Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 243: Mộng




Ba giờ sau, hai người rời khỏi bí thất, bí mật rời khỏi nhà của Byrd Chali về lại khách sạn thuê tạm.

Cảnh Hàn còn có chút chưa từ bỏ ý định nói: "Chúng ta thực sự mặc kệ tiểu cô nương kia sao? Có biện pháp nào cứu nàng hay không? Thực không có biện pháp nào sao chứ?"

Lục Minh kiên nhẫn an ủi nàng: "Anh biết, em thực sự rất thích cô bé kia, cái này thật sự không vượt quá năng lực của anh, Thiên thủ minh tâm độ kiếp cùng với 108 điểm huyệt chỉ của anh có thể cứu sống cô bé, nhưng mà cô bé kia không có sóng não. Phỏng chừng là não đã chết. Anh không thể kích thích tiềm năng sống trên người cô bé được, hơn nữa biện pháp tốt nhất là giao cho các nhà khoa học. Loại trang bị kéo dài tính mạng phức tạp như vậy, chúng ta lại không biết cách sử dụng. Có lẽ vừa mở ra, cố bé liền sẽ chết. Để anh gọi điện thoại cho Trương lão cái đã".

Cũng không quản hiện tại đã là bốn giờ sáng. Liền bấm vào tám dãy số đặc biệt.

Kết quả bị đối phương hỏi cả nửa ngày trời. Thay đổi ít nhất ba người, hỏi những vấn đề khác nhau. Sauk hi hỏi rõ ràng, hóa ra Lục Minh là mục tiêu cơ mật đặc biệt cấp 3A. Ba vị quân nhân kia vội vàng xin lỗi. Lại lập tức nhận được điện của Lô lão trên máy bay cá nhân.

"Trạng bị kéo dài tính mạng? Khoan đã, ta không phải là chuyên gia phương diện này. Chờ một chút, để ta mở tuyến liên lạc với cả Trương Thượng Nguyên cùng Ngô Kính bọn họ là chuyên gia về phương diện này" Lô lão vừa nghe liền kích động, hắn liền hạ xuống mấy mệnh lệnh, Lục Minh nghe thấy trong điện thoại có vài thanh âm cổ quái vang lên, ngay lập tức bên kia lại có người tiếp tục hỏi khẩu lệnh cùng mật mã.

Lô lão vừa báo lên trên, lại vừa chỉ thị đây là cơ mật trọng đại cấp bập 3A. Ra lệnh không cho bất cứ ai nghe lén.

Ngoại trừ Trương Thương Nguyên cùng Ngô kính cùng với nhân viên ghi chép ở bên ngoài mà thôi, Bất cứ kẻ nào cũng không được tham gia, nếu không sẽ bị coi là tiết lộ cơ mật quốc gia.

Lục Minh nghe xong, cảm thấy ngạc nhiên. Có khoa trương quá hay không vậy? Chính mình chỉ tùy tiện hỏi hắn một chút sự việc thôi, liền phải xếp vào đại cơ mật cấp 3A sao? Không đợi hắn suy nghĩ nhiều, liền nghe thấy âm thanh của Trương Thượng Nguyên cùng với người được gọi là Ngô Kính vang lên. Bọn họ đều đang nghỉ ngơi, nhưng do bị gọi điện thoại nói có chuyện thỏa luận. Thời gian còn không tới ba phút đồng hồ, bởi vậy có thể thấy được hiệu suất của quân nhân.

"Sự việc là như thế này, tôi vừa mới giết chết một cái tên thương nhân chợ đen buôn bán trộm quốc bảo. Gọi là Byrd Chali. Bên trong mật thất của hắn. Phát hiện một trang bị kéo dài tính mạng, bên trong là nữ nhi của hắn" Lục Minh đem chuyện này nói lại một lần.

Hắn đem cả Thanh Hoa Ngọc Hồ xuân bình, Dương Giác Thao Thiết Văn Thanh Đồng đỉnh, tượng binh mã đầu tướng quân cùng với quốc tỉ của vua Sùng Trinh cũng nói ra hết.

