Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 192: Tiêu sái, phi thân cứu người




Lầu ba, cái ban công hướng ra mặt đường, đã xảy ra sụp đổ.

Nguyên nhân là tường ngoài đã lâu không tu sửa, lại có thêm cái bảng quảng cáo thật to treo lên, ngoài mặt thì nhìn rất cứng chắc, nhưng bên trong đã rã rệu hết rồi. Trước khi quay phim, đoàn làm phim còn câu dây cáp lên để mượn lực, quay cái cảnh mà một đám người đuổi giết nam diễn viên chính, anh ta dùng ròng rọc để nhảy, nên treo cái dây cáp lên cái ban công đó để quay một cảnh cho thật đẹp.

Cái cảnh này lên phim thì rất là đẹp, nhưng ông đạo diễn cứ bắt quay đi quay lại, càng làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến lực chống đỡ của các bảng quảng cáo bên ngoài.

Bởi vì dưới lầu có rất nhiều người đứng xem, vì thế cái âm thanh của cái bảng quảng cáo không được người ta phát hiện, vì thế mới sụp đổ xuống, đầu tiên là cái bảng quảng cáo, lung lay sắp đổ, nghiêng hơn nửa người, bụi bay tán loạn, phía dưới ngẩng đầu lên, vừa thấy, sợ đến mức chạy loạn lên bốn phía.

Lúc này, Lục Minh sợ Ngu Thanh Y và Hạ Linh lao tới, nên hét với các nàng, kêu các nàng đừng nhúc nhích.

Nếu hai người đứng ở cầu thang, đã được vách tường lầu một bảo hộ, như vậy sẽ bình yên vô sự ... Lục Minh thấy Hạ Linh ôm chặt Ngu Thanh Y trong lòng, đứng dựa vào góc tường, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm. Lúc này, cái ban công bắt đầu sụp đổ, đá gạch bụi tứ tung, mọi người kêu la hoảng loạn ... cái bảng quảng cáo rớt xuống, "rầm ..." một cái, ngay cả mấy sợi dây cáp cố định cũng bị kéo xuống. Những người trong nhà thấy bảng quảng cáo và ban công sắp "rụng", cả đám thất kinh chạy trốn.

Lục Minh đang muốn rời đi, bỗng nhiên trong lòng có một cảm ứng kỳ quái, làm cho hắn vẫn đứng tại chổ, ngẩng đầu nhìn toàn bộ quá trình sụp đổ.

Cái cảm giác này, giống như đang ở trong trò chơi vậy, cảm ứng thấy một đám quái vật hay là một cái hòm kho báu.

Bình thường thì cái cảm giác này rất nhỏ, nhưng bây giờ lại cực kỳ lớn.

Lục Minh đứng giữa hiện trường sụp đổ, có thể cảm ứng rõ ràng, nhất định là có một cái gì đó rất quan trọng rơi xuống ... quả nhiên, một cái xe nôi em bé bị sợi dây cáp đứt lôi đi, quẳng lên bầu trời.

"Trời ởi!"

Báo động trong lòng Lục Minh nổi lên, vì chiếc xe nôi này không phải đạo cụ, mà bên trong có một đứa bé.

Không biết người cha người mẹ sợ chết nào, ngay giữa thời điểm nguy hiểm lại bỏ đứa nhỏ lại, chạy trốn một mình, lúc này Lục Minh bất chấp mấy thứ đó, tung người bay lên, chân đạp một chiếc xe tải, dùng sức giẫm mạnh, rồi mượn lực nhảy lên vách tường, phi nước đại hai bước, hai chân đạp mạnh lên vách tường, phi thân bắn ra, giữa trận "mưa đá" đưa tay đón lấy đứa bé còn quấn tả kia.

Bên người và đỉnh đầu, có rất nhiều tường gạch rơi xuống, Lục Minh co người lại, bảo vệ cho đứa nhỏ, hai chân phi đá, đá bay số gạch vụn ấy.

Đang muốn điều chỉnh thân hình, chuẩn bị rơi xuống trần một chiếc xe bên dưới, bỗng nhiên trên bầu trời kêu to oa oa.

Thì ra có một ông mập đang bị rơi xuống la hét um sùm.



Nhục sơn áp đỉnh!

