Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 162: Vòng đu quay hạnh phúc




"Vòng đu quay này thật sự không thể ngồi, nghe anh nói, cái này không thể ngồi, anh có cảm giác không tốt lắm…" Lục Minh còn chưa nói hết, Mục Thuần nước mắt đã lưng tròng nhìn hắn, mang theo tiếng khóc: "Em vừa nghe xong [K ca chi vương] liền khát vọng có thể ngồi lên vòng đu quay lớn này để nhìn xuống, nhìn xem có phải vòng đu quay này là vòng đua quay hạnh phúc trong truyền thuyết không… anh không giúp em ngồi lên đó, em lên một mình à!"

"Nghe anh một câu đi, lần sau anh và em sẽ đi, nếu không thì là ngài mai, hôm nay anh cảm thấy không tốt." Lục Minh đầy mồ hôi, chính là không thể giải thích.

"Từ nhỏ, em đã nghĩ tới muốn chơi trò này rồi, nhưng là mẹ em đã sớm đi rồi, cha em cũng không quản em, ngoại trừ đưa tiền ra, ông ấy cái gì cũng không cho em hết. Em rất muốn có người nhà cùng đi với em, rất muốn có người cùng chơi với ngồi xe, ngồi thuyền hải tặc, đua quay cao… với em nhưng chưa bao giờ có… Hôm nay, anh dù không giúp em, em cũng không cần anh quản nữa, anh đi đi, để cho em một mình cô độc ở trong này đi…Cho tới bây giờ vốn không có người thương em, không ai thương em cả, thật là vất vả. Hôm nay tới đây có một kỵ sĩ đạo tặc, thật vất vả, làm một hồi nữ hoàng bệ hạ, nhưng là cuối cùng tâm nguyện của không thể hoàn thành!" Mục Thuần gào khóc lớn, nước mắt trào dâng.

"Đừng khóc đừng khóc, nhiều người đang nhìn đó!" Lục Minh đổ mồ hôi, luống cuống tay chân an ủi nàng.

"Ô ô, đạo tặc kỵ sĩ, an vị được không? Anh giúp em ngồi chơi ở đây nhé …" Mục Thuần tội nghiệp cầu xin, Lục Minh rất muốn nói cho nàng ngồi lên trên đó sẽ có phát sinh ngoài ý muốn, chẳng qua nhìn lại, đu quay cao chọc trời này kết cấu dầy đặc, vẫn có chút an toàn, hơn nữa trong lòng báo động cũng không lớn, lập tực tiêu thật, hẳn là không có vấn đề gì lớn lắm. Không chịu nổi vẻ mặt đau khổ cầu xin của nàng, cuối cùng cũng gật gật đầu.

Vì để cẩn thận…Lục Minh giữ chặt hai tay của Mục Thuần, đợi qua hai vòng, không xác định không có vấn đề gì, trong lòng mới đồng ý Mục Thuần đang lòng nóng như lửa đốt đi lên.

Mục Thuần kích động hoan hô. Lôi kéo Lục Minh vọt một cái vào chiếm một vị trí.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hưng phấn, có vẻ đỏ bừng, lúc vòng đu quay chậm rãi khởi động dâng lên, nàng giống như một đứa nhỏ trầm trồ khen ngợi cao quá cao quá…

Cuối cùng, nàng lấy đi động ra muốn chụp ảnh chung với Lục Minh, răng rắc một tiếng, làm cho Lục Minh trong lòng lại dâng lên báo động nhưng không nói được là cái gì. Hay là việc cô gái nhỏ này chụp ảnh có liên quan tới báo động? không có quan hệ cùng vòng đu quay này? Đang lúc Lục Minh nghĩ mãi không thông, vòng đu quay đã đưa bọn họ lên tới vị trí cao nhất. Trong lòng Lục Minh báo động lại mãnh liệt xảy ra! Không xong rồi, cái vòng đu quay này thực là có vấn đề…

Mục Thuần còn ghé ra ngoài cửa sổ từ trên cao mấy chục thước nhìn xuống phía dưới xem, kêu lên vui mừng không ngừng, nói nếu vĩnh viễn đứng ở trên này thì thật tốt biết bao.

