Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 187: Móc cái thứ xấu xa kia ra




Ngu Thanh Y vừa quẫn vừa xấu hổ, mặt ngọc đỏ bừng, không biết nên làm thế nào cho phải, nàng nhìn Lục Minh, rồi lại nhìn Hạ Linh, trong lòng có cảm giác như muốn khóc.

Nhưng mà, hết lần này đến lần khác, nước mắt không chảy ra.

Còn bàn tay kia thì nhẹ nhàng buông ra, len lén thu hồi lại, rồi giấu ở sau lưng, sau đó run run nói : "Chị vào phòng bếp xem ấm nước, hình như vừa rồi quên bật lửa ...."Nói xong vội đứng lên, chạy như bay vào phòng của mình! Hạ Linh cũng đã có phản ứng, trừng mắt nhìn Lục Minh : "Đều là tại em đó!"

"Cái này có thể trách em sao?"Lục Minh choáng váng, hình như mình là người bị hại mà?

"Tại em làm người ta xấu hổ trước. Càng trốn càng xấu hổ hơn, nhanh vào an ủi nàng ta đi, nhanh đi ..."Hạ Linh kéo Lục Minh đến cửa phòng.

"Mình thì an ủi cái gì?"Lục Minh nghĩ thầm, nên nói cái gì đây? Chẳng lẽ lại nói là, chị muốn nắm cứ nắm đi, em không so đo đâu? Vậy chẳng phải càng xấu hổ hơn sao? Bất quá chưa kịp nói ra thì Hạ Linh đã dùng sức đẩy hắn đến trước của phòng của Ngu Thanh Y. Nàng gõ cửa phòng, không thấy có phản ứng, lại thử vặn nắm cửa, phát hiện ra không có khóa, lập tức đẩy Lục Minh vào, còn dùng ánh mắt cảnh cáo hắn, khuyên không được thì đừng mong đi ra.

Lục Minh muốn cắn lưỡi chết ghê!

Bất quá, khi hắn vào phòng, phát hiện bên trong không có người, thầm nghĩ cô gái này chẳng lẽ xấu hổ quả nên nhảy từ lầu ba xuống tự sát?

Nhất thời hoảng sợ, đang muốn vội vàng lao ra ban công coi, đột nhiên hắn cảm ứng được bên trong tủ quần áo có tiếng hô hấp rất nhỏ, không khỏi bật cười, thì ra Ngu Thanh Y trốn trong tủ quần áo. Đưa tay lên gõ gõ, bên trong truyền ra tiếng thẹn thùng của nàng : "Chị Hạ, đừng động em, em không chết đâu, cho em yên một lát, chờ hắn đi rồi em sẽ ra ngoài"

"Nếu em không đi thì sao?"Lục Minh vừa mở tủ, phát hiện Ngu Thanh Y đang ngồi ôm chân trong góc, bộ dáng vô cùng đáng yêu.

"Oa ..."Bất thình lình nhìn thấy Lục Minh, Ngu Thanh Y giật mình, đang muốn đứng dậy chạy đi thì "rầm"một cái, đầu đụng ngay cái móc treo đồ, đau đến mức ôm lấy đầu rên rỉ, nhăn mày nhíu mặt, lông mi trên mắt còn dính vài giọt nước mắt.

"Để em xem, ngồi yên!"Lục Minh ấn bả vai nàng ngồi xuống, tách mái tóc đen ra, phát hiện thấy đầu nàng chỉ sưng lên một chút mà thôi, không chảy máu cũng không bị bầm, nên mát xa giúp nàng bớt đau, cười mắng : "Đường đường là một đại minh tinh mà lại trốn trong tủ quần áo, còn bị đụng đầu sưng lên nữa chứ, việc này mà truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ có người chết vì cười mất. Em đã gặp nhiều người ngốc rồi, mà ngốc cỡ chị thì chưa gặp qua bao giờ"

"Không phải tại em sao, người ta mới không ngốc!"Ngu Thanh Y thấy hắn ôn nhu mát xa cho mình, hơn nữa chổ bị sưng cũng cảm thấy thoải mái, nên trong lòng rất vui.

Cái này ... cái này có thể xem như là nhân họa được phúc rồi!

