Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 137: Lấy thân xử nữ để cam đoan




Bởi vì lo lắng Trầm Khinh Vũ Trầm đại tiểu thư tùy thời giết tới, Lục Minh vội vàng tìm cho bằng được Giai Giai, bảo nàng nói lại phương pháp sử dụng Cửu chuyển dưỡng nhan dịch cùng Lục thần hoàn đồng hoàn cho chị Hoa. Lục Minh vội vàng trở về đề phòng Trầm đại tiểu thư giết tới sẽ đấu với Cảnh Hàn. Như vậy sẽ không thể nào thu thập được tàn cuộc.

Cảnh Hàn rất trấn định. Nàng đương nhiên hiểu rõ quan hệ giữa Lục Minh và Trầm đại tiểu thư, không phải là dì cháu gì hết. Nàng đoán đây là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình, chứ không phải là nữ hồ ly Niếp Thanh Lam kia.

Cái khác không nói, chỉ riêng thái độ của Lục Minh với cô ta là đủ để biết. Nếu như nói mình phải về, tin rằng hắn cũng sẽ sớm về đây đợi. Nhưng tuyệt đối không có thái độ vừa mong chờ lại vừa bất an đó. Mặc dù bề ngoài hắn nói là sợ nàng ta, nhưng không yêu sao lại phải sợ chứ. Người khác phái chỉ có thể thích một người thì mới quan tâm đến người ta, mới có thể sợ hãi đối phương. Nếu là người xa lạ sẽ không bao giờ như vậy.

“Anh yên tâm, bọn em sẽ không tranh cãi với cô ta” Thái độ của Cảnh Hàn có thể nói là đại biểu cho nàng và Niếp Thanh Lam. Hai người có cùng một kẻ địch. Còn cô bé Giai Giai kia gần như không thể nào xảy ra xung đột với Trầm Khinh Vũ.

Lục Minh nghĩ thầm như vậy là tốt nhất. Nếu nói tranh cãi thì cả Cảnh Hàn và Niếp Thanh Lam có lẽ cũng không phải đối thủ của Trầm Khinh Vũ. Nàng có thể mắng cho đôi vợ chồng máu lạnh bán con đẻ của mình để lấy tiền đến phát khóc, có thể làm cho thằng con bất hiếu đuổi bố ra khỏi nhà quỳ xuống xin tha thứ. Miệng lưỡi của Trầm đại tiểu thư lợi hại như đao. Nếu không thì sao mình phải sợ nàng chứ. Tranh cãi với nàng, tuyệt đối là muốn chết.

Mà nói đến công lực cãi vã, Trầm đại tiểu thư ít nhất có thể đổi trắng thay đen, biến cong thành thẳng, có thể làm cho người sắp chết sống lại. Trình độ tông sư như vậy cùng với bản lĩnh chửi người của nàng chỉ có thể nói là tuyệt.

Cảnh Hàn thấy vẻ mặt kỳ quái của Lục Minh, chẳng lẽ hắn sợ mình cãi vả sao?

Xem ra Trầm Khinh Vũ chính là kình địch.

Niếp Thanh Lam cũng mới trở về. Gần đây nàng không yên tâm để cho Lục Minh và Cảnh Hàn thời gian dài ở bên nhau. Thứ hai nàng cũng muốn biết được đối thủ cạnh tranh chưa tới, xem Trầm Khinh Vũ lợi hại đến mức nào. Nàng biết Trầm đại tiểu thư không dễ chọc vào, nhưng tên đã ở trên cung, không thể không bắn. Bây giờ có tình cảm với tiểu tử này, biểu muội cũng không thể nhân nhường nữa là người ngoài. Lại nói nàng cũng đã bao giờ chịu thua đâu.

Cho nên Niếp Thanh Lam cũng giả vờ thoải mái, lúc về còn mua rất nhiều hoa quả để chiêu đãi khách. Nàng coi mình như thành nữ chủ nhân vậy.

Đợi nữa ngày mà vẫn không thấy Trầm đại tiểu thư có động tĩnh gì, theo lý thuyết hành lý đã được mang đến thì người cũng không lâu lắm mới phải.

Lục Minh rất tò mò, nhưng bầu không khí rất nặng nề, hắn chạy đi luyện Trữ vật giới chỉ. Lục Minh thầm nghĩ đợi Trầm đại tiểu thư đánh tới cửa thì chìa cổ ra cũng không muộn. Vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu thì điện thoại di động đã kêu lên.