Lời của nàng còn chưa có xong, cái vòng đu quay này chậm rãi dừng lại.

Lục Minh trong lòng cả kinh, chấn động mãnh liệt, dự cảm của mình một chút cũng không sai, cái đua quay này thật sự có vấn đề, mình cùng Mục Thuần ra ngoài đi chơi, hẳn là không ai biết, vậy ai đình chỉ vận chuyển của vòng đu quay này đúng lúc mình ở vị trí cao nhất, cũng không có khả năng tạo thành nguy hiểm gì. Cái này không phải là mưu sát… như vậy là trục trặc máy móc sao? Là trùng hợp? nhưng mặc kệ thế nào. Dự cảm của mình không sai, nếu không bởi vì Mục thuần khóc lóc cầu xin thật đáng thương. Không gật đầu đáp ứng, như vậy việc này khẳng định mình sẽ không gặp phải, nhưng là Mục Thuần nàng cố tình muốn lên lại không thể.

Chẳng lẽ, dự cảm của mình là không thể thay đổi sao?

Cho dù mình dự cảm gặp phải nguy hiểm cũng không thể tránh khỏi? Lục Minh nghĩ như vậy, tâm thần chấn động rất lớn.

"Thật sự ngừng rồi? Uy thật sự không động nữa rồi?" Mục Thuần lúc đầu không biết nhưng qua hơn 10 giây, nàng phát hiện có chút không đúng, sợ tới mức la hoảng lên.



"Đừng sợ có anh ở đây mà!" Lục Minh đưa hai tay ra nhẹ giọng nói: "Lại đây, ngồi bên cạnh anh, chỉ là máy móc có chút trục trặc, không có việc gì đâu, chờ một chút chúng ta có thể trở lại mặt đất rồi!"

Chung quanh một đám trai gái luống cuống, còn có nữ nhân khóc lớn lên.

Vô số người ồn ào kêu cứu mạng, vỗ vỗ vào vách thủy tinh, lại khua tay với người bên dưới, liều mạng kêu cứu… Mặt đất rất nhanh có người phát hiện được dị thường của vòng đu quay, kêu oa oa lên, đặc biệt là nhiều người chờ bạn ở trên này, la hoảng lên một hồi, liều mạng hô nhân viên quản lý dưới mặt đất tới.

Nhân viên điều khiển vòng đu quay lớn sớm đã đổ mồ hôi mặt, bọn họ phát hiện máy móc không nhạy, căn bản là không điều khiển được.


Sau một lúc vỗ điên cuồng, máy điều khiển của vòng đu quay bốc lửa, chập đường dây điện, càng làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng hơn.

Những người ở thấp nhất sớm đã đạp vỡ thủy tinh cứu người ra, nhưng còn nhiều người đang ở giữa không trung, tình huống vô cùng nguy hiểm. Mặt đất vô số người chạy lại đây, thật là một mảnh hỗn loạn.

"Chúng ta sẽ chết ở chỗ này sao?" Mục Thuần khóc òa một tiếng, nàng nhào vào lòng Lục Minh: "Đều do em, nếu em nghe lời anh khuyên, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, đều do em tùy hứng…hu hu hu, thực xin lỗi, thực xin lỗi, em không dám nữa… em không dám tùy hứng nữa…!"

"Không có việc gì, đừng khóc, chúng ta không có việc gì đâu!" Lục Minh nhẹ nhàng ôm nàng, ôn nhu an ủi nói: "Chúng ta sẽ được cứu tin anh đi!"

"Thực sự sao?" Mục Thuần giống như người rơi xuống nước bắt được cọng rơm cứu mạng vậy, gắt gao ôm lấy cánh tay Lục Minh.

"Đúng, chỉ cần có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, anh sẽ bảo vệ em, yên tâm, có anh ở đây rồi!" Lục Minh nhẹ nhàng vỗ về mái tóc nàng, tận lực ôn nhu an ủi nàng, để tránh cho nàng quá mức kích động, cuối cùng không khống chế được mà hỏng mất. Mục Thuần kích động ôm Lục Minh, lên tiếng khóc lớn, tựa như một đứa nhỏ, sau khi bị vô số ủy khuất, bỗng nhiên thấy thân nhân như vậy, liều mạng gào khóc.

