Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 133: Ta Đại biểu anh hùng trừng phạt người




Lục Minh tạm biệt Ngu Thanh Y và Hạ Linh, vội vàng chạy đến rạp chiếu phim Thanh Xuân Phi Dương, phát hiện mười mấy tiểu gia hỏa đang khóc lóc ở đó, trên mặt hai cu cậu còn có một vết bàn tay còn đỏ, rõ ràng là đã bị ăn tát.

“Đại thúc, người mang đủ 30.000 không, bọn chúng nói nếu không đủ tiền sẽ chặt ngón tay Tiểu Lệ” Tiểu nha đầu bình thường to gan, bây giờ đang nước mắt lưng tròng.

“Ta mang đủ, không sao rồi, Phong ca kia ở đâu? Chúng ta đi đem Tiểu Lệ trở về” Lục Minh tự nhiên là phải an ủi, rồi sau đó hỏi rõ nguyên nhân tình huống. Thì ra ban đầu Giang Tiểu Lệ cùng đám bạn đồng học từ Phương Phỉ Uyển đi ra, do vừa nhận được hai cái hồng bao nên mọi người đều phấn khởi, đi chơi game quán net, rồi lại chuẩn bị đi đến rạp chiếu phim, không ngờ ở cửa rạp lại gặp nhóm lưu manh lần trước bị Lục Minh ‘dạy dỗ’.

Bọn họ cũng là học sinh trung học ở Lam Hải, chẳng qua có nhận Phong ca làm lão đại, thường xuyên đi thu ‘phí bảo vệ’ của các học đệ học muội lớp dưới.

Lần trước bởi vì bị Lục Minh ‘dạy dỗ’ qua một lần, trong lòng rất căm thù, nhìn thấy Giang Tiểu Lệ các nàng đang chuẩn bị bỏ tiền mua vé xem phim, vì vậy liền xông tới định ‘xin đểu’. Đám Giang Tiểu Lệ có Lục Minh làm chỗ dựa, đương nhiên không chịu, hai bên ầm ĩ một lúc không ngờ tên Phong ca to lớn cùng vài người nữa xuất hiện, không nói không rằng ‘thưởng’ cho mỗi người một cái tát tai, đánh cho mọi người đều bật khóc.

Hồng bao đương nhiên cũng bị trấn mất.

Cuối cùng có lẽ nghe được Lục Minh là một người có tiền, nên mới đem đám Giang Tiểu Lệ ba người bắt lại, để Lục Minh mang tiền đến chuộc người.

“Phong ca hắn có súng, đại thúc, ngươi đừng đánh cùng hắn, đưa tiền cho hắn là được, chúng ta còn chưa muốn chết!” Có một tên mập mạp khóc to nhất, theo lời hắn nói, Phong ca kia từng cầm khẩu súng chỉ vào đầu cu cậu, cu cậu chỉ cảm thấy nòng súng vô cùng lạnh lẽo.

“Được rồi, đừng khóc, ta sẽ giao tiền cho bọn chúng” Lục Minh toát mồ hôi, đây có phải lão đại xã hội đen quái đâu, rõ ràng chỉ là mấy thằng côn đồ nhãi nhép đi dọa trẻ con.

Đi lòng vòng một hồi cũng tìm đến được chỗ của tên Phong ca kia. Đó là Thôn Tây trong thành, đường số 9, có một cái hẻm nhỏ, bên trong là một rạp chiếu bóng cũ, khiễn Lục Minh toát cả mồ hôi. Giờ là thời đại nào rồi mà có thể loại lão đại xã hội đen lại bỏ ra vài ba đồng bạc lẻ để vào xem cái thể loại lỗi thời này chứ. Cái loại rạp chiếu cũ kỹ này chắc chỉ toàn chiếu mấy phim lẻ tẻ cổ lỗ sĩ.

Quả nhiên đến gần đã nghe thấy tiếng loa lèo xèo phát ra giọng một phụ nữ thở dốc, ngôn ngữ thì lung tung vừa tiếng Trung vừa tiếng Nhật hỗn hợp.

Phía trong cùng có một cái bàn, có hai tên côn đồ nhuộm tóc vàng hoe đang cao giọng cười đùa.