Lục Minh lại đạp thêm một cước, đá người này văng đi, để cho thân hình người này bay sượt qua tấm bảng quảng cáo, rồi mượn lực đáp lên trần xe bên dưới. Người này hẳn là không chết, nhưng trầy chân trầy tay là không thể thiếu rồi. Lục Minh cũng không muốn nghĩ nhiều, bởi vì thằng mập chết tiệt này xuất hiện đúng lúc quá, làm hắn mất thời gian điều chỉnh thân hình, không kịp xoay lưng lại ... "Rầm ..." một tiếng, toàn bộ cái lưng đập xuống mui xe, gây cho cái lưng của hắn chấn động thật mạnh, xương sống run lên, nhưng hai tay đã đưa đứa bé lên cao, nhu hòa chấn lực lại, không làm cho đứa bé chịu một chút tổn thương nào.

May mắn là đã đạt đến tiểu viên mãn chi cảnh, nếu không lần này chắc chắn là lòi ruột rồi!

Sau lưng đã vận khởi đại khí phòng ngự, hai tay thì vẫn tiếp tuc nhu hòa lực phản chấn, sau đó mới thoát hiểm cứu đứa bé ra.

Toàn bộ quá trình, điều duy nhất làm cho Lục Minh thấy vui mừng là, thực lực càng lớn thì đường sống phát huy càng cao, từ trước đến giờ hắn đều nhờ vào thực lực của đồng tử công tầng bảy thôi.


Hắn phát hiện ra, mình còn có thể làm tốt hơn,nếu lập lại lần nữa, Lục Minh hoàn toàn có thể tin tưởng, có thể bình yên đón lấy đứa bé, rồi đá bay thằng mập, và tiêu sái đáp xuống đất.

Thực lực của đồng tử công tầng mười tiểu viên mãn chi cảnh quả thật khác xa so với mình tưởng tượng, còn cường đại hơn rất nhiều.

Tuy rằng mình đã đạt đến cảnh giới này, đạt được thực lực này, nhưng bởi vì bình thường không có tôi luyện, cho nên căn bản không biết được, cũng không có cơ hội phát huy trình độ của mình ra.

Trải qua lần cứu người hôm nay, Lục Minh phát hiện ra, hắn còn có thể làm rất nhiều, và làm rất tốt... Không kịp cảm thán, Lục Minh vội vàng nhảy từ trần xe xuống, nhanh chóng chạy đi, tránh né mấy hòn đá trên trời rớt xuống. Khi hắn ôm đứa bên lại bên cạnh hai nàng, mở khăn trùm ra thấy tròng mắt của đứa trẻ kia chuyển động, nhìn Lục Minh và Hạ Linh các nàng, nhưng không chút sợ hãi, cũng không khóc, thậm chí còn không sợ người lạ...

"Nhóc con, em rất lợi hại, phỏng chừng sau này lớn lên chắc cũng là một siêu nhân" Lục Minh mừng rỡ nói.

"Vừa rồi hình như có người rơi từ trên trời xuống?"

"Đúng, có người bay trên trời!"

" Bà xã, mau ra đây, có người phi thăng này!"

Chung quanh hỗn loạn, Lục Minh nghe thấy trên trời có người bay lượn, chợt ý thức ra mình đã quên mất lời nói của Ôn Hinh phu nhân, đã đi gây chuyện. Chẳng qua, đây là tình huống khẩn cấp, nàng chắc hẳn là tha tội cho mình! Lục Minh sợ lát nữa sẽ bị một đám phóng viên vây lấy, vội vàng ôm lấy đứa bé giao cho một chủ cửa tiệm, nói : " Đem đứa nhỏ này giao cho người làm mất, chúng tôi đi!" Nói xong, ôm lấy Ngu Thanh Y còn đang bị dọa và Hạ Linh, nhanh chóng chuồn vào trong đám đông. Khẩn cấp rời đi.

Chủ cửa hàng kia cũng ngạc nhiên, há to mồm ra, nửa ngày không biết nói cái gì, cuối cùng thì thào một câu : " Hắn... hắn bay trên trời!"


Lục Minh không biết, trong cái đống máy quay phim, có một cái đã quay lại toàn bộ quá trình cứu người của hắn, hơn nữa còn có một phóng viên nhanh tay lẹ mắt, giơ máy ảnh lên chụp đúng lúc hắn lăng không bay đến, đưa tay đón lấy đứa bé.

Người phóng viên kia thở dài, tấm ảnh này, nếu công bố ra ngoài, tuyệt đối sẽ là kinh điển trong kinh điển.