Nhưng mà bảo kiếm Tần Thủy Hoàng, Nam Hải minh châu cùng với Hải dương chi tâm thì giấu diếm không có nói ra, mặc dù là quốc bảo, nhưng mà thứ nào hữu dụng với mình thì nên giữ lại, dù sao Lô lão Trương lão bọn họ cũng không biết có cái gì, đem một ít đồ cổ không dung được đưa trở về. Cũng đủ ý tứ rồi, Lục Minh cùng Cảnh Hàn duy nhất thất vọng chính là, không có tìm ra tung tích của Thiên Tinh.

Chẳng qua, Lục Minh rất thông minh. Liền ám chỉ một chút: "Lô lão, Trương lão, nếu như các ông ở bên trong mật thất tìm được phù thạch, có thể tặng tôi đồ vật ở bên trong hay không? Hoặc tôi mua lại cũng được! Loại đồ vật này đối với nghiên cứu thuốc của tôi phi thường trọng yếu. Tiểu di tôi tặng cho tôi ba khối, gần đây, tôi vừa nghiên cứu ra bốn loại thuốc mới. Phân biệt là thuốc tráng dương có thể khôi phục lại công năng của nam giới, thuốc ngủ giúp người ta ngủ thoải mái hơn, thuốc giảm béo loại này giảm béo phi thường nhanh chóng cùng với mỹ phẩm làm đẹp da. Có lẻ sau này còn có thể nghiên cứu ra nhiều hơn. Bất quá phải có nhiều phù thạch hơn".

"Phù thạch là vật gì?" Mấy lão đầu đều sắp phát điên rồi, nếu như có thể cung cấp nhiều phù thạch cho Lục Minh, là có thể nghiên cứu ra thuốc mới, bọn họ hận không được đem phù thạch trong cả nước đưa cho hắn.

Ba khối phù thạch liền có thể nghiên cứu ra bốn loại thuốc mới, đây là khái niệm gì vậy?

Người khác cả đời cũng không nghiên cứu ra một loại thuốc mới. Tiểu tử này chỉ chơi đùa. Trong nháy mắt liền có thể nghiên cứu ra bốn loại thuốc khác nhau!

Cảnh Hàn nghe Lục Minh lừa gạt mọi người trong lòng cảm thấy buồn cười, nghiên cứu thuốc cùng với phù thạch một điểm cũng không có quan hệ. Hắn chỉ từ "Thôi tình mê" cùng với "Hoa thi thủy" của mình linh cơ vừa động nên mới nghĩ ra thôi.

Chẳng qua Thiên Tinh chính xác là đối với hắn có hữu dụng. Điểm này không thể phủ nhận.

"Phù thạch, còn gọi là Thiên Tinh, bên trong có ẩn chứa năng lượng thần bí. Đặt ở trong nước, liền giống như trứng gà cũng nổi trên mặt nước vậy. Phù thạch nặng hay nhẹ đều như vậy, nó chính xác là có thể nổi trên mặt nước" Lục Minh giải thích một lần, mấy lão đầu này nghe xong đều có chút ngạc nhiên. Thế gian thật có hòn đá có thể nổi trên mặt nước sao? Đá khẳng định là nặng hơn so với nước. Như vậy sao có thể?



Đương nhiên, bên trong đại tự nhiên, không có gì là không thể.

Trong Thung lũng Chết ở Mỹ, có hòn đá có thể tự di động. Nếu như nói trong Quốc nội có phù thạch có thể nổi trên mặt nước. Cũng không thể nào không có.

Mấy lão đầu vội vàng hứa hẹn. Nếu như quân đội trong Quốc nội có sở hữu loại đá này, nhất định sẽ tặng cho Lục Minh nghiên cứu. Có bao nhiêu vật phẩm hi hữu cổ quái, đều sẽ đưa tới cho Lục Minh nghiên cứu.

