Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 169: Tái kiến bằng hữu




“Nếu không phải như thế, trước hết chúng ta làm bạn một thời gian, mọi người tìm hiểu nhau một chút.” Mục Thuần tỉnh táo lại, nàng biết chỉ dựa vào khóc, là dùng không được.

Nếu có thể khóc mà làm bạn trai quay lại, vậy Lâm Đại Ngọc (Hồng Lâu Mộng) kia cũng không đến mức ôm hận mà chết.

Nàng cảm giác chắc chắn Lục Minh có thành kiến gì với mình, hiểu lầm rằng chính mình rất phóng khoáng, bạn trai vừa quen một hai ngày liền cùng nhau thuê phòng. Nàng cảm thấy mình oan uổng muốn chết, chỉ vì bản thân nhất thời kích động, lại cùng hắn cùng chung hoạn nạn ở vòng đu quay, cuối cùng không biết sao lại nói ra, ai biết hắn vừa nghe thấy liền mất hứng, hơn nữa lúc bố gọi điện thoại tới, rất có thể là hắn nghe thấy tiếng con trai, nên hiểu lầm mình rất lẳng lơ.

Nếu Lục Minh đồng ý đến, nàng thật sự muốn cho hắn nhìn xem, mình đúng là vẫn còn nguyên, sao có thể hiểu lầm mình như vậy được?

Lục Minh vừa nghe, lại càng toát mồ hôi.

Cho dù nàng không phải con gái Mục Chi Hiên, mình cũng không thể đùa cợt tiếp với nàng, huống chi nàng là con gái của Mục Chi Hiên, mình họa điên rồi mới có thể lại để ý tới nàng, làm bạn với nàng, nói không chừng có một ngày nào đó Mục Chi Hiên phát hiện ra, dùng ám chiêu, mình chết có khi không tìm thấy xác... Trong lòng bất chấp tất cả, quyết định từ chối!

“Mục Thuần, em bình tĩnh một chút, hãy nghe anh nói, anh đã có bạn gái! Lần trước dùng dao đánh chết cảnh sát kia của em là anh sai rồi, còn có trong lúc vô ý nhìn thấy thân thể em, cũng là sai của anh, anh chỉ có thể làm đạo tặc một ngày, hiểu chưa? Anh có nữ hoàng của chính mình, chuyện ngày hôm qua anh rất xin lỗi em, em, em bỏ qua cho anh đi!” Lục Minh nói rõ với nàng, chính mình đã có bạn gái, để cho nàng không dây dưa nữa.

“Anh lừa người!” Mục Thuần vừa nghe, nghĩ rằng hắn vì từ chối mình mà bịa ra lời nói dối.

“Không có, đây là sự thật. Thật sự anh đã có bạn gái!"”Lục Minh dừng lại một chút, lại an ủi nói: “Lần trước là hiểu lầm, là trò đùa, mọi người đều quên đi, có rảnh chúng ta còn chơi cs, còn đánh ma thú, nhưng không thích hợp làm bạn.”

“Tại sao anh nhất định không cho em một cơ hội? em không yêu ai không thương ai, khó khăn lắm mới thấy một người vừa ý. Anh lại vô tình như thế, lúc này trong lòng em rất hối hận, tại sao em lại xuống khỏi đu quay? Nếu chúng ta vĩnh viễn ở trên đó, như vậy anh mãi mãi đều là đạo tặc kỵ sĩ của em. Em vĩnh viễn là nữ hoàng bệ hạ của anh, em lúc nào cũng có người bảo vệ, có người che chở. Có người thương em... Anh giúp em, giúp em một đạo tặc kỵ sĩ!” Mục Thuần lại khóc lớn, hơn nửa ngày, lại hỏi một câu yếu ớt: “Cũng cho em một cơ hội, được không?”

“Không.” Lục Minh quyết tâm, lần đầu tiên từ chối trực tiếp một người con gái.

