Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 24: Nghĩ sao đẹp thế




"Biết làm gì" Lộ Minh làm sao có thể nói với Diệp Nhất Phi là mình muốn luyện nhẫn trữ vật, kể cả có nói ra chắc hắn cũng cho rằng mình là thằng điên.

"kua gai dùng nhẫn kim cương mới tốt... hêy hêy, tao xem mày bị tình yêu vây khốn, mới có lòng tốt thổ lộ cho mày một ít kua gái mật điển, đổi lại là người khác, 'tình thánh kua gái' là tao cũng không thèm nói một câu. Cái tên khốn này, đúng là lòng tốt thì bị sét đánh!" Diệp Nhất Phi thấy Lộ Minh không để tới mình, liền chạy tới chỗ đám Thạch Hoa khoe khoang kua gái 36 kế của mình.

Mấy người Thạch Hoa nghe mà sùng bái khác thường, so với học sinh tiểu học còn chăm chú hơn.

Nếu bọn họ mà biết Diệp Nhất Phi chỉ yêu có 1 lần liền kết hôn, mà còn là vâng lời thành hôn, không biết biểu tình sẽ như thế nào?

Bạn học của Thạch Hoa là anh chàng mập tên Hồ Lạc, vốn định mời mọi người tới khu trung tâm tắm rửa để rửa chân giải đen, nhưng liền bị Lộ Minh từ chối. Mặc dù không biết anh chàng mập này có phải gian tế hay không, nhưng trước khi lâm trận, chạy đi rửa chân, tuyệt đối không phải việc tốt. Đi rửa ở trung tâm tắm rửa, không phải chỉ có mỗi chân...

Lộ Minh ước đoán, những người bên này 'chơi*, song bay'(2p) còn chưa xong, bên kia mặt thịt phi long phá cửa xông vào, đến lúc đó đối phương không những không cần đánh cũng thắng, mà bản thân mình bên này còn thân bại danh liệt. Kể cả mặt thịt phi long không đến bắt người, sau khi thuê phòngxx, biến thành con cua chân mềm, vậy thì còn chiến lực gì nữa? nhìn gương đội bóng nam trung quốc thì biết, vì vậy trước khi đại chiến, cần phải để mọi người nhịn một bụng hoả khí, vậy mới biến thành con sói.

Sau một giấc ngủ trưa, Lộ Minh thấy tinh thần của mọi người tăng lên, liền gọi điện thoại đến Phương Phi Viện, kêu Hoắc Vấn Dung phái mấy em có thân hình đẹp đưa đồ ăn nhanh đến.

Quả nhiên, khi Hoắc Vấn Dung đưa một đội đến, kể cả Diệp Nhất Phi trong đó, tất cả mọi người đều biến thân thành những con sói tru lên dưới ánh trăng.

"sát a! oanh sát bọn chúng, sau đó đến Phương Phi Viện kua gái, em tiểu Hoa à, em đợi anh, đợi anh đại thắng trở về!" tên Diệp Nhất Phi này có lẽ bị cấm dục quá lâu rồi, nhìn em bé mặt tròn gợi cảm đưa đồ ăn tới, liền như là cong đuổi lên vẫy vẫy vậy, cả người giơ nanh múa vuốt, nhảy lên ghế, dùng tiếng sói kêu tuyên bố lời thắng lợi.

"mấy anh phải cố gắng đó, bọn em đợi mấy anh" Hoắc Vấn Dung cùng mấy chị em liếc mắt đong đưa không chút che giấu, đem đám sói liếc cho đầu óc quay cuồng.

Quay người qua, nàng ta liền ôm lấy một tay Lộ Minh nhõng nhẽo nói: "này, mọi chuyện đều làm giúp anh rồi, phí bao(gái) đâu đưa đây".



Hiện tại Lộ Minh coi như là sợ máy phát điện hình người này rồi, vội vàng móc ra 2 nghìn, lại nhỏ giọng nói: "Gia Gia hôm nay không có đi làm? cô ta không khoẻ? được rồi, tối nay bọn tôi sẽ tới Phương Phi Viện ăn cơm, các cô chuẩn bị một chút, này, đừng có sờ loạn lên thế..."