Lại nói đến chuyện trang bị kéo dài tính mạng, Trương Thượng Nguyên lão nhân liền nói: "Loại trang bị kéo dài tính mạng này là của Âu Mỹ sở hữu, đặc biệt là Mỹ. Dẫn đầu thế giới về phương diện này, quốc gia chúng ta cũng đang trong giai đoạn nghiên cứu, nhưng kỹ thuật phi thường khó có thể đột phá. Nếu như nghiên cứu thành công. Có thể đưa người ta lên hành tinh trong vũ trụ lữ hành, có thể lặn xuống dưới đáy biển còn có một chút tác dụng trong yếu khác, đương nhiên, đối với y học quân sự tuyệt đối là một đột phá lớn. Chúng ta sẽ thương lương với bên Hong Kong, mang trang bị kéo dài tính mạng này trở về nước nghiên cứu. Về phần đứa nhỏ bên trong, chúng ta sẽ cống gắng hết sức cứu sống. Ít nhất, sẽ duy trì nguyên trạng thái tánh mang của cô bé, điểm này các ngươi không cần lo lắng".

"Các ngươi phát hiện vật này, là có đại ân giúp đỡ chúng ta rồi. Công trình nghiên cứu của chúng ta hơn 5 năm nay vẫn không có gì tiến triển, đang chuẩn bị tạm dừng nghiên cứu này lại tìm phương án khác, hiện tại ngươi đã đem tới cho chúng ta một trang bị kéo dài tính mạng có sẵn, thật sự là quá tốt! Tin tưởng không lâu tới, chúng ta có thể sản xuất trang bị kéo dài tính mạng thuộc về chúng ta, có thể phát huy trong các lĩnh vực quan trọng!" Lão nhân gọi là Ngô Kính cũng rất kích động.

Không cần nghiên cứu. Có một cái trang bị kéo dài tính mạng tặng tới tận tay. Cái này quả thực là so với việc đang buồn ngủ mà đưa tới cho cái gối đầu còn tốt hơn.


Ba lão đầu này cũng nói sẽ dùng tốc độ nhanh nhất bay đến Hống Kông

Ngoại trừ mang đi trang bị kéo dài tính mạng. Bọn họ còn chuẩn bị cấp cho Lục Minh một ít dược liệu tốt. Lại vừa dặn dò Lục Minh ngàn vạn lần phải cẩn thận an toàn, nếu cần gì. Cho hắn tùy thời có thể xin viện trợ từ bộ đội đang đóng ở cảng. Trương Thương Nguyên lão đầu, cấp cho Lục Minh một cái chỉ lệnh đặc thù. Hắn nói, thông qua cái chỉ lệnh này. Quân nhân bộ đội đóng ở cảng, liền có thể xuất động toàn bộ, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ an toàn cho Lục Minh. Lệnh cho hắn khi có việc trọng yếu nhất định phải sử dụng lực lượng quân đội này. Cuối cùng, bọn họ cho Lục Minh mấy cái số điên thoại. Đó mà mã số liên lạc với đặc công quốc nội, Lục Minh cho dù có chuyện không thể công khai, liền có thể phân phó cho bọn họ đi làm.

Có được cái đặc quyền này. Làm cho Lục Minh cảm thấy có chút tự hào, xem ra chính mình đúng là còn phải cố gắng hơn.

Sau trả phòng, Cảnh Hàn liền đưa Lục Minh trở lại khách sạn Sangrila, rồi tự mình rời đi.

Lục Minh đẩy cửa phòng ra, phát hiện Ôn Hình phu nhân đang nồi trên ghế salon ngủ thiếp đi, tay nàng chống cằm, cứ như vậy mà ngủ say. Vẫn duy trì dáng vẻ sang trọng ưu nhã, xem ra nàng đang đợi Lục Minh trở về. Nhưng mà không nghĩ đến hắn không trờ về, nên cứ vậy mà ngủ thiếp đi.

Lục Minh nhìn Ôn Hình phu nhân đang ngủ say, trong long liền cảm thấy ấm áp.

Có một người phụ nữ chờ mình trở về nhà thật tốt!

Hắn nghĩ muốn ôm nàng quay về giường, nhưng mà tay vừa mới động. Ôn Hình phu nhân liền chấn kinh tỉnh dậy, nhìn thấy Lục Minh muốn ôm mình. Vội vàng ngăn lại: "Tiểu hầu nhi. Cô không phải đã nói là con không được phép ôm bậy ta sao. Ngoan, trờ về ngủ đi, có đói bụng không, nếu không để cô mang cho con dĩa bánh kem nha? Quần áo bẩn hết rồi kia, mau thay đồ đi!" Nàng nhẹ nhàng thúc dục Lục Minh vào phòng, chờ sau khi Lục Minh tắm tửa đi ra, trên bàn đã có một dĩa bánh kem rồi.