“Một lần thôi, nếu từ nay về sau anh cảm thấy em không tốt, chúng ta lại chia tay, được không?” Mục Thuần chưa từ bỏ ý định, mặc dù nàng nghe thấy bị từ chối rất tức giận. Nhưng lại đau lòng. Nếu mình đáp điện thoại đi, từ nay về sau sẽ không còn được gặp lại hắn. Vì phần khát khao kia trong lòng, nàng cũng không để ý thể diện. Chỉ cố sức cầu xin.

“Mục Thuần, làm sao phải chơi với lửa, điều này không đùa được!” Lục Minh nghe xong áy náy trong lòng, nhưng vẫn kiên trì từ chối nàng.



“Em biết, anh ghét em phóng khoáng, anh nghi ngờ em không phải là xử nữ, nghi ngờ gọi điện cho em không phải là bố em, em có thể chứng minh cho anh xem, em có thể mang anh đi gặp bố em, em gọi di động trước mặt bố cho anh xem, anh muốn em thế nào, em làm được cái đó! Rất khó để mọi người quen nhau, lại có cảm tình, nhất định đây là duyên phận trời định, ông trời thấy em đáng thương, giành cho em một đạo tặc kỵ sĩ, em không muốn mất đi hắn, cầu xin anh, cho em một cơ hội, em đợi đạo tặc kỵ sĩ đã lâu lắm rồi...” Mục Thuần đau khổ cầu xin, chỉ hy vọng Lục Minh có thể đồng ý.

“Thực ra em rất tốt, em không hợp với anh... Em có phải xử nữ hay không, phóng khoáng hay không, mấy cái này đối với anh không quan trọng!” Lục Minh nghĩ thầm nếu không phải là biết ngươi là con gái của Mục Chi Hiên, khóc thảm thiết như vậy, nói không chừng thật sự là đồng ý với ngươi, hoặc ít nhất là bề ngoài đồng ý cái đã, nhưng mà ngươi lại là con gái Mục Chi Hiên, nếu mình mà trêu đùa ngươi, đây chẳng phải là muốn chết sao.

Dù trong lòng áy náy, cũng không dám mạo hiểm kiểu này.

Hơn nữa cho dù mình đồng ý chuyện này, chắc chắn cuối cùng cũng không có kết quả, Mục Chi Hiên sẽ để cho con gái yêu mình?


Tương lai của hai người... Rất có thể là một cái bi kịch, cùng với như thế, thà hiện tại chặt đứt ý niệm trong đầu của nàng, đau dài không bằng đau ngắn, một đao chém xuống, đem chuyện cắt đứt luôn.

“Như vậy, trước hết chúng ta làm bạn bè bình thường thôi, được không? Quan hệ của chúng ta không phải yêu đương, tạm thời chỉ là quan hệ bạn bè, bất kể có hiểu lầm hoặc sai lầm gì cũng được, anh cho em một cơ hội để giải thích đi! em không muốn mất đi một người bạn có thể nói chuyện, có thể trêu đùa em, cho dù là bạn bè bình thường, cho dù anh có bạn gái, cũng có thể có bạn bè bình thường khác phái, đúng không? Lục Minh, nếu như vậy anh vẫn từ chối em, em đây sống tiếp cũng không có ý nghĩa, em ở khách sạn Bạch Lộ nhảy xuống luôn!” Mục Thuần sợ ép hắn quá sẽ làm cho hắn phản cảm, cho nên cẩn thận lưu lại một phần hòa hoãn.

“...Mục Thuần, sớm hay muộn có một ngày em sẽ hối hận!” Lục Minh thở dài một hơi.

Chính mình có tàn nhẫn, cũng không có thể bức tử đối phương đúng không?

Cho dù nàng là con gái Mục Chi Hiên, cho dù Mục Chi Hiên là đại cẩu tặc, nhưng con gái hắn vô tội... Nàng không nhận từ chối của mình, thật sự Mục Thuần có thể nhảy từ trên tầng cao nhất của khách sạn Bạch Lộ xuống, nhưng làm như vậy, thật sự hắn không nói được.

Dù máu lạnh vô tình, mình vẫn cứ là con người.

