Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 167: Dục hậu mỹ nhân




Lục Minh chắc chắn là Giai Giai hiểu lầm, mà làm ra sự hiểu lầm này chính là nha đầu Trầm Khinh Vũ kia, tại sao nàng lại không tiếc đem vòng tay bảo bối đưa cho Giai Giai?

Thật sự làm cho Lục Minh không thể hiểu nổi.

“Được rồi, nếu đại phôi đản đã quay lại, nhanh chóng thổi nến cầu nguyện đi!” Trong tay Niếp Thanh Lam đang cầm một cái bánh sinh nhật nho nhỏ, hiển nhiên nàng chuẩn bị như này là cũng đã biết rằng hôm nay là sinh nhật của Giai Giai. Lúc Giai Giai tiến vào cửa, Cảnh Hàn liếc mắt nhìn Lục Minh một cái, lén lút thu cái tay nhỏ bé lại, Lục Minh chú ý thấy, trong tay nàng hình như có gì đó như cái nhẵn, chẳng lẽ nàng cũng chuẩn bị tặng quà sinh nhật cho Giai Giai? Nhưng mà, vẫn không thấy nàng lấy ra nữa, làm cho Lục Minh rất kỳ quái, không đưa lúc này thì đưa vào lúc nào?

Giai Giai có vẻ vô cùng vui mừng, lau nước mắt cười cầu nguyện, lại thổi tắt nến, sau đó chạy vào nhà bếp mang đồ ăn cho mọi người. Hôm nay cô gái nhỏ ở nhà bận rộn cả ngày, đồ ăn thịnh soạn ước chừng bày đầy một cái bàn.

“Đưa quà tặng của em cho anh xem chút nào.” Lục Minh thừa lúc Giai Giai đi vào trong bếp, lén lút bắt lấy cánh tay nhỏ bé của Cảnh Hàn, muốn tìm cái hộp nhỏ bên hông nàng.

Cảnh Hàn trừng mắt oán trách nhìn hắn một cái, cuối cùng vừa thấy Giai Giai đi ra, lập tức đứng dậy, đi qua Lục Minh.

Lục Minh cảm giác được nàng nhét rất nhanh một vật vào trong ngực mình, khả năng chính là cái hộp nhỏ kia.

Xem ra, cái hộp nhỏ này không phải là quà sinh nhật của Cảnh Hàn đưa cho Giai Giai, mà là nàng chuẩn bị cho Lục Minh. Kỳ quái, sao nàng lại chuẩn bị quà sinh nhật cho Giai Giai hộ mình? Giai Giai không phát hiện động tác của Cảnh Hàn, nhưng Niếp Thanh Lam trông thấy, ngồi gần lại thổi vào tai Lục Minh nói: “Bại hoại, làm hại người ta lo lắng vô ích, còn chuẩn bị tốt lễ vật hộ anh nữa, đặt ở ngăn kéo, không nghĩ tới là anh đã chuẩn bị trước... Ta mặc kệ, anh đưa cho Giai Giai vòng tay đẹp như thế. Lần sau sinh nhật người ta, cũng muốn có một cái!”

Vừa nghe xong lời của Niếp hồ ly, Lục Minh toát mồ hôi.

Chiếc vòng tay tơ tằm màu xanh biếc có hoa văn phượng hoàng này trên thế gian chỉ có một cái, đó chính là của mẹ đưa cho Trầm Khinh Vũ làm quà sinh nhật trước kia. Hiện nay ở trên tay Giai Giai, lấy đâu ra cái khác!

Cho dù có, Niếp hồ ly nếu có, vậy Cảnh Hàn thì phải làm sao bây giờ? Lục Minh chỉ nghĩ cũng rất đau đầu, làm cho tam nữ hoàn toàn công bằng là không có khả năng, bởi vì rất nhiều thứ trên thế gian chỉ có duy nhất một cái. Cho ai thì là của người đó, người khác chỉ có cách chọn thứ khác.

“Vòng tay không đáng giá tiền, lần sau sinh nhật em, anh tặng em một cái dây chuyền kim cương ba trăm vạn!” Lục Minh không để ý là họa từ miệng mà ra. Chấp nhận lời hứa hẹn lớn.

“Cám ơn lão công!”

