưu lại. Ôn Hinh phu nhân thì dường như bình tĩnh hơn, hơn nữa nàng có một sự tin tưởng đặc biệt với Lục Minh, nếu Lục Minh không nắm chắc, thì hắn sẽ không bỏ rơi mình. Hắn muốn đi dò đường, khẳng định là có đủ tin tưởng, cho nên trong lòng Ôn Hinh phu nhân cũng rất yên ổn, cho dù nàng cũng có sợ hãi khi đứng trong một cái tù âm u kinh khủng, bất quá nàng không hề giữ hắn lại mà vẫn ủng hộ hành động của Lục Minh.

Ôn Hinh phu nhân không nhiều lời, chỉ dặn Lục Minh đặc biệt cẩn thận.

Chui vào trong cái ống dẫn lớn, bơi quanh khúc khuỷu gần cả trăm mét, bản thân v đã tự chuyển đổi Tiên Thiên Chân khí để cung cấp dưỡng khí cho mình, nhưng vẫn chưa phát hiện ra chổ nào cung cấp được dưỡng khí.

Lục Minh nghĩ thầm, cần quái gì phải tìm, cứ dùng kiếm mà đào ra một cái động lớn, rồi để cho không khí vào giúp cho Ôn Hinh các nàng thở?

Lặn thêm mấy chục mét nữa, phát hiện ra một cái đầu ra bị rỉ sét, mục nát và đã bị bịt đường ra. Lục Minh sau khi sử dụng kiếm để dọn đường, chợt trong lòng có chút do dự, nên trở về, để cho Ôn Hinh các nàng yên tâm? Hay là tiếp tục dò đường? Sau khi do dự hai giây, cuối cùng Lục Minh vẫn phóng về phía trước, rồi sau khi đã lặn thêm ba trăm mét về phía trước trong ống dẫn, mới phát hiện ra một đường lên.

Hắn chui lên khỏi mặt nước, phát hiện ra đây là một thủy động thiên nhiên rất rộng, mà trong động còn có dấu vết của con người làm ra.

Còn có một dòng sông ngầm nữa, phỏng chừng là dẫn thẳng ra ngoài biển.

Bên trong thủy động có một khu vực thạch nhũ rộng rãi, phỏng chừng cũng cỡ bằng một căn phòng bình thường, nhưng khắp nơi đều là thạch nhũ, hơn nữa còn có tiếng nước chảy róc rách, chổ nào trên mặt đất cũng có vẻ ẩm ướt cả. Lục Minh không biết đây là đâu, nhưng nhìn thấy trên tường có chữ viết của đám Uy quốc, còn có hai chữ "tàng bảo"bằng chữ há, phỏng chừng đây là nơi cất bảo vật của quân đội Uy quôc, sau khi cướp đoạt tại HongKhôngng xong, vẫn chưa có thời gian để chuyển về nên tạm giấu ở đây.

Nếu đổi lại là trước đây, hắn khẳng định sẽ rất vui mừng.



Nhưng bây giờ Ôn Hinh các nàng vẫn chưa thoát được nguy hiểm, Lục Minh không có tâm tìm kiếm bảo vật của đám Uy quốc được giấu ở đâu.

Hắn hít một hơi thật sau, phát hiện ra không khí mặc dù có mùi, nhưng vẫn có thể dùng để hô hấp được, không khỏi mừng như điên, có thể nối ra biển hay không, bây giờ cũng không còn quan trọng, chỉ cần có thể tìm một chổ ẩn thân an toàn cho Vương Phi và Ôn Hinh phu nhân thì như vậy đã tốt lắm rồi.

Các nàng có thể đến đây ở, chờ đợi mình giết sạch kẻ địch rồi đưa các nàng đi cũng không muộn.

Tuyệt đối không có người biết trong thủy lao có một đường dẫn nối thẳng ra biển, càng không thể biết trong ống dẫn này có một cái động chứa bảo vật của đám Uy quốc, chỉ cần các nàng có thể đến đây, cũng đã rất an toàn rồi.

Nghĩ đến đây, Lục Minh lập tức trở về, sợ rằng bản thân trở về chậm một giây, thì Ôn Hinh các nàng đã bị kẻ địch phát hiện...


Còn Ôn Hinh và Avrile, hai người cảm thấy một ngày như một năm vậy, ngoại trừ lo lắng cho Lục Minh xảy ra chuyện, còn sợ kẻ địch sẽ tìm đến, và có cảm giác sợ hãi trong căn phòng giam kinh khủng này. Tâm tình cực kỳ bấ an, hai người cứ nhìn chằm chằm vào mặt nước, trong lòng kỳ vọng hắn lập tức xuất hiện, tốt nhất là trồi lên mặt nước ngay, để làm cho bản thân yên tâm hơn.