“Phong ca của chúng mày đâu?” Lục Minh ý bảo mọi người đừng sợ. Hai tên kia quay đầu lại nhìn, thấy xấp tiền trong tay Lục Minh, một tên cao lớn đứng sau có lẽ là học sinh trung học, thái độ cao giọng hẳn: “Phong ca đâu phải dễ mà gặp được? Không có mấy vạn đồng thì Phong ca căn bản không thèm ngó các ngươi. Mà ngươi có mang tiền đủ không đó, nếu như không đủ tiền, Phong ca nổi giận lên sẽ đem mấy con bé kia bán cho Bích Thúy Hào Đình làm ‘gà’, còn đám con trai bán đến Thượng Hải làm ‘vịt’, đến lúc đó mỗi ngày người ta sẽ ‘chăn’ các ngươi, cho các ngươi ít thóc gạo. Các ngươi tưởng khóc mà được à... Còn mày là người của ai? Dám đến chỗ của Phong ca mà ra oai sao, mẹ mày cũng to gan thật đấy, mày chưa biết chữ ‘chết’ viết như thế nào à? Khôn hồn thì đưa 2.000 đây, thiếu một xu cũng đừng hòng tiến vào cái cửa này!”

“Lập tức nôn tiền ra, không tao xin tí máu của mày ngay!” Một thằng côn đồ khác rút một con dao lò xo ra, lắc lắc con dao sắc bén để thị uy.



“Ô, vậy sao?”

Lục Minh mỉm cười, quay người lại ý bảo mọi người đừng sợ.

Hắn chuẩn bị tiến lên đập cho hai thằng ôn con kia một trận rồi đạp cả hai con chó lẫn cái bàn đến trước mặt Phong ca kia.

“Xà Tử Cường, ai vậy?" Đúng lúc thằng ranh tóc vàng kiêu ngạo đang giơ dao dọa chém Lục Minh, thì bên trong đột nhiên đi ra một đứa con gái môi son màu sáng, kẻ mất thâm quầng, miệng ngậm điếu thuốc lá, ăn mặc cực kỳ thiếu vải, lắc mông đi lại gần. Vừa nhìn thấy Lục Minh cao to đẹp trai, mắt sáng rực lên, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.


“Kim Đễ đại tỷ, đây là người đến giao tiền chuộc”.

“Thất trung thời gian gần đây không nộp đủ ‘phí bảo hộ’, Phong ca rất giận, bắt mấy người về. Phong ca nói, hôm nay mà không nhận được ba vạn năm vạn gì đó, tuyệt đối sẽ không thả người” Hai thằng côn đồ thấy Kim Đễ đại tỷ, liền cung kính tranh nhau nói. Kim Đễ đại tỷ nhìn lướt từ trên xuống dưới Lục Minh, vẻ mặt tươi cười: “Cậu đẹp trai này, cậu có mang đủ tiền không đó? Phong ca không phải người dễ đùa đâu, hắn là người nói là làm. Lần trước có một ông chủ Tống cũng có chút thế lực dám giỡn mặt Phong ca, Phong ca nể mặt đã cho hắn cơ hội xuống nước, vậy mà hắn còn không biết điều, hậu quả là đã bị phế bỏ mất đôi tay đó. Cậu muốn cứu các tiểu đệ tiểu muội mà không đủ tiền thì không được đâu”.

“Đưa tôi đi gặp Phong ca, chỉ cần muội muội tôi an toàn, tiền bạc không thành vấn đề” Lục Minh móc ra ví tiền, nhoáng giơ lên một cái, rất dày.

“Phong ca ở lầu ba, đế đại tỷ dẫn cậu đi! Bất quá đại tỷ nhắc nhở cậu, lúc nói chuyện nên cẩn thận một chút, chớ chọc giận Phong ca, nếu không kể cả đại tỷ đây cũng không cứu được cậu” Kim Đe đại tỷ thấy Lục Minh nhiều tiền đã nổi lòng tham, ả đưa tay vỗ vỗ bả vai Lục Minh, rồi tiện đà vuốt xuống bắp đùi Lục Minh, cười to phóng túng vài tiếng rồi nghoe nguẩy cái mông lớn đi trước dẫn đường.

“Các ngươi ở bên ngoài đợi... Lục Minh còn chưa nói hết đám tiểu từ kia đã kéo cả lũ chạy lại, không ai chịu đứng chờ cả.

