Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 208: Tán gái, cũng không khó bằng trường chinh




Khi Lục Minh trở lại Shangrila, đã gần tám giờ đêm, nguyên bộ đồ vest của hắn, chẳng biết từ khi nào đã đổi thành bộ đồ thể thao.

Tiến vào đại sảnh, vừa muốn đi thang máy, bỗng nhiên phát hiện có một cô gái từ sô pha đứng lên, không tiếng động xuất hiện trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn, quả thực như núi băng vạn năm. Lục Minh vừa thấy, vui mừng đến nhảy dựng lên, thiếu chút nữa là ôm nàng hôn một cái thể hiện sự vui mừng, lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn này sao lại đến đây? Nàng không phải đang ở Lam Hải sao?

"Chị Trầm lo lắng, phái em đến coi chừng anh!" Cảnh Hàn đi đến trước mặt Lục Minh, cái mũi nhỏ nhích động, tựa hồ ngửi được mùi vị nào đó.

"Anh rất ngoan, không có làm loạn, em cứ yên tâm" Lục Minh đổ mồ hôi.

"Nói dối, đầy người đều là mùi vị của con gái! Anh còn muốn gạt em? Thực đáng giận!" Cảnh Hàn lại chụp tay của Lục Minh lên ngửi một chút, cuối cùng đánh một chỏ lên ngực Lục Minh, thiếu chút nữa đánh hắn nghẹt thở, chỉ nghe lãnh mỹ nhân hừ nhẹ nói: "Nói, toàn bộ nói ra, em sẽ tha thứ cho".

"Anh nói thật…" Lục Minh thầm nghĩ nếu toàn bộ nói ra, nàng không đem mình lên nóc Shangrila phơi nắng mới là lạ!

Hắn nhanh chóng giả ra bộ dáng phi thường thành khẩn, phi thường thẳng thắn, đem chuyện phát sinh hôm nay, cùng chút chuyện không quá ái muội nói ra, cuối cùng thêm vào việc mình mới lĩnh ngộ về tâm linh cảm ứng cùng Cầu vồng tỏa sắc, tỏ vẻ muốn lập tức cho Cảnh Hàn thí nghiệm một chút, làm cho nàng cao hứng. Cảnh Hàn nghe xong, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, không nói gì, chỉ quay người đi về phía thang máy. Lục Minh tự nói bản thân đã hối hận, lần sau sẽ không tập kích ngực Cốc Linh Linh, bảo nàng ngàn vạn lần đừng giận. Cảnh Hàn giơ nắm tay lên, đánh nhẹ lên mặt Lục Minh một quyền: "Anh nói dối gạt người, không thể tha cho anh. Em sẽ nói cho chị Trầm, nói anh mặc kệ Ôn Hinh phu nhân, đi ra ngoài làm loạn, trên người còn có mùi vị của nữ nhân".

Lục Minh bị dọa chết khiếp, cho Trầm Khinh Vũ biết thì cực kỳ nghiêm trọng.

Cảnh Hàn mặc kệ người này khẩn cầu như thế nào, cũng khôn thèm để ý tới hắn.

Trở lại phòng, Ôn Hinh phu nhân cũng không có trách vì sao về muộn như Lục Minh tưởng tượng, chỉ có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, rồi ôn như nói: "Tiểu hầu tử đi tắm đi, trên người có hương vị, còn có mùi máu tươi…"

Lục Minh nghe xong lại đổ mồ hôi điên cuồng. Hắn vốn chỉ nghĩ mũi mình linh mẫn, không nghĩ tới mũi của Cảnh Hàn cùng Ôn Hinh phu nhân cũng rất linh mẫn.

Tắm xong đi ra, lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn đang cùng Ôn Hinh phu nhân ở tại bàn ăn nói cái gì đó. Ôn Hinh phu nhân cười tủm tỉm lắng nghe, nàng ngẩng đầu thấy Lục Minh tắm xong đi ra, tựa hồ còn khẽ liếc mắt nhìn hắn, giống trưởng bối oán trách đứa nhỏ tinh nghịch vậy, nhưng cũng không nói gì. Lục Minh ngồi xuống, Ôn Hinh phu nhân không có hỏi hắn chuyện tâm linh cảm ứng cùng Cầu vồng tỏa sắc, cũng không hỏi hắn chuyện Trương Vân cùng Cốc Linh Linh, cứ như là bình thường vậy.