Phía dưới có rất nhiều thang trèo cùng dụng cụ cấp cứu, nhưng đu quay này cao chọc trời, có thể cứu được chẳng qua là những người ở bên dưới mà thôi.

Càng nhiều người còn ở bên trên.

Quảng trưởng loa lớn lại lần nữa hô hào mọi người bình tĩnh, lại xin mọi người đang ở giữa không trung trấn tĩnh, làm cho mọi người ở trên im lặng, kiên nhẫn chờ đợi cứu viện, ngàn vạn lần được đi ra ngoài để tránh trượt chân rơi xuống.

Mục Thuần khóc lóc trong chốc lát, bỗng nhiên lau nước mắt, liều mạng cổ vũ chính mình: "Ta không sợ, ta không sợ, ta không sợ…"


Lục Minh mỉm cười, khẽ vuốt đầu nàng một cái nói: "Không phải sợ, tại đây rất an toàn, chỉ cần khởi động lại máy móc, chúng ta có thể đi xuống rồi."

Trải qua vô số lần an ủi, Mục Thuần dần dần khôi phục lại trấn tĩnh, nàng cúi đầu gục vào cánh tay Lục Minh, lẳng lặng nhắm mắt lại, vẫn không mở miệng. Nhưng hai tay ôm chặt lấy cánh tay hắn, dường như sợ buông lỏng thì Lục Minh sẽ biến mất. Lục Minh đưa nước cho nàng uống, nhẹ giọng nói: "Uống chút nước đi, chúng ta không có việc gì, em có thể ngủ một chút, chờ khi tỉnh giấc chúng ta đã ở trên mặt đất rồi."

Mục Thuần khi uống nước đôi tay bé nhỏ vẫn còn run rẩy, nhưng nàng dùng sức gật đầu, cuối cùng nằm trong lòng lục Minh, nhắm mắt lại. Nghe hắn an ủi, chống đỡ sợ hãi tận đáy lòng.

Thời gian chậm rãi vô cùng, mỗi giây đều làm dày vò.

15p, dài tựa mười lăm năm vậy, Lục Minh trong lòng cũng có chút lo lắng, mấy tên phía dưới này sửa chữa trục trặc tốc độ thực là quá chậm.

Bỗng nhiên, Mục Thuần mở to mắt, nhẹ giọng hỏi: "Anh, anh sợ hãi sao?"

"Nếu không có em ở đây, có lẽ anh cũng sợ hãi đó! Anh có lẽ sẽ đi ra ngoài nếm thử hiểm cảnh thoát đi, nhưng có em ở đây, bên người có bạn, trong lòng lại muốn anh là một nam nhân. Cũng không thể làm cho nữ nhân coi thường được, cho nên, sợ hãi liền ít đi!" Lục Minh cười cười với nàng, Mục Thuần khóc oa một tiếng: "Nếu không phải bởi vì em anh căn bản sẽ không leo lên vòng đu quay này, còn nói cái gì mà vòng đu quay hạnh phúc, em xem nó là một vòng đu quay tai họa thì đúng hơn."

"Không, rất hạnh phúc, có thể cùng mỹ nữ một mình ở giữa trời cao này, đây là may mắn của anh. Hôm nay trải qua là một trong những kỷ niệm đẹp nhất cả đời anh, đây là kỉ niệm đẹp trong vô số những lần đi đu quay này, cho nên, nói là là vòng đu quay hạnh phúc cũng không có sai" Lục Minh cười ha hả.


"Thật sự là vòng đu quay hạnh phúc sao?" Mục Thuần thì thào tự hỏi, nàng nhắm mắt lại, nước mắt lại không ngừng rơi, hai tay ôm chặt lấy Lục Minh không rời.

Một giờ qua đi, người dưới mặt đất vẫn đang xoay xở hết sức.

Chẳng qua mọi người bên trên này khóc quá mệt mỏi, loạn đủ rồi, mỗi người đều lẳng lặng ngồi đó, không một tiếng động chờ người tới cứu viện. Mục Thuần vì đã hết sợ hãi, càng không ngừng nói chuyện của nàng cho Lục Minh, chuyện trận đấu, khi bướng bỉnh, còn có sự việc trong đại học nữa.