“Đại thúc, ta sợ!” Tiểu nha đầu bình thường to gan giờ chạy lại nhanh nhất, ôm chặt lấy cánh tay của Lục Minh. Tiến vào phòng chiếu tối om, phía trước một lớp màn bạc, đang chiếu cảnh một cuộc ‘chiến tranh’, mấy tên đàn ông đang vây công một phụ nữ, ‘chiến đấu’ vô cùng kịch liệt.

Người xem cuộc chiến này cũng không nhiều, hơn nữa toàn ngồi trong góc tối nhất.

Phía màn bạc đang ‘chiến đấu’, phía dưới đương nhiên cũng tràn ngập khói...

Lục Minh vốn tưởng rằng đám học sinh trung học sẽ xem đến xuất thần, sẽ kinh ngạc, ngẩn người hoặc chảy nước bọt... một số phản ứng như vậy. Nào ngờ chẳng có đứa nào thế cả, ngay cả Tiểu nha đầu mặt cũng không thèm đối sắc, quay về phía một cậu béo hỏi: “Màn này có phải là lần trước chúng ta đã xem ở nhà ngươi không? Lại nói, cha ngươi ‘khẩu vị’ quá tầm thường, mấy loại rẻ tiền thế mà cũng thu thập. Phim Nhật xịn đều có màn kỵ binh cưỡi ngựa, diễn viên nữ cũng xinh đẹp vô cùng... Đây thể loại bộ binh này, lại còn diễn viên nữ hạng bét, quả là khiến người khác mất hứng”.


Cậu béo kia phản bác một câu: “Bộ binh thật ra xem cũng hay mà, so ra kỵ binh và bộ binh thì ta thích bộ binh hơn!”

“Đừng có chém gió. Các ngươi một đám xấu xa, tiểu ‘kê kê' còn chưa phát dục hoàn toàn đã xem AV (AV : Aldult Video, phim người lớn), lớn lên khẳng định thận sẽ yếu...” Tiểu nha đầu nói một câu làm cho Lục Minh giật mình, quả là ‘sóng lớp sau xô lớp trước’. Nhớ khi xưa lúc mình mười bốn mười lăm tuổi, căn bản chẳng biết thế nào là ‘kỵ binh’ với lại ‘bộ binh’, mãi về sau khi học đại học nghe ‘tiểu vương tử AV’ Trần Tranh giải thích mới hiểu được hai cái ‘từ mới’ đó.

Lầu hai là một gian phòng thấp nhỏ, có nhiều tiếng thở dốc thỉnh thoảng vang lên, mà một loại mùi đặc thù xộc vào mũi.

Lục Minh cau mày, cùng đám tiểu gia hỏa kia bịt mũi nhanh chóng leo lên lầu ba.

Lên trên không khí càng thêm ô nhiễm, tất cả hầu như là khói, như kiểu muốn hun người.

Mười mấy bàn mạt chược xếp thành dãy, chìm trong sương khói. Lục Minh thấy Kim Đễ đại tỷ đi tới bên một gã đàn ông tay đỏ đầu trọc phía trước. Ả thấp giọng thì thào vài câu, gã đầu trọc nọ đẩy đám mạt chược ra, vứt điếu thuốc hút dở xuống đất, giẫm mạnh chân xuống bàn, quát lớn: “Lão tử đây ghét nhất là đám người có tiền, có tiền là oai lắm sao? Nếu muốn chuộc người, bảo tiểu tử kia dâng tao một chén trà nhận lỗi, rồi bồi thường 50.000, sau này mỗi tháng phải nộp 5.000 phí bảo vệ, nếu không đừng mong nhận người về”.

“Phong ca có phải không? Có tiền đương nhiên không phải là tốt lắm, nhưng chung quy vẫn hơn là không có tiền” Lục Minh cười ha hả nói: “Phong ca, quỳ xuống đất, tao cam đoan cho mày tắm nước trà”.

“Mày bị thần kinh hả? Muốn lão tử quỳ? Con mẹ nó muốn chết, mày lập tức quỳ xuống, nếu không lão tử lập tức xử bắn mày!”


Gã đầu trọc Phong ca phẫn nộ hất tung bàn mạt chược, rầm một tiếng, các quân mạt chược bay tán loạn.

Gã lôi khẩu súng lục đen giắt bên hông chĩa về phía Lục Minh quát: “Nghe nói mày giỏi đánh nhau, Lão Tử đã chuẩn bị chờ mày sẵn rồi, thế nào? Mày thử đánh tao xem nào? Ha ha, mày câm điếc rồi à?”