Xem nàng giống như khong có trách mình, Lục Minh nhanh chóng thẳng thắn, đương nhiên chuyện sờ ngực Cốc Linh Linh cùng sờ Trương Vân cũng không nói ra.

Hắn lại muốn các nàng thử xem Cầu vồng tỏa sắc.

"Phải không? Cầu vồng tỏa sắc này rất đẹp, bất quá chúng ta đến Hongkong, cũng phải chừng mực. Ta mỗi ngày ngồi ở trong phòng, rất ít khi đi ra ngoài, cũng không cần Cầu vồng tỏa sắc này. Cậu muốn tìm người thí nghiệm, tìm Cảnh Hàn phối hợp đi!" Ôn Hinh phu nhân không đồng ý, Lục Minh nhìn nàng cũng không có quá kháng cự, trong lòng lại dấy lên hy vọng.



Có lẽ bây giờ còn chưa được, nhưng chỉ cần mình làm ra hiệu quả tốt, rồi lại đề nghị tin tưởng rằng nàng sẽ đồng ý.

Nhất định không thể để cho nàng ta cảm giác mình có tâm thân cận, bằng không nàng khẳng định sẽ không đồng ý.

Bên này, Cảnh Hàn nghe xong lời Ôn Hinh phu nhân nói, mắt chợt trừng nhẹ Lục Minh: "Em không phối hợp với hắn đâu, cái gì Cầu vồng tỏa sắc, em không thèm" Lục Minh cảm thấy Cảnh Hàn trong lòng khẳng định là thích, nhưng phỏng chừng vẫn còn giận, nên nhanh chóng cắt một miếng bít tếch đưa qua lấy lòng nàng.

Cảnh Hàn cự tuyệt sự ân cần của Lục Minh, chẳng qua không có nhận miếng bít tếch của Lục Minh đưa tới, mà dùng nĩa lấy một miếng mà mình chưa ăn đưa lại cho Lục Minh. Thấy bộ dáng vui mừng của Lục Minh, vẻ lạnh lùng của nàng cũng đã giảm, nhưng trên mặt vẫn không tha cho hắn, vừa ăn xong đã rời đi. Lục Minh nhanh chóng cùng Ôn Hinh phu nhân cáo biệt, vội vàng đuổi theo, Cảnh Hàn vội đóng cửa, thiếu chút nữa đã đập vào mũi hắn.

Tuy không phải là ăn trộm, nhưng mở khóa đối với Lục Minh là chuyện nhỏ.


Lãnh mỹ nhân thấy người này thật lớn mật, mình đóng cửa, còn đi vào làm phiền mình, liền lấy một cái gối ném qua.

"Anh thẳng thắn còn không được sao? Em không phải là muốn nghe cả mấy chuyện mập mờ sao? Anh nói ra toàn bộ…" Lục Minh quyết định nói hết ra, cùng với bận tâm tới mặt mũi mình, không bằng làm cho lãnh mỹ nhân cười, chỉ cần nàng có thể cao hứng, mình cho dù cái gì cũng nhận được.

"Ai muốn nghe chuyện làm loạn của anh chứ, muốn nói, anh tự mình tìm chị Trầm mà nói" Cảnh Hàn nghe xong vẻ lạnh lùng đã giảm đi, cũng không có truy cứu chuyện ban ngày của Lục Minh nữa.

"Em ngồi xuống, ngồi ở bên cạnh anh có được không? Cảnh Hàn, chúng ta đã lâu không có ngồi riêng nói chuyện phiếm" Lục Minh thiếu chút nữa cao giọng hoan hô lãnh mỹ nhân vạn tuế, quyết định thừa thắng truy kích, cùng lãnh mỹ nhân này càng thân cận một chút, thưởng thức thế giới của hai người. Cảnh Hàn quay mặt đi, không để ý tới hắn, cũng không đuổi hắn ra khỏi cửa, nhưng cũng không ngồi xuống.

Lục Minh nghe qua muốn theo đuổi con gái, thì phải gan lớn, tinh tế, da mặt phải dày.

Một khi đối mặt cô gái mà mình yêu, còn cố kỵ gì nữa, nàng không mời mình ngồi xuống, mình sẽ không ngồi chứ? Lục Minh kéo Cảnh Hàn ngồi xuống, hai tay mở ra, đợi lãnh mỹ nhân mềm lòng một chút, liền ôm lấy nàng.