Mặc dù chuyện vừa rồi quả thật rất xấu hổ, rồi còn bị hắn kiếm được, thậm chí còn bị hắn thấy cảnh đụng đầu nữa, nhưng cuối cùng đổi lại được sự mát xa ôn nhu này, quả thật cũng rất đáng giá ... Ngu Thanh Y cảm thấy trừ hai tay hắn đang ôn nhu mát xa ra, còn có một luồng khí mát mẽ đi vào trong người, rất dễ chịu, cảm thấy đặc biệt dễ ngửi, giống như đang hòa tan trái tim ra vậy!

"Đứng không biết mỏi sao? Ngồi xuống mà xoa đi!"Ngu Thanh Y mừng rỡ nhìn hắn ngồi xuống, ngồi song song với mình cùng một chổ.



"Được rồi, nghiên đầu qua đây"Lục Minh phát hiện bây giờ ngu mỹ nhân giống như một cô bé cực kỳ đáng yêu, phá lệ động lòng người, mà chấn động nhất là chỉ kêu nàng nghiên đầu qua thôi mà nàng lại dựa cả người vào lòng mình.

Ngu Thanh Y rõ ràng đang kích động, cái động tác này, nàng đã suy nghĩ từ rất lâu rồi, thật không ngờ bây giờ có thể thực hiện được.

Nàng vội vàng ngoan ngoãn duỗi chân ra, sau đó cả người nằm dần lên thân hắn.

Tay nhỏ len lén đưa qua, nhẹ nhàng ôm lấy hắn ....


Lúc ở Ngân Phong đã muốn ôm hắn rồi, nhưng không có cơ hội nào hết, lúc đó có Giai Giai, có chị Hạ, bên ngoài còn có vô số kẻ cướp giết người không chớp mắt. Nhưng, trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, có thể gọi là hoạn nạn gặp chân tình, trong thời khắc nguy hiểm nhất, hắn động thân, giống như một ngọn núi lớn đáng tin, bảo vệ che chở cho mình và mọi người ... hắn lợi dụng trí tuệ và võ dũng để chiến đấu với kẻ địch, rồi mang mình bò qua ống dẫn khí, tại lổ thông gió, còn dùng thân thể làm cầu người, khi mình bò qua lưng hắn.

Sau đó, ngay cả chị Hạ bị thương cũng cứu trở về, những việc mình không nghĩ đến, hắn lại làm xuất sắc hơn bất kỳ người nào.

Chị Hạ còn nói, tử thần uy hiếp tất cả các cường đạo kia, kỳ thật chính là người này, bình thường hắn thâm tàng bất lộ, đến thời khắc cuối cùng mới có thể hóa thân thành tử thần, giết hại uy phỉ!

Bất quá mình chỉ thích hắn, thích hắn chứ không phải tử thần kia, mà chính là người đã đưa hai tay nâng mình vào lỗ thông gió, chính là tên vô lại khi mà mình bò qua người hắn thì hắn còn dùng tay vỗ vào mông của mình, chính là một người luôn luôn trở mặt, đôi lúc hung ác quay sang mắng mình là Ngu nữu đại ác nhân, chính là tiểu sắc lang sờ soạng mình mà coi như không có việc gì, chính là một tên xấu xa trêu cho mình khóc, rồi lại chọc cho mình cười, chính là một đứa ngốc giật mình khi nhìn lén đồ lót của mình ....

Mình thích hắn, có rất nhiều lý do.

Nhưng, võ công của hắn, bản lĩnh thần kỳ của hắn, linh đan diệu dược của hắn không liên quan.

Hắn có những thứ đó, đương nhiên càng làm cho người ta thêm thích, nhưng từ trong đáy lòng của mình, thích nhất là được hắn ôn nhu! Bất luận là hắn trừng trị kẻ ác hay là hét to với mình, hay là đưa tay ra, mỉm cười nói là tham dự mạo hiểm chi lữ.

Hắn, đều ôn nhu như vậy.

Một tên cực kỳ xấu xa, trên người không có chút gì ra vẻ đàn ông cũng như chân thành và ôn nhu, có lẽ đúng là bởi vì như vậy, nên Giai Giai, chị Hạ và các cô gái trong nhà hắn đều yêu thích hắn! Đáng tiếc, một người con trai như hắn, mình không thể độc chiếm được, chỉ có bây giờ, chính mình và hắn mới có được một thế giới hai người cực kỳ hiếm có!