Hoắc Vấn Dung cùng chúng nữ cười hi hi rời đi.

Đám sói nghe thấy đánh thắng được đi Phương Phi Viện mở tiệc chúc mừng, ai nấy sĩ khí tăng cao, chỉ hận không thể hai tay chống xuống đất ngửa mặt lên trời mà hú.


Nghe nói Gia Gia không đi làm, không biết tại sao trong lòng Lộ Minh lại cảm thấy nhẹ đi, hắn thật sự không muốn bị nàng nhìn thấy Nhiếp Thanh Lam đang ôm tay mình giả vờ là một đôi tình nhân thân mật. Nếu như thật sự có quan hệ tình cảm, thì không nói làm gì, đằng này hồ ly mỹ nhân lại lợi dụng bản thân mình làm khiên đỡ đạn, bản thân phải gánh tội cho nàng ta, thật là oan chết đi được.

Lộ Minh vốn định là tối nay thi đâu xong, sẽ tìm một nhà hàng khác ăn cơm, có điều nghĩ lại, Trương Phong và Thạch Hoa bọn họ sớm đã gặp qua Nhiếp Thanh Lam rồi, nói không chừng sớm đã nói cho Gia Gia...dù sao bản thân mình trong sáng không việc gì phải sợ, càng muốn tránh, không phải lại càng chứng minh trong lòng có quỷ sao?.

Chỉ cần Gia Gia không có ở đó, đến Phương Phi Viện ăn cơm cũng không qua ngượng ngập, sau cùng Lộ Minh cũng không thay đổi chủ ý.

Chúng mỹ nữ đi không bao lâu, mặt thịt phi long cũng đem đội hình tới.

Tên mặt thịt này cũng khá đẹp trai, có điều thần tình ngạo ý trùng thiên, lỗ mũi sắp treo ngược lên trời, Lộ Minh nhìn thấy trong lòng cực kỳ không sảng khoái.

Đương nhiên, không chỉ có mỗi Lộ Minh mới nhìn hắn không sảng khoái, nam nhân ở đây chẳng ai có chút cảm tình nào với hắn. Mặt thịt phi long nhìn Lộ Minh, rồi lại nhìn Diệp Nhất Phi, hắn nhìn không ra thực lực của Lộ Minh, cho rằng Diệp Nhất Phi mới là đối thủ chính của hắn, trực tiếp đi về phía Diệp Nhất Phi giơ tay ra: "tôi là đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm Vân Kiếm Phi, vị học viên tiểu sư đệ đây là?"

Diệp Nhất Phi biết là tên khốn này cố ý, biết rõ mình không phải là học viên, mà là viện binh được mời tới, thế mà vẫn cố y kêu mình là tiểu đệ.


Có điều mấy cái này hắn quen rồi, trên mặt lộ ra nụ cười, cũng thò tay ra để bắt: "Vân đội trưởng, cần tôi hành lễ không?"

Theo sau Vân Kiếm Phi tiến vào đều là lãnh đạo tới quan chiến hoặc là nữ cảnh sát, Nhiếp Thanh Lam lại không có trong số đó. Trận đấu này vốn là của học viên và lãnh đạo sở cảnh sát, vì thế mặc dù có Vân Kiếm Phi mấy người đứng ra làm chủ lực, nhưng vẫn có mấy vị lãnh đạo thay quần áo thi đấu, xuống sân ném mấy trái biểu thị là có tham gia.

Các cô nữ cảnh sát người người vỗ tay khen hay, ai nấy cười tươi như hoa như ngọc.

Lộ Minh trong lòng chửi, quá giả dối rồi, cái loại thể hình thể trọng và trình độ của mấy lãnh đạo, có ném 10 cũng không trúng được 1, ở đâu ra chuyện vỗ tay khên hay a?

Vân Kiếm Phi đưa đến toàn là tinh anh trong đội cảnh sát đặc nhiệm, ai nấy cơ bắp đều gồ lên, có hai tên so với 1m95 là Trương Thừa còn cao hơn, to hơn, rõ là như cái lô cốt di động.