Bởi vì hoảng sợ, Lục Minh nhanh chóng đón taxi đưa hai nàng về nhà.

Cho đến khi về nhà rồi, Ngu Thanh Y từ trong sự hoảng sợ quá mức khôi phục lại sức sống, nàng ngẫm lại hồi nãy quả thật quá nguy hiểm, nhưng vô cùng kích thích, Lục Minh trước mặt mình, đạp tưởng bay lên, giữa trời cứu một đứa bé...

Nàng càng nghĩ càng hưng phấn lên, rồi quấn quít lấy Lục Minh, bắt hắn kể lại toàn bộ.

Hạ Linh cởi áo của Lục Minh ra, xem xét coi hắn có bị thương hay không.

" Không có gì đâu, cả người của em đầy bụi không à, lát nữa cho em mượn cái phòng tắm một chút nha!" Lục Minh rất sợ mình mang đầy bụi trở về, sẽ bị Ôn Hinh phu nhân phát hiện.

"Thay cái này đi!" Hạ Linh chờ Lục Minh vào phòng tắm, nhét vào một bộ đồ, đây là quần áo mới mà Hạ Linh và Ngu Thanh Y mua cho hắn.

Trong lòng Ngu Thanh Y tràn đầy hưng phấn, chờ Lục Minh đi ra, rồi kể lại quá trình phi thân cứu người của hắn. Chờ mãi vẫn không thấy hắn ra, lại không thể gọi hắn, chỉ đành nhàm chán mở TV lên xem, thật không ngờ, chưa được hai phút, bỗng nhiên quảng cáo bị cắt, có một tin tức đặc biệt, người dẫn chương trình mang theo âm thanh kích động, rồi nói cái gì mà khi nãy bảng quảng cáo treo trên trường bị sụp, có một người đã phi thân cứu người, toàn bộ quá trình đã được quay lại ...

Hạ Linh và Ngu Thanh Y hai người vừa nhìn, đều trở nên ngây ngốc.


Bởi vì quá trình cứu người của Lục Minh rất nhanh, chỉ trong vài giây đồng hồ đã hoàn thành, chỉ nhìn thấy một bóng người đạp một chân lên xe, rồi tiếp theo bắn lên tường, rồi đưa tay ôm lấy một vật màu đen, rồi sau đó đá bay một người mập mạp, cuối cùng ngã sấp xuống trần xe, hai tay giơ vật nhỏ lên.

"Đây không phải là toàn bộ quá trình cứu người, tốc độ thật sự quá nhanh, nhanh đến mức đáng sợ, có lẽ mọi người không nhìn rõ nên đạo diễn đã cho quay chậm lại gấp mười lần, vì thế chúng ta có thể thấy rõ ràng toàn bộ quá trình" Người nữ dẫn chương trình mang theo sự kích động giải thích, quả nhiên, sau khi giảm tốc độ lại, Hạ Linh và Ngu Thanh Y đều có thể nhìn thấy, bóng dáng của Lục Minh đạp lên trần xe, dùng sức bật mạnh lên, sau đó mượn lực nhảy đến vách tường, rồi đập mạnh hai cái, cả thân hình bay lên mấy mét, sau đó bay ra giữa làn mưa đá, đưa tay ôm lấy một đứa trẻ đang bộc tả.

Rồi sau đó, các nàng thấy Lục Minh xoay người, đá bay những hòn đá rơi xuống.

Sau đó, trên trời có một ông mập đang rơi xuống, rồi cũng bị Lục Minh đạp cho một cái bay đẹp, động tác vô cùng tuyệt vời, vô cùng tiêu sái.

Cuối cùng, ngã xuống một cái trần xe, hai tay Lục Minh còn giơ đứa bé lên cao, sau đó ôm lấy nó, tiếp theo, xoay người nhảy xuống khỏi trần xe, Lục Minh đã rời khỏi góc quay, chẳng qua, hai nàng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, trên trần xe bị móp xuống một lỗ to.


"Thật đáng tiếc, không thể quay rõ mặt của tên xấu xa này ... khoảng cách xa quá, thoạt nhìn rất mơ hồ!" Trong lòng Ngu Thanh Y đại hận, chửi mắng cái máy quay này là đồ dỏm.