Mặc dù, cái thế giới này là ... trong tủ quần áo!

"Này này, chị không ngủ thiếp đi đấy chứ?"Lục Minh nhìn Ngu Thanh Y bất động một hồi lâu, còn tưởng nàng ngủ thiếp đi, nhẹ nhàng lắc lắc người nàng.


"Chị sợ sáng, đừng, nhanh đóng cửa lại, mau mau đóng cửa lại ...!"Ngu Thanh Y kỳ thật không ngủ, nhưng trong lòng nàng không nỡ buông Lục Minh ra, đây là một cơ hội tốt, mặc kệ là cái tủ quần áo hay gì đó, chỉ cần có thể ở cùng hắn, trong cái thế giới hai người, như vậy đã đủ rồi.

Mang theo điểm làm nũng, lắc lắc đầu, trốn vào trong lòng ngực hắn, không cho hắn thấy mình đang cười trộm từ trong đáy lòng, kêu hắn đóng cửa tủ quần áo lại.

Lục Minh đầu tiên là kinh ngạc, tưởng rằng nàng đang ngủ mơ hồ, nhưng rồi cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đóng cửa tủ lại. Trong bóng tối, Ngu Thanh Y ôm chặt lấy thân thể của Lục Minh, bây giờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng áp chặt vào lòng ngực hắn, gần đến mức có thể cảm thấy nhịp đập con tim của hắn, nhưng, nàng không hề cảm thấy ngượng.

Chỉ có ngọt ngào và hạnh phúc, không ngừng tràn ra, tràn đầy trong lòng ...

Cuối cùng, nàng thật sự ngủ thiếp đi.

Hạ Linh bên ngoài chờ lâu, có chút khẩn trương, vài lần muốn đẩy cửa vào, nhưng sợ nhìn thấy Ngu Thanh Y và Lục Minh đang trần truồng, đang làm những chuyện không nên làm!

Thật sự là chịu không nổi! Nàng lặng lẽ đẩy khe cửa ra, nghe lén bên trong, hình như không có tiếng thở dốc, càng không có âm thanh khác thường.

Mở cửa ra thăm dò, phát hiện bên trong phòng không có người.


Ngay lập tức mở tủ quần áo ra, Hạ Linh biết Ngu Thanh Y có thói quen này, mỗi khi tức giận hoặc thẹn thùng đều trốn trong tủ quần áo, Hạ Linh phỏng chừng hai người này đang trốn trong đó, đang chuẩn bị đưa tay mở cửa, thì cánh cửa tủ đột nhiên mở ra, Lục Minh ôm Ngu Thanh Y đang ngủ say trong lòng, ngoắc ngoắc tay với Hạ Linh, nhẹ giọng hỏi : "Này, làm sao bây giờ?"

"Tiếp tục!"Hạ Linh thấy bộ dáng đáng thương của Lục Minh, trong lòng rất muốn cười, nhưng vẫn cố gắng nhịn lại.

"Tiếp tục gì, em ôm cũng gần một tiếng rồi, cho dù không phiền, nhưng cũng muốn đi wc, chị cũng biết khi nãy em uống rất nhiều nước mà, các người cứ một chén rồi một chén, bây giờ cái bụng của em đã đầy nước rồi nè! Chị ôm nàng ta lên giường đi ..."Lục Minh tìm một cớ thoát thân, muốn hắn ôm mỹ nhân thì không sao cả, nhưng nếu có thể động chân tay, vậy thì ôm cả năm cũng không thành vấn đề.

Nhưng mỹ nhân trong lòng là mỹ nhân đang ngủ, không thể động được, động vào là nàng tỉnh ngủ.

Ôm một người đẹp, mà không đụng được, vậy thì không có động lực đâu.

Cho nên Lục Minh chờ Hạ Linh bước vào, vừa nhìn thấy nàng, vội vàng đưa người đẹp đang ngủ sang.

"Này, sao không ôm lên giường luôn đi?"Hạ Linh vui mừng vì Lục Minh không làm chuyện gì xấu, lúc đầu nàng còn cho rằng Lục Minh sẽ ăn luôn Ngu Thanh Y, nhưng thật không ngờ, hắn lại ngoan như vậy.