Vừa thấy thì ra là Trầm đại tiểu thư. Lục Minh run lên. Hắn thầm hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, rồi mới ấn phím nghe. Đầu dây bên kia không phải là tiếng sư tử Hà Đông, mà là giọng nói ngọt ngào pha chút đắc ý: “Cái đuôi nhỏ, dì vừa đến NBA này, chúc mừng dì đi”.

“Tiểu di, tôi nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là cái đuôi nhỏ” Lục Minh nghe xong toát mồ hôi.



Bởi vì hồi nhỏ Lục Minh thích đi theo nàng gây sự khắp nơi. Cho nên mọi người gọi hắn là cái đuôi. Đến lúc lớn mọi người không gọi hắn như vậy nữa, nhưng Trầm đại tiểu thư vẫn sử dụng, gọi biệt hiệu này đến tận bây giờ. Nàng mãi không chịu sửa mặc dù Lục Minh kiên quyết phản đối. Dù cho nói rất nhiều lần nàng vẫn không nghe theo, vẫn làm theo ý mình.

“Tôi thích, tôi cứ gọi” Trầm đại tiểu thư không nói lý, còn dã man gấp trăm lần so với ông bố bạo lực của Lục Minh, đây có là đạo lý không?

“Lúc nào thì dì về?” Lục Minh nghĩ thầm rằng dù thế nào cũng bị chém một đao, vậy không bằng hào phóng một chút hỏi lúc nào nàng về, coi như có thể chuẩn bị tâm lý.

“Tôi về rồi, chỉ là vẫn ở trong nhà mà thôi, chơi với Đại tỷ. Hành lý chắc cũng đã được chuyển đến chỗ cậu, cho nên gọi điện thoại cho cậu. Cậu có phải là nhớ đến tôi không? Nói cho cậu biết, đại tiểu thư bây giờ rất xinh đẹp. Cậu mà nhìn thấy chỉ có mà rơi nước miếng. Tôi đã không còn là Trầm Khinh Vũ” Trầm đại tiểu thư cười rất đắc ý. Giống như khi Lục Minh khoe bảo bối ra vậy: “Đại tỷ khen tôi rất giống khi chị ấy còn trẻ. Cậu cũng biết đại tỷ chính là đại mỹ nhân. Tôi cũng coi như xếp thứ hai."

“Mẹ khen dì, đó là thương dì. Mẹ nhất định nói dì xinh đẹp” Lục Minh đổ mồ hôi, khen nàng hai câu, nàng đã tưởng là thật.


“Anh rể gần đây rất tức giận, cảm thấy cậu làm ra rất nhiều chuyện phiền phức. Chẳng qua cậu yên tâm, tiểu di luôn là lá chắn cho cậu. Có tôi ở đây, cậu sẽ được an toàn. Anh rể dù giận đến mấy, cậu cũng không phải sợ. Anh ấy không quản được tôi. Cho nên cậu không nhanh cảm ơn tôi đi” Trầm đại tiểu thư cười hì hì nói.

“Ông ấy là thích dì, không phải không quản được dì...” Lục Minh nghĩ thầm,cô tới đây, tôi càng không an toàn.

“Ai bảo cậu không ngoan, ai bảo cậu là con độc nhất. Anh ấy mong cậu biến thành rồng nên đương nhiên yêu cầu rất nghiêm khắc, ai ngờ cậu lại là một người như vậy. Tôi tuyệt đối ủng hộ anh rể, cậu nếu không ai quản được thì sẽ do tôi” Trầm đại tiểu thư nói xong, Lục Minh ngã ngồi xuống đất. Tốt rồi, lại thêm một bà chằn lửa.

“Bao giờ đến thì báo trước một tiếng. Tôi gần đây rất bận” Lục Minh chuẩn bị dập máy.

“Không sao, tôi biết chỗ đó nên có thể tự mình đến. Nếu cậu không nhận điện của tôi, tôi sẽ tự mình tìm đến” Lời này của Trầm đại tiểu thư làm Lục Minh hốt hoảng. Nàng không phải tìm tới cửa, mà là giết tới cửa.

“Tiểu Di muốn tới, tôi sao lại không tiếp chứ. Bao giờ thì dì đến?” Lục Minh thành ý nói, tránh làm cho nàng tức giận.

“Một tuần sau” Trầm đại tiểu thư cười hì hì nói: “Đến lúc đó cậu nhất định phải ăn mặc chỉnh tề, cài một bông hồng trắng, đứng trước cửa chờ tôi”

“Không, chuyện đó tôi không làm được” Lục Minh quả quyết từ chối.