Lục Minh vừa nổi lên mặt nước, còn chưa kịp báo cáo tin tức, thì Ôn Hinh và Arvile đã nhào dến, gắt gao ôm chặt hắn.

Các nàng phát hiện ra, thì ra không có hắn bên cạnh, bản thân trở nên hoang mang bất lực, cả bầu trời như mất đi lực chống đỡ...

Chỉ cần có hắn, thì chẳng khác nào có được cả thế giới.

"Phát hiện ra một cái động, bất quá khoảng cách rất xa, hai người không thể chịu nổi đâu, chúng ta phải nghĩ ra biện pháp để thở thôi"Lục Minh đem tình huống nói ra, làm cho Ôn Hinh và Avrile vui mừng vô hạn, nếu không phải đang ở trong hiểm cảnh, thì Avrile đã hoan hô ầm lên rồi.

"Để thở, có lẽ chúng ta có thể sử dụng thùng đựng rượu nho"Ôn Hinh phu nhân nghĩ ra một biện pháp, đem cái thùng đựng rượu nho úp ngược lại, rồi kéo vào trong nước, có thể vừa hô hấp bên trong thùng vừa đi tới. Khoảng cách hơn ba trăm mét, nếu như tiến hành thuận lợi, vậy thì phương pháp này có thể dùng được. Lục Minh vừa nghe xong, lập tức chuẩn bị hành động, nhưng Ôn Hinh phu nhân đã vội vàng cản hắn lại : "Cởi quần áo ướt của con ra"

"Vết nước sẽ làm cho kẻ địch phát hiện, rồi bọn chúng sẽ mò đến đây"

"Rõ rồi..."Lục Minh cởi quần ra, Ôn Hinh phu nhân vội xé một mảnh trên cái váy của mình ra, giúp hắn lau khô nước biển, tránh để lưu lại dấu vết.

Avrile vốn muốn dặn dò vài câu, nhưng không ngờ Lục Minh đã nhanh chóng cởi quần lót ra, vội vàng xoay đầu lại, không dám nhìn vào con rắn của hắn...

Lục Minh đi rồi, đợi vài phút đồng hồ thôi mà cảm thấy nóng lòng, chợt nghe có một tiếng động rất nhỏ vang lên, làm hai nàng rất khẩn trương.


Trong cái tình huống ngàn cân treo sợi tóc này, ngàn vạn lần đừng là kẻ địch mò đến.

Hai nàng rất khẩn trương, đưa mắt về phía trước, chợt phát hiện ra Lục Minh trần truồng ôm hai cái thùng rượu lớn chạy vội về, tốc độ nhanh đến mức không kịp quay đầu thì hắn đã đến trước mặt.

"Thùng lớn quá, đi bên trong nước, lực cản quá lớn, sợ rằng sẽ đi rất khó và chậm"Vì Lục Minh tập trung tinh thần cao độ, nên không phát hiện ra phần dưới của mình đang show ra, mà hai nàng cũng không nhắc nhở hắn, chỉ cố gắng không nhìn về thằng em của hắn thôi. Lục Minh cầm kiếm chém thùng rượu ra làm hai, rồi đưa cho Avrile và Ôn Hinh : "Hai người xuống nước, làm quen với hô hấp trong thùng một chút. Con mang theo một thùng, để dành nửa đường mà xài, đến lúc đó có cái mà thở. Hai người ở trong nước chờ con, ngàn vạn lần đừng để kẻ địch phát hiện, chúng ta chỉ còn chút xíu là thành công rồi"

"Không sao đâu, đừng lo lắng cho chúng ta"Ôn Hinh phu nhân cười, nàng chậm rãi bước vào trong nước, rồi úp ngược cái thùng lên trên đầu, bắt đầu thử hô hấp bên trong thùng.

Avrile cũng vội vàng làm theo, bây giờ, giữa sống và chết, chỉ còn cách nhau một bước.

Nếu mà thất bại ngay lúc này, thì quả thật chính là sự tiếc nuối lớn nhất của con người.

Lục Minh mang theo một thùng lặn xuống, đi được khoảng mười mét, hắn lập tức đào một cái hố để thở.

Nếu kẻ địch lục soát đến, hắn có thể dẫn Ôn Hinh các nàng tạm trú trong này. Trong lòng hắn đã an tâm một chút, vội vàng trở về, phát hiện tất cả đã an toàn, vội vàng để không khí tràn vào trong thùng rượu, và tiếp tục đào một cái lổ thở thứ hai.

Trải qua nhiều lần đào bới, Lục Minh rốt cục cũng đã đào được năm cái hố để thở trong vòng hai trăm mét.

Trong mỗi hố như vậy, Lục Minh phỏng chừng cho dù bản thân không thở, thì một người cũng chỉ có thể thở được trong vòng ba phút, rồi sẽ cảm thấy bị nghẹt.