"Nàng sao giống như mama vậy. Chẳng lẻ nàng là họ hàng thân thích với ta sao?" Lục Minh rất kỳ quái, chính mình như thế nào không thể nhớ nổi lúc nào đã gặp qua Ôn Hình phu nhân?

Tâm lý vừa hưng phấn, lại vừa mang theo nghi vấn, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ quên.

Trong mộng, lão tiên kia lại xuất hiện tiếp tục luyện công.

Chiêu thức mà hắn luyện, Lục Minh phát hiện ra mình bây giờ có thể nhìn thấy rõ, nhưng mà cũng không quá rõ ràng, hơn nữa hắn phát hiện khi lão đầu luyện công than thể cùng hai tay phát ra quang mang màu vàng, hình như không phải là Thập Bát Khổ Địa Ngục nhưng chiêu thức có chút giống nhau.


Chằng lẻ đây là bản gốc của Thập Bát Khổ Địa Ngục?

Lục Minh phát hiện sau khi đột phá tầng thứ mười một Đồng Tử Công thân thể không hề giống như trước, chiếu theo mà luyện công theo lão đầu kia, một lần rồi lại một lần.

Kỳ quái chính là, lúc luyện công, Lục Minh cũng không biết có phải là mình nằm mộng không, hay là thật, cảm giác thân thể vô cùng thống khổ. Thập Bát Khổ Địa Ngục này không cần hoàn cảnh bên ngoài, vẫn có thể tu luyện, có cảm giác đau đớn gống như bị hỏa thiêu, điện kích, đóng băng vậy, cơ nhục khắp người đau đớn thống khổ đến co rút lại, Lục Minh nghĩ sẽ buông tha cho rồi, nhưng lại không bỏ được. Bời vì kinh mạch cùng chân khí trong đan điền đều có cảm giác biến chất vậy.

Dường như tiên thiên chân khí trụ cột, còn có thể tăng thêm một chút.

Tiên thiên chân khí là do trạng thái khí dần dần ngưng tụ, chậm rãi hóa thành trạng thái dịch.

Nhưng đó chỉ là cảm giác, Lục Minh căn bản không biết là thật hay giả. Hắn cũng ý thức đựơc, chính mình đang nằm mơ, nhưng mà về phương diện khác, thân thể lại có cảm giác, giống như là thật vậy, thần trí cũng phi thường thanh tỉnh, thật sự làm cho hắn cả thấy kỳ diệu!

Vô luận là hắn kiên trì tu luyện, hay là nghĩ ngơi. Lão nhân kia cũng không ngừng luyện công, một khắc cũng không dừng lại.

"Ta không tin chính mình không trụ được. Thống khổ trong lúc nằm mơ tính là gì. Dù sao đều là giả. nếu như là luyện công thật sự. Vậy cũng tốt, tiên thiên chân khí của mình có thể tăng lên phẩm chất!" Lục Minh trong lòng nảy sinh ra ý nhĩ độc ác. Trong mộng luyện công còn sợ khổ? Cắn chặt răng, tu luyện không ngừng. Thỉnh thoảng là cho hắn muốn chết đi sống lại, giống như nửa người đặt ở trong hỏa trận, nửa còn lại đặt trong động băng vậy.

Không biết trải qua bao lâu. Lục Minh phát hiện trong đan điền mình tràn đầy tiên thiên chân khí đang ngưng kết lại thành trạng thái dịch như trái bong nhỏ, so với nắm tay của trẻ con còn nhỏ hơn, có chút ánh sáng màu vàng.

Dựa theo loại tính chất chuyển đổi này, Lục Minh có thể hấp thụ nhiều năng lương ngọc thạch hơn. Sợ rằng hấp thụ cả trăm ngàn viên ngọc thạch cũng không có vấn đề!