" May thật, may mà không quay được mặt, nếu không hắn nhất định sẽ đau đầu!" Ý tưởng của Hạ Linh thì ngược lại.

Chờ Lục Minh tắm rửa đi ra, hai nàng đã chúc mừng hắn trên TV.

Nghe xong, Lục Minh ngẩn người, cái gì mà trên TV? Có chuyện gì? Hai nàng kể lại một mạch, đầu tiên là làm cho hắn sợ đến toát mồ hôi khắp người, sau đó sợ hãi than : " May quá, may quá, không quay rõ mặt ... Nhưng mà, tốc độ tin tức của HongKong thật quá nhanh, bây giờ còn chưa được một tiếng mà đã có tin tức rồi!"

Di động vang lên, hồ ly mỹ nhân Niếp Thanh Lam đầu tiên là hỏi người trong TV có phải là hắn hay không, không đợi hắn trả lời, lại chúc mừng một phen.

Sau đó là Trầm Khinh Vũ, nói là tư thế cứu người của Lục Minh không đủ tiêu sái, chẳng qua, dựa vào phản ứng, miễn cưỡng cũng có thể cho qua ải.

Cảnh Hàn thì chỉ nói một câu : Làm tốt lắm.

Nhưng thật ra thì... tiểu tức phụ Giai Giai kia khóc nức nở hỏi Lục Minh có bị thương hay không, ngã xuống có đau hay không, bởi vì nàng thấy cái trần xe bị mốp xuống ... Lục Minh nhanh chóng an ủi nàng, nói là thân thể mình cường tráng lắm, đừng nói là lầu hai, cho dù là lầu bốn lầu năm có ngã xuống, cũng không có vấn đề gì.

Lục Minh an ủi Giai Giai xong, trong lòng choáng váng, cái này ngay cả chúng nữ ở lam hải cũng biết, vậy thì đã không thể giấu được Ôn Hinh phu nhân.

Hắn không biết, chúng nữ để hắn đi HongKong, đều đặc biệt chút ý đến mọi phương diện ở HongKong, chẳng qua, tin tức này là vô tình xem được, mọi người xem đi xem lại vài lần, cuối cùng xác định là Lục Minh nhúng tay vào. Cho nên Niếp Thanh Lam mới gọi điện có phải là hắn làm hay không, Trầm Khinh Vũ và Cảnh Hàn cũng như Niếp Thanh Lam đều biết hắn là một thân trâu bò, đặc biệt là Trầm Khinh Vũ, là người tin tưởng hắn nhất, cứu người là một việc nhỏ. Nhưng chỉ có cô gái nhỏ Giai Giai này, không biết chút võ công, có chút lo lắng cho Lục Minh có bị thương hay không.

Sau khi cùng nói chuyện với các nàng, Lục Minh quyết định nhanh chóng trở về nói cho Ôn Hinh phu nhân nghe, tránh để cho nàng lo lắng và tức giận lâu.

Ngu Thanh Y và Hạ Linh cũng không cản, chỉ hỏi là ngày mai có đi MaCao chơi đánh bài không.

Các nàng cảm thấy rằng, mấy bữa nay, Lục Minh có thể di tản khỏi HongKong, trốn gió là tốt nhất, đừng để cho người khác nhận ra. Thứ hai, Trầm Khinh Vũ các nàng rất nhanh sẽ đến HongKong, đến lúc đó khẳng định hai nàng không để ở gần được, cho nên muốn cùng hắn được ngày nào hay ngày đó.

"Để mai tính, hơn nữa em đến đây không phải để đi chơi, em là bảo tiêu của Ôn Hinh phu nhân!" Lục Minh cũng hy vọng có thể đi MaCao, thử cái tâm linh cảm ứng xem sao, chẳng qua, phải về báo lại cho Ôn Hinh phu nhân, nếu ngày mai nàng ta không bận, bớt chút thời gian ra đi chơi với mình, vậy chẳng phải càng thêm sướng sao? Hơn nữa, đi MaCao phải ở mấy ngày, cũng không chạy được. Cho nên, trong lòng hắn, điều được mong chờ nhất chính là được ở chung với Ôn Hinh phu nhân.

"Cái bóng cứu người này quả thật có chút quen thuộc ..." Nữ cảnh sát đang ngồi ăn cơm với đồng nghiệp, thấy tin tức đặc biệt, xem xong tự thì thào nói : " Mình đã gặp ở đâu rồi ta?"