Đối phương là một người con gái, nàng đã nói đến như thế này, mình vẫn còn từ chối thì vẫn còn là người sao?

Thôi đi, một ngày nào đó nàng mệt mỏi, buồn phiền, thần trí sẽ tỉnh táo lại, lúc này tâm trí nàng còn đang ở hạnh phúc trên đu quay! Lục Minh nghĩ thế, thở dài một hơi, tại sao lúc trước mình lại nghe lời gạ gẫm của Trần Tranh kia chứ, chạy tới tham gia đội đại biểu đại học Thanh Hà đi thi đấu đâu? Nếu không thì làm gì gặp Mục Thuần, thật là tốt biết mấy.


Hiện trong nhà còn có ba người chưa có cách giải quyết, lại lập tức thêm Trầm đại tiểu thư tới.

Bên ngoài còn có Ngu Thanh Y và Hạ Linh, người mù cũng có thể nhìn thấy các nàng đối với mình không giống bình thường, giống như Hoắc yêu nữ ở Phương Phỉ Uyển cũng có chút không bình thường... Quên đi quên đi. Trước hết vẫn là phải chờ Trầm đại tiểu thư tới, nhìn xem phản ứng của nàng thế nào rồi nói sau!

Nếu nàng nối giận. Chắc chắn mẹ sẽ biết chuyện của mình, đến lúc đó mình biết giải thích với mẹ như thế nào?

Nghĩ vậy, Lục Minh liên tiếp thở mạnh ba cái.

“Em biết anh rất khó làm, nhưng mà không có cách khác, em rất cần đạo tặc kỵ sĩ làm bạn. Hôm nay em rất ngoan, không quấy rầy anh nữa, ngày mai em lại gọi điện cho anh.” Mục Thuần nghe hắn than thở, trong lòng cũng rất thương cảm hắn, trong lòng mình chịu khổ sở, khẳng định cũng làm cho hắn không chịu nổi, vì thế lau khô nước mắt, hạ thấp giọng: “Ngày mai chúng ta chỉ cần gặp mặt. Ăn bữa cơm, anh không có thời gian, có thể gặp mười phút cũng được, chúng ta có thể ăn món cháo lòng tiết canh ở đối diện khách sạn Bạch Lộ. Nhất định anh phải tới nha, em không quan tâm ăn cái gì.”

“Được rồi, nếu là nữ hoàng bệ hạ gọi về. Nhưng... Ta chỉ làm đạo tặc kỵ sĩ mười phút.” Lục Minh trong lòng mềm nhũn, không biết làm sao lại đáp ứng luôn.

“Em rất cảm động, ô ô, khóc cả đêm tối hôm qua, rốt cục giờ có thể yên tâm ngủ một giấc, ô ô ô, em sẽ rất ngoan, đạo tặc kỵ sĩ, anh cũng không được mặc kệ em... Em chờ anh, chờ ngươi!” Mục Thuần vừa khóc vừa cười tắt điện thoại.

Lục Minh tắt máy. Nằm ở trên giường không nói gì.


Chính mình sao lại không may mắn như vậy. Đang yên lành lại đi trêu chọc vào con gái đại cẩu tặc Mục Chi Hiên. Nếu là người khác còn không phải đau đầu như thế.

Đột nhiên Niếp Thanh Lam khom người chạy tới, nhanh chóng tiến vào trong ổ chăn. Nhỏ giọng hỏi: “Uy uy, có chuyện gì phiền não à? Hôm nay tâm tình bản mỹ nữ rất tốt rất tốt, nếu anh chịu nói cho em biết, từ Phượng Minh khắc trên vòng tay của Giai Giai là ai, em đây liền miễn cưỡng nghe tâm sự của anh một chút!” Lục Minh nghe thấy giọng nàng còn có chút ghen, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.

“Phượng Minh, đó là tên của mẹ ta...” Lục Minh vừa nói, Niếp Thanh Lam lập tức thè lưỡi ra.