Đây chính là một trong những tuyệt kỷ mà bầy sói trong đại học nghiên cứu ra để đối phó với các MM, cùng với Quỳ Hoa Tam Thức của Lý Bát Thần hoặc A Căn Đình Đầu Trịch (cú quăng đối thủ lên không rồi bắt lấy ném xuống) của Clark trong "Quyền Hoàng" cũng có hiệu quả như nhau. Bình thường chiêu này, có thể khi đi xem phim, ăn cơm, hát Karaoke vân vân sử dụng, nếu lúc này còn có thể phối hợp ôn nhu cởi áo ngoài khoác cho MM, như vậy chẳng khác nào sau khi dùng A Căn Đình Đầu Trịch còn truy thêm một Thiểm Quang Liệt Diễm Trửu, uy lực không nhỏ.

Không biết bao nhiêu MM bị bầy sói này sau khi công kích, đã biến thành tù binh.

Đương nhiên, Lục Minh không dám cởi áo ngoài của mình khoác lên Cảnh Hàn, cái này phải xem đối tượng, nếu là Giai Giai, hắn khoác áo ngoài của Lục Minh, phỏng chừng trong lòng còn thấy ngọt ngào, Cảnh Hàn thì khó nói, hơn nữa quần áo của Lục Minh chỉ có một. Nếu cởi ra, nếu làm cho nàng hiểu lầm mình muốn biến thân thành sói, vậy sẽ xong đời.


"Đi ra ngoài, em muốn nghỉ ngơi" Cảnh Hàn thấy người này không muốn đi, liền đem hắn đẩy ra ngoài cửa.

"Thực không muốn thử xem Cầu vồng tỏa sắc kia sao?" Lục Minh còn muốn lưu lại lâu một chút.

"Phành!" Đây là Cảnh Hàn trả lời, nàng đóng sầm cửa lại.

"Không sao, tán gái thật khó, cũng không khó bằng trường chinh, các vị tiền bối hai vạn năm ngàn dặm trường chinh còn đi được, cái này không tính là gì, ta cũng phải kế thừa loại ý chí không sợ muôn vàn khó khăn này, đem băng sơn bổ ra, đem lãnh mỹ nhân vào tay!" Lục Minh đứng ở cửa, âm thầm tự động viên mình, trong lòng lại muốn Cảnh Hàn như lần trước nguyện ý cùng mình ngủ chung. Nàng biểu hiện tuy lạnh lùng, nhưng nội tâm nên đối với mình sẽ không quá kháng cự, không bằng tối nay tập kích? Con gái buổi tối luôn mềm lòng, sức phòng ngự cũng yếu đi, nói không chừng mình lặng lẽ luồn vào mền của nàng, nàng còn ngủ cũng không biết… Đến lúc đó, mình có thể…

"Tiểu hầu tử, cậu đang đứng cười cái gì đó?" Ôn Hinh phu nhân không biết từ khi nào đã đi tới, kỳ quái hỏi.

"A, không có, tôi không có định đêm tập kích lãnh mỹ nhân" Lục Minh trong lòng quýnh lên, đem toàn bộ nói ra, lại hoàn toàn không phát giác ra, chỉ bối rối chạy về phòng mình, Ôn Hinh phu nhân thấy bộ dáng này của hắn, không khỏi thản nhiên cười.

Đêm dài tĩnh lặng, Lục Minh lặng lẽ chuồn ra, giống như một con báo, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

Trước tiên là chạy đến phòng của Ôn Hinh phu nhân, áp tai nghe ngóng động tĩnh, cảm thấy nàng ta nên đang ngủ, cũng không nghe thấy động tĩnh mình trong đêm tập kích Cảnh Hàn, lại an tâm đến phòng của Cảnh Hàn, hết nhìn đông tới nhìn tây một phen, rồi nhẹ chân nhẹ tay mở cửa phòng, không đến một giây đã luồn vào, đem cửa phòng không một tiếng động đóng lại, như mũi tên vọt tới trước giường, đưa tay vào mền mò một hồi. Ồ? Trống không?

Lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn lại không có ở đây, nhưng mền vẫn còn ấm, tràn ngập mùi thơm cơ thể của nàng.

Chẳng lẽ nàng nửa đêm đi WC?


Lục Minh kích động, lập tức đem mền trùm quá đầu, sợ lãnh mỹ nhân trở về sẽ phát hiện mình, đem mình đuổi ra ngoài, trong lòng mặc niệm chú quyết công năng đặc thù của Châu Tinh Tinh nhĩ thê ngã ngô đảo, nhĩ thê ngã ngô đảo, nhĩ tựu hệ thê ngã ngô đảo (ta là người tàng hình), niệm cả nửa ngày, Cảnh Hàn vẫn không thấy trở về.