“Được, tôi nói chuyện cậu nhìn lén tôi thay váy khi còn bé với chị. Chị, Lục Minh...” Trầm đại tiểu thư lớn tiếng gọi, làm Lục Minh sợ đến mức tay chân lạnh như băng. Đến khi mẹ đến gần, nàng lập tức đổi giọng, cười nói: “Chị, Lục Minh nói rất nhớ chị, chị có muốn nói với Lục Minh mấy câu không? Được ạ, hay là em đến nói với cậu ấy. Sao bạn Lục Minh, cậu có nghe thấy lời tôi nói không. Tôi sẽ nói chuyện tôi ngủ trong lúc học trước kia ra”

“Dì giết tôi đi” Lục Minh sợ đến mức tim gần như ngừng đập. Trên đời này hắn sợ nhất là làm mẹ thất vọng. Hắn ở trong mắt bà luôn là một đứa con ngoan ngoãn, bà rất kỳ vọng vào hắn. Nếu như để bà biết những chuyện trước kia của hắn, vậy bà nhất định sẽ rất thất vọng.

“Được rồi, không đùa cậu nữa, tiểu di sao lại tố cáo cậu chứ? Tiểu di thương cậu còn không hết. Hơn nữa tiểu di lúc ấy cũng sờ sờ chỗ đó của cậu mà, coi như hòa. Cậu không cần phải cài hoa chờ tôi ở cửa, cậu chuẩn bị một căn phòng cho tôi là được” Trầm đại tiểu thư hiếu rõ tính của Lục Minh, biết hắn ưa mềm không ưa cứng, lời nói thay đổi, ra vẻ đáng thương.

“Còn sợ không có chỗ ngủ sao. Dì không đến chiếm lấy giường của tôi, tôi đã cảm ơn trời phật rồi” Lục Minh toát mồ hôi, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm.

“Nghe nói cậu gần đây làm ông chủ lớn, bên cạnh có rất nhiều cô gái vây quanh. Tôi vốn không định quấy rầy thế giới hạnh phúc của các người. Nhưng tiểu di gặp một đám háo sắc ở nước Mỹ, được xưng là đoàn sát thủ xử nữ. Nếu cậu không bảo vệ tiểu di, như vậy sớm muộn gì tiểu đi cũng bị những kẻ đó đánh thuốc mê rồi làm hại. Cậu không muốn nhìn thấy tiểu di gặp phải bi kịch đó đúng không? Cho nên tiểu di xin cậu hãy bảo vệ tôi” Trầm đại tiểu thư sống bên cạnh Lục Minh mười mấy năm, đương nhiên biết tính tình của hắn. Ngay cả lời của bố hắn cũng không có bao nhiêu tác dụng. Đối phó với hắn thì phải dùng biện pháp dịu dàng đó.

Lý do của nàng rất quang minh chính đại, không có một chút dã man và bá đạo, không có ý giết tới cửa.

Hơn nữa nàng còn dùng chữ xin.

Nếu không biết rõ Trầm đại tiểu thư là ai, thì rất nhiều người sẽ bị vẻ đáng thương của nàng lừa gạt. Lục Minh không hề hoài nghi về điểm này. Chẳng qua hắn tin rằng mục đích lớn nhất của nàng khi đến đây chính là làm mình thần phục dưới gót giầy của nàng.

“Để bạo quân nghĩ biện pháp, tôi gần đây càng lúc càng phiền phức. Dì đi theo tôi nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng” Lục Minh vội vàng nói. Nếu nàng mất một sợi tóc thì bạo quân và chú Trầm Hổ Khiếu ở nhà chắc xé xác hắn ra.

“Anh ấy gần đây luyện công gặp bình cảnh. Hơn nữa nghe nói sang năm hẹn đối thủ ước chiến, cho nên căn bản không có cách nào bảo vệ tôi. Chị nói tìm hai người bảo vệ cho tôi, không bằng đi tìm cái đuôi này. Cậu sẽ để mặc tôi gặp cảnh bị hổ rình mò như vậy sao? Đám người đó cái gì cũng có thể làm. Bọn họ có Hoa kiều, có Đảng Thái Tử. Tôi là mục tiêu cao nhất của bọn họ, còn xếp cao hơn cả mấy công chúa vương thất Châu Âu. Tôi đang rất nguy hiểm” Trầm đại tiểu thư nói mình còn đáng thương hơn cả nàng Mạnh Khương khi bị Tần Thủy Hoàng để ý đến.