Đang lúc Lục Minh mừng rỡ như điên. Đột nhiên, một đạo tia chớp, bùng nổ trên đỉnh thiên linh. Lục Minh phát hiện tầng thứ nhất thập bát khổ địa ngục cứ như vậy mà luyện thành. Bay vào hắc động. Bất quá không phải là tiến vào địa ngục, mà là một chiến trường cổ vừa xa la vừa quen thuộc, cái hình ảnh Tần Thủy Hoàng tay cầm bảo kiếm ở chiến trường cổ thoáng hiện lên, Lục Minh phát hiện mình đang ở bên trong thân thể của thanh niên Ma vương kia. Có thề nhìn thấy hết thảy những gì hắn thấy.Nhưng không cách nào dung ý thức khống chế được bất kỳ động tác nào của đối phương. Chỉ có để trơ mắt nhìn hắn trong trận địch điên cuồng chém giết.

Trong thiên quân vạn mã, Lục Minh phát hiện mình chỉ có thể đi theo nhìn nam tử Ma vương này liều chết ở trong trận địa đối phương chém giết.


Trong tay, cầm lấy một cái chiến kích thật lớn. Bàn tay huy vũ, chém đầu địch nhân trước mặt. Từ bên trong địch nhân chạy tới hai tên chiến tướng hung ác. Giơ đại đao lên xông tới chém giết. Lục Minh rất muốn vận Đồng Tử Công phản kích, nhưng hắn hoàn toàn chỉ là một người đứng xem mà thôi. May mắn là, nam tử Ma vương này, vô vùng cường đại, không đợi Lục Minh phản ứng. Hắn sớm đã một kích xuyên qua gã chiến tướng rồi. Sau đó đem thi thể hắn đập mạnh vào tên chiến tướng khác, một chiêu đem hai tên đánh ngã ngựa.

Lục Minh bình tĩnh phát hiện. Nam tử Ma vương này, võ công cao không thể tưởng tượng nổi, sát khí trùng thiên, cho dù là trong thiên quân vạn mã, vẫn có thể một chiêu giết địch.

Cả mộng cảnh này, cũng không chịu sự khống chế của Lục Minh.

Hắn chỉ có thể đi theo Ma vương nam tử này một đoạn đường chém giết mà thôi. Không biết giết chóc bao nhiêu lâu, đại chiến một hồi rồi tiếp một hồi. Có khi là hai quân đội cùng đối đầu, có khi là một đường đuổi giết. Cuối cùng, lại quay trở lại hình ảnh đang cầm kiếm đứng trên đài cao rít gào, mặc dù Ma vương nam tử không giống như trước kia. Tung hoành vô địch, nhưng mà địch nhân quá nhiều, thuộc hạ của hắn chiến đấu lâu quá nên mệt mỏi. Thể lực tiêu hao gần hết, không còn lại bao nhiêu.

Ma vương nam tử giết đến một cái đồi núi, thuộc hạ còn lại không đủ ngàn người.

Nhưng mà địch nhân của hắn. Lại tràn đầy, có hơn trăm vạn binh lính.


Lục Minh cũng vì Ma vương nam tử kia mà cảm thấy rét lạnh. Địch nhân nhiều như vậy. Như thế nào mà đánh?

Hắn hận không thể trợ giúp Ma vương nam tử kia một tay, nhưng hắn chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn thôi, hắn chỉ có thể làm một người quan sát mà thôi. Hắn cầu khẩn cưú binh tới, không còn biện pháp nào khác! Củng không biết có phải là do hắn cầu khẩn hay không. Cứu binh thật sự tới. Là một chi nữ binh. Không tới trăm người, chém giết vòng vây tiến vào, mỗi người đều bị thương, cầm đầu là một tuyệt thế mỹ nhân. Mỹ nhân kia hét thảm một tiếng. Làm cho nam tử Ma vương quay đầu nhìn lại, Lục Minh cũng quay lại nhìn. Linh hồn chấn động! Một mỹ nhân nhìn qua thì có vẻ xa lạ, nhưng nhìn kỹ lai. Phát hiện có chút giống như Niếp Thanh Lam, lại có chút giống Cảnh Hàn, càng nhìn kỹ nàng lại giống Trầm Vũ Kinh. Đến cuối cùng Lục Minh còn cảm giác được có chút giống Ôn Hình phu nhân!