Không lẽ lãnh mỹ nhân nửa đêm đi trộm đồ?

Không phải chứ, đây là Hongkong, nàng cũng muốn đi ra ngoài làm nữ phi tặc sao. Lục Minh trong lòng thực thất vọng, bởi vì Cảnh Hàn một khi đi ra ngoài, bình thường đều là gần sáng mới về.

Suy nghĩ lại, trộm đồ xong nàng nhất định sẽ mệt chết được, trở về liền đâm đầu vào ngủ, có lẽ sẽ không ý thức được mình tồn tại, đợi nàng một khi ngu đi, như vậy chẳng khác nào dê con ngã vào trong lòng của sói đói…


Nghĩ vậy, Lục Minh lại kích động.

Chờ đợi, đồng chí Khâu Thiếu Vân có thể ở trong lửa vẫn kiên trì không nhúc nhích, mình ở trong chăn chẳng lẽ không kiên trì được sao? Kiên trì chính là thắng lợi!

Lục Minh không biết, lúc này lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn đang nằm ở trên giường của hắn, ngủ rất ngọt ngào.

Nàng tựa hồ sớm biết Lục Minh sẽ tập kích trong đêm, chờ hắn chạy qua chỗ Ôn Hinh phu nhân để nghe động tĩnh, liền đi vào phòng hắn mà an tâm ngủ, nàng ngủ thật sự ngọt ngào. Ngày hôm sau, tinh thần rất tốt, đáng thương cho Lục Minh một đêm không ngủ ngon, hai mắt thiếu chút nữa đã biến thành gấu mèo. Nhìn vẻ mặt rầu rĩ của hắn khi ăn bữa sáng, ngay cả Ôn Hinh phu nhân cũng cười trộm mấy lần. Còn lãnh mỹ nhân, khóe môi của nàng lộ ra một đường cong hoàn mỹ, mỉm cười, Lục Minh nhìn thấy, trợn mắt há hốc mồm trong N giây, bữa sáng thiếu chút nữa là đút vào mũi.

"Cười thêm một cái, có được không?" Lục Minh khổ khổ cầu khẩn, để cho Cảnh Hàn cười với hắn một cái nữa.

"Không" Lãnh mỹ nhân trả lời rất đơn giản.

"Anh hiện tại hiểu được tên ngốc Chu U vương vì sao lại đốt Phong hỏa đài để chư hầu làm trò, giờ mà có Phong hỏa đài, anh cũng đốt để em lại cười với anh một cái" Lục Minh thực hối hận vừa rồi mình chỉ lo ngẩn người, không có đem nụ cười tuyệt thế vô song của Cảnh Hàn chụp lại, bởi vì nụ cười kia thật sự là vĩnh hằng, trong lòng Lục Minh, nụ cười vừa rồi của Cảnh Hàn còn hơn nụ cười thần bí của Mona Lysa kia gấp trăm lần.

Ngu Thanh Y gọi điện thoại đến, hỏi Lục Minh có muốn qua không.

Lục Minh một lòng muốn nhìn Cảnh Hàn mỉm cười, lại sợ lãnh mỹ nhân này trong lòng mất hứng, rất kiên quyết cự tuyệt.

"Không có tiền đồ, còn chưa cưới về, đã bị quản như vậy, tôi thấy anh sớm muộn cũng bị cho quỳ vỏ mít, chán ghét, không để ý tới anh!" Ngu mỹ nhân giọng điệu đã bị ăn dấm chua không nhỏ, nếu dùng để nấu sườn giấm chua ngọt, phỏng chừng sẽ chua tới tận óc.

"Không sợ, hiện tại vỏ mít cũng không nhọn!" Lục Minh rất thích trả lời trời đất.

Lãnh mỹ nhân ở một bên len lén nghe, khóe môi, nhịn không được lại lộ ra đường cong tuyệt mỹ, đáng tiếc, Lục Minh chỉ lo cùng Ngu mỹ nhân đấu võ mồm, không có chú ý.

Quán bar Khô Lâu, Trương Vân đứng ngồi không yên, chờ Lục Minh xuất hiện.

Thật ra từ sáu giờ, nàng đã dậy, hôm nay, là ngày nàng rời giường sớm nhất trong đời.