“Thật hay giả?”

Lục Minh sợ nàng quấn lấy mình, nhưng tuyệt đối không thể ngồi nhìn đám dê già kia làm xằng bậy với nàng, giọng nói lập tức trở nên nghiêm túc.

Trầm đại tiểu thư thề nói: “Tôi dám lấy tấm thân trinh trắng này ra thề, việc này tuyệt đối chính xác”.


Lục Minh thật ra cũng tin. Nhưng nghĩ thầm rằng nàng là một người khó chơi, công phu quấn người đứng đầu thiên hạ, còn mạnh hơn bạch tuộc mười vạn lần. Nếu nàng đến Nam Hải, Lục Minh cảm thấy những ngày tươi đẹp của mình đã trôi qua, vì vậy thử dò xét hỏi: “Tôi gọi điện cho Hình gia gia, hoặc là gia gia, bà nội, để bọn họ phái cao thủ đến đây bảo vệ dì”.

“Cậu là sự lựa chọn duy nhất, sự trong trắng của tôi sẽ giao cho cậu bảo vệ. Cậu sờ khắp thân thể tôi rồi, định không chịu trách nhiệm sao” Trầm đại tiểu thư vừa nói thế, Lục Minh đã cảm thấy đầu như nổ tung, mặt mài tối sầm.

“Khi đó tôi mới sáu bảy tuổi không biết gì hết. Tôi, tôi chỉ tò mò mà thôi”.

“Nhưng sau đó cậu còn vén váy tôi lên, thậm chí còn cởi quần tôi ra. Cậu nhìn thấy hết của tôi rồi còn gì” Trầm đại tiểu thư oan ức nói ra nỗi bất hạnh năm đó.

“Này Trầm Khinh Vũ, dì lúc ấy bị rắn cắn nên tôi hút nọc độc ra cho dì” Lục Minh vội vàng giải thích.

“Tôi sẽ nói việc này cho chị, để chị khen cậu. Tôi nhất định không nói chuyện cậu sau khi hút hết chất độc xong liền cởi quần lót của tôi ra để nhìn trộm. Có nhớ lúc bé cậu nói gì với tôi không? Cậu nói bao giờ lớn sẽ cưới tôi, chúng ta sẽ bái đường. Trầm đại tiểu thư vẫn nhớ rõ chuyện năm đó.

“Đó là trò chơi trẻ con mà thôi, sao có thể là thật chứ” Lục Minh toát mồ hôi. Năm đó đúng là làm như vậy. Chẳng qua lúc đó xem cảnh này trên TV thì thấy mới mẻ nên học theo. Không ngờ nàng vẫn còn nhớ kỹ.

“Nụ hôn đầu tiên của tôi” Trầm đại tiểu thư ra đòn sát thủ này, Lục Minh lập tức ngã xuống đất, cuối cùng cũng phải nhận sai về mình. Xin nàng giơ cao đánh khẽ, tuyệt đối không được nói cho mẹ biết.

“Tôi nói cậu chạy không thoát mà” Trầm đại tiểu thư quả thực như một con bọ ngựa cái.

Ngay lập tức nàng lại biến thành tiểu ma nữ, cười phá lên nói: “Tôi chỉ là đùa cậu thôi. Tôi là tiểu di của cậu, là bề trên của cậu, sao có thể xằng bậy như vậy. Tôi đến đây một là để cậu bảo vệ mình, hai là muốn thay chị xem người vợ tương lai của cậu. Nghe nói là cảnh sát hay nữ tặc gì đó. Tôi xem giúp cậu. Nếu tôi thấy được, chị cũng sẽ thấy được”.

Lục Minh sũng sờ: “Dì không được làm loạn đó.”

“Đừng sợ, tiểu di làm loạn đến thế nào cũng chỉ là một con khỉ đại náo thiên cung, cuối cùng vẫn không thể chạy thoát lòng bàn tay của cậu mà. Bạo chúa của cậu đã về, bộ mặt anh ta hình như không tốt. Chị đang nói chuyện với anh. Có lẽ cậu lại gây ra phiền phức gì rồi. Đừng sợ, tiểu di ủng hộ cậu, yêu cậu, chụt” Trầm đại tiểu thư hôn chụt một cái, cười cười rồi cúp máy.

"..." Lục Minh không biết nói gì.