Bởi vì nàng nói nhiều, cảm thấy khát nước, một chai nước bất tri bất giác uống sạch.

Cuối cùng, nàng cảm thấy có chút không khỏe…

Muốn đi toilet, nhưng là ở giữa khoảng không thế này làm sao bây giờ?


Bắt đầu hai chân nàng cố nén chịu, chờ đợi như thế này thực sự muốn chết, so với việc chờ đợi cứu viện càng làm người khó chịu hơn…nhịn không được, nhịn không được rồi, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ làm trò trước mặt hắn, đi tiểu trong này sao?

"Làm sao vậy?" Lục Minh nhìn thấy vẻ mặt nàng đỏ bừng, thần tình vô cùng lo lắng bất an, kỳ lạ hỏi.

"Không có việc gì, không có việc gì, uống nhiều nước… bụng khó chịu!" Mục Thuần liều mạng khép hai chân, cố sống cố chết nhẫn nại, chẳng qua Lục Minh lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Dùng cái này đựng đi! Anh không nhìn, em cứ ngồi xuống mà đi tiểu vào cái này là được!" Lục minh lấy chai nước khoáng đã hết đưa cho nàng, Mục Thuần đầu tiên là ngẩn người, sau lập tức xấu hổ, nhưng là thật sự không nhịn được, đành phải luôn dặn hắn nhắm mắt lại, vội vàng cởi quần ra, nhắm ngay vào cái chai không…Trong lòng nàng rất muốn làm nhanh, sớm giải quyết, không thì rất xấu hổ.

Nhưng là thật lâu lắm, nàng vẫn nghe thấy tiếng vang trong chai, mình vẫn còn đang cho ra…

Đừng như vậy chứ… Mục Thuần trong lòng vừa thẹn là quẫn, may mắn cuối cùng cũng xong việc, cầm lấy lấy cái chai hơi nóng kia, Mục Thuần còn ngửi thấy có một loại hương vị, vội vàng đóng chai lại, cất tới một góc.

Thả lỏng một lúc sau, Mục Thuần nhớ kỹ Lục Minh lâu vậy cũng không có… nàng rụt rè hỏi: "Anh có muốn dùng cái chai nữa không?"

"Đó là vật chuyên dụng của nữ hoàng bệ hạ, nếu là kỵ sĩ đạo tặc thì chỉ cần trực tiếp đi xuống mặt đất, tạo thành một hồi mưa nhân tạo là được." Lục Minh cười to, làm cho Mục Thuần giơ đôi bàn tay trắng như phấn của mình lên đánh cho hắn vài quyền. Cuối cùng Mục Thuần lại hỏi: "Nếu, em nói là nếu, chúng ta không có thể đi xuống được thì làm sao bây giờ? Không phải trong lòng em tuyệt vọng, mà chỉ muốn hỏi một chút…"

"Không có việc gì, vô luận ở nơi này, kỵ sĩ đạo tặc đều bảo hộ nữ hoàng bệ hạ!" Lục Minh cười ha hả. Mục Thuần nghe xong, kích động nhào vào lòng hắn, gắt gao ôm lấy hắn.

"Cái này, thực là vòng đu quay hạnh phúc của em sao?" Mục Thuần làm nũng hỏi.

"Nữ hoàng bệ hạ đã nói, ai nói không phải, ta liều mạng với người đó!" Lục Minh bộ dạng như đang liều mạng, làm cho Mục Thuần vui mừng vô cùng.

"Em rất cao hứng, từ nhỏ tới lớn, còn không có người thương em như vậy, anh tuy rằng hay chọc người ta giận, nhưng cũng là người tốt, em cả đời này chưa từng có bao giờ cao hứng như vậy! Này, nơi này, thực là vòng đu quay hạnh phúc của em!" Mục Thuần bỗng nhiên thì thào bên tai của Lục Minh, mang theo ngôn từ ngượng ngùng khôn cùng, ý tứ hàm xúc nhỏ giọng nói: "Nữ hoàng bệ hạ muốn hôn ngươi, đạo tặc kỵ sĩ, chúng ta sắp chết rồi, không bằng trước khi chết, ban nụ hôn đầu tiên cho người đi!"