Thế giới không có phụ nữ không thích trang sức kim cương, nếu có, trừ khi là gần như tuyệt chủng. Chẳng những Niếp Thanh Lam vui mừng nghe được, mà ngay cả Cảnh Hàn ngồi đối diện, cũng hơi giật giật lỗ tai, còn có Chúc Tiểu Diệp bên cạnh, cũng liếc ngang lại đây, nhìn Lục Minh một chút, về phần Giai Giai, nàng thật sự rất vui mừng xúc động, không có nghe rõ Lục Minh nói chuyện, chỉ chú ý đến chạy chậm sang hàng xóm đưa một phần thức ăn ngon cho tiểu Đậu Đậu, làm cho Ôn phu nhân bọn họ cùng chia sẻ vui mừng với mình.

Điều tiếc nuối duy nhất của nàng. Chính là Trang Thần lão nhân cùng vợ chồng Ngô Mụ, Trương Đức Quảng vắng mặt. Nếu không thì càng thêm vui vẻ.



Vào lúc ăn, Trang tỷ, Hoắc vấn Dong, MM Tiểu Hoa và các tỷ muội quỷ quái đều gọi điện đến chúc mừng sinh nhật vui vẻ. Tuy các nàng không thể tới chúc mừng, nhưng gọi điện thoại quấy rầy cả đêm không ngừng. Làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Giai Giai thêm xinh đẹp.

“Con gái được chúc thọ là chuyện lớn nhất, tối nay, cô ấy là của anh!” Niếp Thanh Lam đẩy mạnh Giai Giai đang thẹn thùng vào trong ngực Lục Minh, sau đó bẻ ngón tay tính xem còn mấy tháng nữa tới sinh nhật mình. Buổi tối Cảnh Hàn cũng không có chuồn đi trộm đồ vật này nọ nữa mà nàng trở về phòng nghỉ ngơi, trong lúc đi ngang qua tay Lục Minh thì nhéo vai hắn một chút, tựa hồ nhắc nhở hắn không quên ba điều quy ước.

“Ta không có chuẩn bị quà sinh nhật, nhưng mà nếu Giai Giai đồng ý theo ta học, ngày mai ta liền dạy cô mát xa xoa bóp huyệt vị đi!” Chúc Tiểu Diệp vừa nói, làm cho Giai Giai rất vui mừng, nàng vẫn rất muốn tìm cơ hội tiếp cận thêm Lục Minh, nếu học xong mát xa xoa bóp, tất nhiên là không có lý do gì tốt hơn.

Tiễn bước ba nữ, Giai Giai lại lén lút nhìn cầu thang, xác định không có ai nhìn trộm, lại chạy ra cửa nhìn xem, xác định tiểu lạt tiêu Ôn Nhu sẽ không xông tới.


Lại nhanh chân nhanh tay trở lại bên người Lục Minh, tự nhiên dựa vào ngực hắn, nhắm đôi mắt to lại, khóe môi không nhịn được lộ ra mỉm cười.

Chính mình là con gái được chúc thọ, đêm nay có thể độc chiếm hắn, cùng hắn thành thế giới của hai người.

Trong lòng Giai Giai rất vui mừng, lại có chút kích động, nàng cảm thấy chắc chắn nụ hôn đầu tiên của mình đêm nay không tránh được, tuy rằng luôn luôn mong chờ ngày này đến, nhưng lại giống như không có chuẩn bị gì. Nhỡ hắn muốn hôn mình, mình phải phối hợp như thế nào? Mở miệng nhỏ nhắn ra làm cho hắn hôn, hay là giữ nguyên bất động, nếu hắn đem đầu lưỡi hôn đến, mình có nên hôn môi giống như trên ti vi vậy, đem đầu lưỡi vươn tới đi?

Đang lúc nghĩ ngợi lung tung, trong lúc xao động, bỗng nhiên nàng phát hiện Lục Minh ôm mình lên.

“Trên tầng, mọi người đều đang ở trên tầng đấy...” Hai tay Giai Giai ôm cổ hắn, nàng cảm thấy đứng ở dưới vẫn tốt hơn, nếu mình đứng ở phòng hắn lâu quá, có lẽ Cảnh Hàn cùng Niếp Thanh Lam các nàng sẽ ghen.

“Sinh nhật vui vẻ, Giai Giai, ta quên còn chưa nói!” Lục Minh cười cười, lại cúi đầu xuống, hôn khẽ cái trán trơn bóng của nàng một chút.

“Cám ơn!” Giai Giai xúc động tim đập thình thịch, nàng vừa rồi còn nghĩ tới Lục Minh sẽ hôn miệng của mình, còn hồi hộp nửa ngày, không ngờ tới lại là hôn cái trán. Nhưng mà cảm giác cũng rất tốt, giống như có vết nóng rực ở trên mặt, Giai Giai rất muốn đưa tay sờ sờ cái trán, lại muốn đưa tay sờ môi hắn, nhưng rốt cục vì xấu hổ, không có làm.