Vị tuyệt thế mỹ nhân này. Dung mạo của nàng cũng không quá giống chúng nữ. Nhưng Lục Minh lại cảm giác rất giống nhau!

Cái này, mình vẫn đang mơ hồ trong giấc mộng? Hay là sự thật? Giờ khắc này Lục Minh, càng suy nghĩ càng không hiểu. Rốt cuộc giấc mộng của mình phải giải thích như thế nào đây?

Sauk hi chiến đấu nam tử Ma vương cùng mỹ nhân kia gặp lại, liền ôm một cái thật lâu. Lục Minh lúc này đang lâm vào trầm tư. Nàng rõ ràng là một người xa lạ, như thế nào lại có cảm giác quen thuộc này?

Nếu như nói nàng chính chúng nữ hợp lại thành một người, như vậy, chính mình có cảm giác như thế nào đây. Tất cả mọi thứ giống như tưởng tượng vậy.

Đây là do mình nhớ mọi người nên sinh ra ảo giác, hay đúng là sự thật?

Thời điểm Lục Minh đang trầm tư khó hiểu. Tuyệt thế mỹ nhân kia đột nhiên nhảy múa, dưới sụ bao vây của trăm vạn binh linh, nàng vẫn tận tình thi triển vũ đạo, song kiếm trong tay tung bay, như một đóa hoa. Thân thể mềm mại uốn lượn theo gió. Dừng nhảy lại, nàng cầm thanh kiếm trong tay. Đột nhiên nở nụ cười, hồi kiếm tự vẫn.

Máu từ cổ phún ra như suối, ánh hồng rực rỡ.

Khi nàng ngã xuống rồi, vẫn mỉm cười nhìn về nam tử Ma vương. Nụ cười mang theo lệ, lệ mang theo huyết!

Nhìn một màn sinh tử bi tráng quyết liệt như vậy, ngay cả than là ngươi quan sát mà Lục Minh cũng cảm thấy linh hồn mình như muốn nổ tan vậy. Trong cảm giác của hắn, dường như chính mình mất đi Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn cùng Trầm Khinh Vũ các nàng vậy, trong tích tắc đó, hắn theo nam tử Ma vương đó điên cuồng gào thế giống như điên vậy: "Đừng…"

"Tỉnh tỉnh, Lục Minh. Anh làm sao vậy?"

Bên tai, nghe thấy âm thanh mang theo tiếng khóc của Trầm Vũ Kinh kêu gọi. Linh hồn của Lục Minh nhan chóng rời khỏi hình ành. Khôi phục lại thầ trí thanh tỉnh.

Hắn kinh ngạc phát hiện chính mình đang ngồi trên giường. Cả người đầy mồ hôi, mà ở trước mặt mình, Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn, Trầm Khinh Vũ, Giai Giai chúng nữ không ai là không có ở đây.

"Anh, anh đây như thế nào rồi? Các em sao lại tới đây?" Lục Minh nghi hoặc hỏi.

"Anh dọa chết khiếp người khác, anh cả người sốt ca ngủ bì cả hai ngày, Vẫn hôn mê bất tỉnh. Chúng em gọi như thế nào cũng không tỉnh lại. Anh là đồ xấu xa, anh dọa chết chúng em!" Trầm Vũ Kinh rốt cuộc cũng rơi lệ. Nàng luôn là ngươi kiên cường nhất. Nhưng giờ phút này lệ rơi đầy mặt. Nàng giơ nắm tay dung sức đánh lên đầu vai Lục Minh, Cảnh Hàn cùng Niếp Thanh Lam, Giai Giai các nàng ý thức phản ứng lại, vừa nhìn Lục Minh tỉnh dậy, liền đồng loạt nhảy lên giường hô khóc, ôm chặt lấy Lục Minh.

Chứng kiến chúng nữ khóc rống thất thanh như vậy, Lục Minh trong khó hiểu sinh ra cái nghi vấn, ta sốt cao ngất cả hai ngày?

Chính mình nằm mơ, ở trong mộng suốt hai ngày?