"Nếu nàng ta không mặc quần áo, em sẽ lập tức ôm lên giường!"Lục Minh quăng Ngu Thanh Y cho Hạ Linh, rồi thừa dịp nàng tiếp người, đưa tay sờ soạng ngực của nàng một phen, Hạ Linh xấu hổ, nhưng không có biện pháp cấm hắn, không thể làm gì khác hơn là trừng mắt nhìn hắn, Lục Minh vội chuồn ra phía sau lưng Hạ Linh, ôm lấy nàng, làm cho Hạ Linh hoảng sợ, cả người run lên, bởi vì nàng cảm thấy cái thứ xấu xa của hắn đang chạm vào mông của mình, vội vàng giãy dụa một chút nói: "Muốn chết hả, nếu làm cho Thanh Y tỉnh lại nhìn thấy, chị không thể sống được đâu! Buông ra, nhanh ... cầu xin em, nàng ta sẽ lập tức tỉnh dậy đó!"

"Cho em ôm một chút thôi, chỉ một chút thôi ..."Lục Minh đặc biệt thích chơi đùa Hạ Linh, thấy được ngay cả bên tai nàng đã hồng lên, cảm thấy rất có cảm giác chinh phục.

"Đừng, cầu xin em, được rồi, được rồi, ôm đủ rồi, mau buông tay!"Hạ Linh không dám dùng sức giãy dụa, sợ Ngu Thanh Y trong lòng tỉnh dậy, không thể làm gì khác hơn là cực lực cầu xin hắn buông tay.

"Lần sau không được phép liếc em nữa..."Lục Minh đưa ra điều kiện.

"Được, được, nhanh buông tay đi! Được rồi, chị hứa về sau không dám liếc em nữa!"Hạ Linh vừa xấu hổ vừa gấp, liều mạng gật đầu.

"Em gọi điện thoại cho chị, cho dù có việc hay không có việc chị cũng không được cúp điện thoại trước"Lục Minh vẫn chưa buông tay, hắn cảm thấy trong lòng thật là phê, một cái ôm hai mỹ nhân, trong lòng không nỡ buông ra.

"Nói cái gì chị cũng đáp ứng em, xin em buông tay trước ..."Hạ Linh gấp đến muốn điên rồi, nàng nhìn thấy lông mi của Ngu Thanh Y giật giật, càng sợ đến hồn bay tán loạn, nế để cho nàng ta nhìn thấy Lục Minh bây giờ đam xâm phạm sau lưng mình , vậy thì không biết sẽ nghĩ thế nào. Quả nhiên, Ngu Thanh Y ngủ không an ổn, bởi vì hai người nói chuyện cùng với cánh tay run run của Hạ Linh làm cho nàng mơ hồ tỉnh dậy, mở mắt nhìn thấy Hạ Linh đang ôm mình, kỳ quái hỏi : "Tên xấu xa kia đâu?"

"Em đây nè!"Lục Minh lúc này cũng sợ đến teo ***, vội vàng giả bộ làm đứa nhỏ ngoan.

"Thật tốt, em còn ở đây, chị mệt quá, ngủ một lát, chờ chị tỉnh dậy em phải chơi với chị ..."Ngu Thanh Y an tâm, mê man thì thào vài câu, sau đó nhắm mắt lại, ngọt ngào thiếp đi.

Chờ cho Ngu Thanh Y ngủ thiếp đi, Hạ Linh đặt nàng lên giường, sau đó nhón chân đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sau đó, núi lửa bùng nổ, một tay đẩy ngã Lục Minh xuống đất, sau đó cưỡi lên người hắn, trừng mắt gầm lên : "Em chỉ biết khi dễ chị phải không? Đem cái thứ xấu xa kia ra đây, ghê tởm như vậy, nếu không đánh nó một quyền thì cũng đạp nó hai cưới, nếu không thì không thể hết giận được! Móc ra, nếu không tự chị động thủ! Em dám khi dễ chị sao? Chị ... chị trời sinh để cho em khi dễ sao?"( OMG! _._! )

"Thật ... thật phải móc ra sao?"Lục Minh vốn có dự cảm Hạ Linh sẽ phát hỏa, nhưng thật không ngờ nàng muốn móc ... móc ra ...!