Đến lúc Lục Minh đem nàng đặt lên giường mình, Giai Giai có chút bối rối dùng đôi tay nhỏ bé chống đỡ hắn.

Nàng sợ Lục Minh sẽ bức bách mình, sau đó sẽ động thủ cởi bỏ quần áo của mình, mặc dù trong lòng sớm có ý hiến dâng tất cả cho hắn, nhưng là Cảnh Hàn vừa mới đưa ra ba điều quy tắc với mọi người... Nếu mình cùng hắn làm, đây chẳng phải là làm các nàng bỏ đi?

Cô gái nhỏ sợ Lục Minh sẽ tức giận, cúi đầu không dám nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhẹ giọng nói: “Nếu không, muộn chút đi, đợi muội muội Cảnh Hàn đồng ý sẽ nói sau.”


Lục Minh nghe xong, trong lòng buồn cười một trận, mình chỉ nghĩ là muốn hôn nàng, chính là nàng lại nghĩ tới đâu rồi.

Vì thế cố ý đùa nàng: “Bây giờ ta rất muốn!”

Giai Giai cảm thấy tim gan lại đập loạn lên, giống như hươu chạy, tâm tư rối bời, xem ra hắn rất muốn chính mình, nhưng mà lại có ba điều quy tắc. Này, cái này bây giờ phải làm sao? Nàng cong lưng lại, nói lí nhí: “Nếu anh cảm thấy khó chịu, đi vào nhà tắm tắm nước lạnh đi! Tiểu Hoa với Dung tỷ nói. Tự thân nam nhân có thể giải quyết, chính anh tự giải quyết một chút đi!”

“Giải quyết như thế nào?” Lục Minh nắm lấy vai nàng: “Giai Giai, cái này cần em phối hợp mới được!”

“Em không làm, tự anh làm đi! Nếu không, em đứng ở bên cạnh... Nếu không nữa em đi gọi chị Thanh Lam... Hay là anh kéo tay của em mà làm, em, thật sự em không làm, hơn nữa em sợ chính mình lại không nhịn được. Anh... vẫn là tự anh làm lấy đi!” Giai Giai vô cùng xấu hổ, chuẩn bị đứng dậy chạy trốn, lại bị Lục Minh ôm lấy.

“Thật sự là đứa nhỏ ngốc, anh chỉ là muốn hôn em một cái. Em nghĩ đi đâu thế?” Lục Minh ôm nàng vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn vành tai nàng.

“A...Thật sự chỉ hôn thôi?” Giai Giai nghe xong lại rất kích động, hôn môi. Chính mình đã chờ mong trong lòng rất lâu.

“Này, một mình anh là không giải quyết được, ha ha, em phải phối hợp!” Lục Minh nâng cằm Giai Giai lên, chuẩn bị hôn môi thật sâu, thân thể Giai Giai có chút run rẩy, bỗng nhiên nàng a một tiếng đứng lên, mang theo vẻ xấu hổ vô cùng cọ sát hai chân, lí nhí nói: “Em, em. Em muốn vào phòng vệ sinh, anh làm cho em thở xong đã. Em rất căng thẳng!” Sau đó giống như con nai khiếp sợ chạy trốn vào phòng vệ sinh, rất lâu cũng không xong. Lục Minh đợi hơn nửa ngày, cuối cùng thật sự không chịu nổi, tiến tới gõ cửa, lại thấy Giai Giai mang theo vẻ xấu hổ vô cùng lao tới, nhào vào trong lòng Lục Minh: “Người ta muốn tắm một cái ở chỗ anh, có được không?”


Không đợi Lục Minh trả lời, nàng lại chạy ra ngoài, sau đó cầm một đống lớn quần áo tới.

Sau khi vọt vào phòng tắm, một lát lại thò tay ra dặn dò Lục Minh: “Em nhanh thôi, rất nhanh, lát nữa sẽ ra.”

Khoảng mười phút, Giai Giai quấn khăn tắm trắng như tuyết nửa người đi ra, cánh tay thon dài như ngó sen, mười ngón tay nhỏ và dài, vô cùng xinh đẹp. Mỹ nhân sau khi tắm thoang thoảng như xông, mềm mại như liễu, cặp mắt to trong suốt tinh ý dạt dào, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ướt át, da thịt mịn màng làm cho Lục Minh đột nhiên tiến về thân hình trắng tuyết của nàng kích động cắn một cái.