Nàng ngượng ngùng cười: “Hóa ra là mẹ chồng tương lai của em, rất dễ nghe, đừng tức giận, em chỉ hỏi một chút thôi, chưa ăn dấm chua! Nhưng mà sao anh lại đem vòng tay của mẹ làm quà sinh nhật tặng cho Giai Giai?”


Lục Minh hừ một tiếng: “Đưa thì đã làm sao? Không được à?”

Niếp Thanh Lam nhanh chóng dùng nắm tay đấm vài cái vào vai hắn, cười có chút lấy lòng nói: “Được được, em chưa nói là không được, còn có bảy tháng mười một ngày nữa là sinh nhật em, em, em cũng muốn có bảo bối gia truyền? Người ta chỉ muốn một cái thôi, anh nhìn tay của em nè, trắng như vậy mềm như vậy, không có một vòng tay để đeo, giống như thiếu cái gì đó, người tốt, em xin anh đấy!”

Suýt chút nữa Lục Minh còn không có toát mồ hôi mà chết, còn hơn nửa năm mới đến sinh nhật, mà lúc này đã nghĩ tới quà sinh nhật là cái gì, mạnh mẽ, thật sự là yêu nữ hồ ly quá mạnh mẽ!

“Ta còn thiếu một nha đầu làm ấm giường đây, không thấy em dường như ta thấy thiếu cái gì đó?” Lục Minh thở phì phì quay người, không để ý tới nàng.

“Đây không phải là đưa lên tận cửa sao?” Niếp Thanh Lam ôm lấy Lục Minh, bàn tay nhỏ bé thò vào trong áo hắn, sờ soạng lung tung, cái miệng thơm hương lại hôn khẽ lên vành tai hắn, có chút trêu đùa hắn.

“Ta bực rồi, ta không sờ em, lại làm cho em phi lễ thế à!” Lục Minh cảm thấy ngực mình bị cái tay nhỏ bé của Niếp hồ ly vuốt ve không ngừng, lòng cũng ngứa lên. Chuẩn bị xoay người trả đũa nàng, cầm búng áo ngực của nàng, phản kích lại gấp mười lần, đột nhiên phát hiện Cảnh Hàn ngồi ở trước bàn học của mình không biết từ bao giờ, đang xem tờ kế hoạch mà tên Ban Văn đeo kính đen đưa cho mình, cố ý vô tình, khóe mắt giống như liếc bên này nhìn một cái, lập tức kinh hải, vội vàng giả bộ bé ngoan, tung chăn nhảy dựng lên: “Ngủ sớm dậy sớm tốt cho thân thể, hôm nay ta bận rất nhiều việc, hiện tại phải đi thôi”.

“Lại giúp người ta ngủ một lúc nữa!” Ngón tay Niếp Thanh Lam nhẹ nhàng nhéo chân hắn, giọng nói thiên kiều bá mị nhũn lòng người, lại không ngừng chớp chớp mắt.

“Cảnh sát hồ ly, hấp dẫn đối với ta là vô dụng!” Lục Minh ở trước mặt Cảnh Hàn, quyết tâm làm một đứa trẻ ngoan, không nhìn hồ ly hấp dẫn, có chút choáng váng cố sức chống cự sức hấp dẫn của nàng, vẫn còn đứng vững.

“Vô dụng, vô dụng thì anh kích động như thế làm gì?” Niếp hồ ly ngồi xuống, đưa tay muốn dùng cực hình, Lục Minh sợ tới mức vội vã chạy trốn.

“Nào có!” Lục Minh nhanh tay kéo chăn xấu hổ che giấu trụ đang cương cứng, miệng liên tục không nhận.

“Đến đây, để cho Cảnh Hàn muội muội nhìn xem...” Niếp Thanh Lam dùng sức lôi kéo, cướp được hơn nửa cái chăn, tiểu cô nương Ôn Nhu đang ló đầu vào thấy một màn này, nàng lại nghĩ rằng Lục Minh đứng trên mặt đất chuẩn bị kéo chăn của Niếp Thanh Lam ra phi lễ, hét lên một tiếng: “A, có háo sắc biến thái!”