"Hai tên đó không phải cảnh sát, là bộ đội do mặt thịt phi long kéo tới, nghe nói là cao thủ chơi bóng của đoàn nào đấy, rất giỏi phòng ngự, căn cứ vào những gì nghe được, bọn chúng định đem chúng ta cạo trọc đầu, khiến chúng ta cả trận ăn trứng(0 điểm)!" Thạch Hoa không nhận ra hai tên đó, nhưng anh chàng mập Hồ Lạc ngược lại lại có tin tức bên trong, hắn kéo lão đại tạm thời là Diệp Nhất Phi lai, nói khẽ: "Phi ca, chung ta thật sự có thể PK thắng bọn chúng sao?".


"Yên tâm, chúng ta có vũ khí bí mật" Diệp Nhất Phi nhìn nhìn Lộ Minh, ha hả cười lớn.

"Sớm biết thế này mình kêu mấy em gái trong công ty nghỉ hết, toàn bộ kéo đến đây cổ vũ" Trương Phong lúc đầu không nghĩ lại có thể long tranh hổ đấu như vầy, giờ có chút hối hận.

"Công ty cậu có gái? đẹp không? anh quá ngưỡng mộ cậu rồi!" Diệp Nhất Phi hiện giờ nghe không nổi em gái hai từ này, mỗi lần nghe thấy hai mắt liền sáng lên, bởi vì trong công ty của hắn đến chuột và gián chạy dưới sàn cũng đều là giống đực, không có tồn tại giới tính khác.

Lộ Minh thấy thời gian cũng sắp tới, lãnh đạo bắt đầu phát biểu, vội vàng chạy đi WC.


Trong WC, mười mấy tên cảnh sát đặc nhiệm đang phân chia nhiệm vụ, ai phụ trách dạy dỗ đối thủ nào, ai phụ trách tiễn tên đáng thương nào ra khỏi trận, ai phụ trách làm bóng cho Vân Kiếm Phi....

Lộ Minh nghe thấy liền cười, nghĩ thật là đẹp.

Tin rằng chút nữa, mặt của bọn họ nhất định sẽ rất dễ nhìn.

Có một tên giọng khàn hét lên: "Lão đại rất tức giận, mọi người nhất định phải đem tên họ Diệp số 10 hạ gục, phải khiến hắn chết thật thảm, tên đầu to số 9, thì do Vương Sơn và Chung Cường phụ trách ép chết, nhất định không để cho hắn vào khu vực 3 giây. Còn cái tên không lên tiếng kia, đánh hắn thành đầu heo, là cái tên mặt trắng số 11 đó, dùng khuỷ tay, trực tiếp đem mặt hắn huỷ đi, đẹp trai không phải lỗi của hắn nhưng chạy tới làm ảnh hưởng lão đại kua gái, vậy thì, con mẹ hắn đi tìm chết! có điều chú ý hạ thủ kín kín chút, đừng để cho bông hoa cảnh sát nhìn ra...tối nay, lão đại mời mọi người đi 'Hồng Trường' chơi mèo kim tư(金丝貓:gái tóc vàng, âu mỹ), mọi người cố gắng chút, đánh trận cho nó to, thắng cho nó đẹp, đến lúc đó muốn chơi* thì chơi*, muốn song bay thì song bay(2play)". (chơi*= gái dùng ngực thỏa mãn)

Lộ Minh đứng ngoài cửa nghe trộm, móc di động ra, ghi âm lại toàn bộ lời nói của tên đó.

Dùng khuỷ tay huỷ mặt số 11?

Số 11 không phải là mình sao, tên mặt thịt phi long này quả nhiên thật âm hiểm quả nhiên thật dâm đãng, bản thân mình đã trốn ở đằng sau không nói năng gì, vẫy mà vẫn dính vào gã.

Quay lại sân thi đấu, mấy vị lãnh đão vẫn đang phát biểu, tất cả mọi người đang gà gật nghe, anh chàng mập còn ngủ gật ra đó, miệng chảy nước miếng. Dưới ánh mắt của mọi người, Lộ Minh tự nhiên không quá quang minh chính đại, mà nhỏ nhẹ như mèo chạy quay về, còn chưa ngồi xuống, một cánh tay từ sau lưng vươn tới, véo lấy lỗ tai hắn...