“Anh, anh cũng tắm rửa đi!” Giai Giai tránh thoát cái ôm của Lục Minh, nhưng bản thân mình đưa tay ôm lấy Lục Minh: “Người ta quyết định, đêm nay cùng đại phôi đản ngủ, chẳng qua chỉ một đêm thôi, hơn nữa không cho phép anh lộn xộn... Nhanh đi tắm rửa đi, em, em chờ anh!” Giai Giai có thể nói ra những lời này, có thể làm ra quyết định này, thật sự là vượt quá tưởng tượng của Lục Minh, không thể tưởng tượng được người nhát gan nhu mì như nàng, một khi can đảm lên, cũng có thể làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

Nếu nói Niếp Thanh Lam, hoặc là Cảnh Hàn có thể làm ra quyết định như thế, Lục Minh còn không cảm thấy rất kỳ lạ. Nhưng mà lúc này lại là cô gái nhỏ Giai Giai này...

Nàng tin tưởng mình như vậy sao?


Sau khi Lục Minh bị Giai Giai đẩy mạnh vào phòng tắm, trong lòng còn có nghi hoặc lớn như vậy, chẳng qua, tâm trí hắn rất nhanh bị một vật nhỏ hấp dẫn, kia, kia là tiểu nội y của Giai Giai... Tựa hồ là Giai Giai vội vàng tắm rửa, để quên nó, còn có áo ngực với quần áo để cùng một chỗ.

Trắng noãn, một số chỗ gần như trong suốt, trên mặt có hoa văn bông hoa hồng nhạt, rìa còn có ít tơ.

Lục Minh chuấn bị cầm lấy nó, đột nhiên phát hiện trên mặt nó có chút ẩm ướt... Chẳng lẽ cô gái nhỏ vừa rồi động tình? Nhịn không được mới chạy vào tắm rửa? Mùi này, thật sự là mê người! Lục Minh chuẩn bị hét lớn một tiếng, biến thân, sau đó biến thành sói trong đêm trăng, đem tiểu quần lót của Giai Giai tịch thu làm chiến lợi phẩm! Nếu giống đại thúc đáng khinh như vậy, đem nội y để lên mũi điên cuồng ngửi, lại thè lưỡi ra, ra sức liếm... Động tác như vậy, mặc dù Lục Minh có hiện lên suy nghĩ cùng loại như thế trong đầu, nhưng tạm thời hắn không cân nhắc, bởi vì hắn sợ Cảnh Hàn mà biết, sẽ đưa cho chính mình một trăm cái quần lót!

Nàng chắc chắn là người nói được làm được!

Lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn này, nàng có thể dễ dàng tha thứ Lục Minh háo sắc, nhưng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ hắn biến thái!

Lục Minh cũng biết có ba mỹ nữ thân thể tuyết ngọc mà không yêu thương, lại đi làm đại thúc đáng khinh là rất đáng xấu hổ, cho nên tạm thời chỉ là chuẩn bị thu thập, có lẽ còn có thể lén lút quan sát cẩn thận một chút...

Đột nhiên di động bỗng nhiên vang lên, sợ tới mức làm trái tim Lục Minh đang cầm quần lót ẩm ướt kia suýt nữa nổ mạnh, cuối cùng nhìn lại, là nha đầu Trầm Khinh Vũ, người khác không sao, không thể đắc tội với bà cô này được, Lục Minh vội vàng dùng thanh âm ôn nhu ân cần hỏi han: “Trầm đại tiểu thư xinh đẹp động lòng người, đã muộn thế này, còn chưa đi ngủ sao?”

“Không quấy rầy thế giới hai người các ngươi chứ? Giai Giai đâu?” Quả nhiên Trầm Khinh Vũ biết hôm nay là sinh nhật Giai Giai, còn đoán được nàng cùng Lục Minh hai người ở cùng một chỗ.

“Không biết, chắc ngủ rồi!” Lục Minh vội vàng giả bộ trẻ ngoan.

“Cái gì? Ta thay ngươi tặng một cái vòng tay, đêm nay nàng cũng không có biểu hiện sao? Đồng tử công của ngươi không phải đã luyện thành sao? Đêm nay không phá thân của nàng à? Đầu năm nay xử nam cũng không đáng giá, ngươi còn giữ làm gì?” Nếu không phải thật sự là giọng của Trầm Khinh Vũ, Lục Minh còn thiếu chút nữa thì tưởng giáo chủ Tiểu Hoa nói chuyện mở mang tri thức đây.

“Thật sự là nàng tặng vòng tay? Sao nàng lại biết sinh nhật nàng ấy?” Lục Minh nghe thấy lạ