Một khi vận chuyển Ôn Hinh các nàng, không có khả năng trở lên mặt nước, đành phải dùng khí giả để thay đổi. ( khúc này mình không hiểu ý của tác giả muốn nói, khí giả ở đây không biết có phải là CO2 hay không)

Phải thành công, phải lấy tốc độ nhanh nhất để đi đến đó. Nếu không, hai nàng sẽ bị chết nghẹn trong ống dẫn... Lục Minh cảm thấy càng đào nhiếu hố để thở, thì cơ hội thành công càng lớn, nhưng hai nàng đã không thể chịu được sự hành hạ cùng chờ đợi này, ngay cả Ôn Hinh phu nhân cũng thế, trong con mắt đã hiện lên vẻ khiếp sợ, càng đến gần thành con, thì càng sợ thất bại.

Hy vọng trong lòng càng lớn, thì gánh nặng tâm lý càng nhiều.

"Hai người nghe con nói này, mỗi lần con chỉ có thể mang một người đi, con đặt một thùng không khí ở cách lối vào mười mét, rồi sẽ chọn một người rời đi, còn người kia thì cứ ở đó chờ con, rồi con sẽ trở lại mang đi"Lục Minh biết rõ, nếu để người nào lưu lại, cũng là môt vấn đề.

Hắn muốn mang Ôn Hinh phu nhân đi trước, nhưng lại sợ tinh thần của Avrile vương phi hỏng mất.


Nếu chỉ còn một mình nàng, sợ rằng nàng do quá sợ hãi sẽ khóc lên, hoặc là hô hấp khó khăn quay trở lên mặt nước, rồi bị kẻ địch phát hiện, thế là thất bại trong gang tấc.

Hắn nghĩ ra, Ôn Hinh phu nhân đương nhiên cũng nghĩ ra.

Nàng gật đầu, nói : "Để cô lại, chờ con quay lại đón, Avrile, đừng nói gì nữa, người nào đi người nào ở cũng giống nhau thôi. Mình ở lại đây vẫn thấy an toàn mà, bạn không cần lo lắng, Avrile, điều bạn cần làm chính là nhanh chóng đi đi... Được rồi, đừng khóc, ổn định tinh thần, đi đi!"

Avrile vương phi cảm động, trong lúc giữa sống và chết này, nàng hoàn toàn có thể hiểu được tâm ý của Ôn Hinh phu nhân.

Hắn và nàng ta, đều lo lắng cho mình không đủ kiên cường...

Avrile rơi lệ đầy mặt, ôm chặt lấy Ôn Hinh phu nhân, rồi không nhịn được hôn lên mặt nàng, giọng nói có phần nức nở : "Ôn thân ái, bạn nhất định phải cố gắng, mình hứa sẽ đi với tốc độ nhanh nhớ, mình sẽ chờ bạn, bạn tuyệt đối không được từ bỏ!"

Ôn Hinh phu nhân gật đầu, thay nàng lâu nước mắt, rồi bảo Lục Minh hành động.

Lục Minh cũng đã để khí giả vào trong thùng, và đang chờ đợi, hắn thấy Ôn Hinh phu nhân bảo vậy, lập tức nhanh chóng kéo Avrile vương phi xuống nước, rồi mang theo cái thùng, đẩy mạnh vào trong ống dẫn.

Chờ Avrile đến được cái hố thở thứ nhất, hắn nhanh chóng trở về, mang Ôn Hinh phu nhân lại đây.

"Lục Minh, không cần gấp... cô từ từ hô hấp, cũng có thể kéo dài được hơn mười phút, con cứ từ từ,đừng khẩn trương. Nếu không đủ dưỡng khí, cô sẽ đế cái hố thứ hai chờ con, con đừng lo lắng cho cô"Ôn Hinh phu nhân sau khi đến cái hố thứ nhất, hít thở vài hơi, rồi ôm Lục Minh, ghé vào lỗ tai hắn dặn dò : "Cô biết, con nhất định có thể làm được, cô tin con, đừng khẩn trương, vô luận bao lâu, cô đều chờ con!"

Nàng nói xong còn nhẹ nhàng hôn lên mặt Lục Minh một cái, vỗ vỗ mặt hắn, ý bảo hắn mang Avrile đi.

Con nhất định có thể làm được, cô tin con!

Vô luận bao lâu, cô đều chờ con!

Lục Minh nghe Ôn Hinh phu nhân nói xong, lòng tự tin tăng lên gấp đôi, nàng đã tin tưởng mình như vậy, mình tuyệt đối không thể làm cho nàng thất vọng. Bất luận thế nào, mình cũng phải mang nàng rời đi, mang nàng an toàn trở về Phong Đan Bạch Lộ, mang nhà về nhà...