“Có súng, không có nghĩa là mày ‘trâu bò’, còn phải xem súng trong tay ai” Lục Minh dùng chân hất một quân mạt chược từ dưới đất bay đến đập trúng cổ tay Phong ca, khẩu súng lục đen rơi xuống đất. Phong ca khẩn trương cúi người định lấy tay nhặt lại, nhưng đã có một bàn chân xuất hiện dẫm chân lên khẩu súng. Phong ca ngẩng đầu lên thì thấy cái tên trẻ tuổi đẹp trai kia đang cúi nhìn mình, lộ ra nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời.

“Bốp!”

Lục Minh giáng một cái tát vào mặt gã đầu trọc Phong ca, rồi trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, thản nhiên nhặt khẩu súng lục lên.


‘Cách cách’ một tiếng đã thuần thục cầm khẩu súng rồi hướng lên trời nổ ngay một phát chỉ thiên.

Cuối cùng thản nhiên mở miệng nói: “Trong vòng một phút đồng hồ, nếu tao không thấy mấy người Giang Tiểu Lệ xuất hiện, cứ mười giây đồng hồ tao sẽ giết một đứa trong số bọn mày. Bây giờ bắt đầu tính giờ. Còn nữa, hồi nãy tao đang ăn cơm, vậy mà bị chúng mày phá ngang, tâm trạng tao đang rất không thoải mái, nếu như không có đứa nào cầm 50.000 ra mời tao đi ăn khuya, vậy tao sẽ ‘tặng’ chúng mày mỗi đứa một viên đạn”.

Gã đầu trọc Phong ca sợ vãi đái ra quần, muốn đứng lên cầu xin tha thứ, lại bị Lục Minh vả cho phát nữa quỳ rạp xuống đất: “Bây giờ không đến lượt mày nói! Tao không biết cấp trên, lão đại của mày là thằng nào, nhưng cả đến thằng quản lý cả khu Thành trung thôn là Tây Qua Bào cũng không có đủ tư cách đúng trước mặt tao, mày đừng tỏ vẻ đáng thương bò trên mặt đất nữa. Sao không biểu diễn tiếp bộ mặt hung ác hồi nãy cho tao xem, mày không làm tao sẽ bắn chết!”

“Đại thúc thật đẹp trai” Tiểu nha đầu gan to không những không bị tiếng súng làm hoảng sợ, mà còn lớn tiếng hoan hô.

“Không hổ là kim bài sát thủ, quả là cool!” Cậu bạn học béo bây giờ cũng bớt run hơn, vừa rồi cu cậu còn sợ muốn chết, cảm giác được Kim bài sát thủ cho dù lợi hại mấy cũng không địch nổi đối phương đông người, hơn nữa đối phương còn có súng. Vậy mà không nghĩ đến lại đơn giản như vậy, hắn đã đánh gục ngay lão đại xã hội đen. “Ta cũng muốn làm một Kim bài sát thủ!” Trong nhóm đồng học có một cu cậu mặt trắng đẹp trai, hai mắt đang lấp lánh ao ước.

“Chỉ bằng ngươi sao?” Tiểu nha đầu to gan vừa nghe, nhất thời quay phát lại ném cho hắn một ánh mắt khinh thường.

“Đại thúc, ta biết thế nào người cũng đến cứu ta, mới vừa rồi ta không hề khóc... Đám Giang Tiểu Lệ các nàng đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ, thế nhưng vẫn rất mạnh miệng.

“Đây là súng thật, ngươi cầm lấy, thấy thằng nào ngứa mắt thì cho nó một phát!”

Lục Minh cười lạnh, hơi đẩy Giang Tiểu Lệ vừa nhào vào lòng mình ra, nhét khẩu súng vào tay nàng, làm Giang Tiểu Lệ sợ run cả tay, suýt nữa rơi cả súng xuống đất.

Mọi người vừa nghe, sợ đến hồn vía lên mây, thế mà được sao? Lúc này còn muốn dạy trẻ con chơi trò ‘tử vong du hí’ sao? Trẻ con hẳn là ít được chơi mấy trò ‘học tập’ như vậy... Kiểu giáo dục này quả là không ổn lắm. Kim Đễ đại tỷ lại càng sợ vãi tè ra quần, chả may tiểu nha đầu thù ả hồi nãy mới quát nạt nàng, cho mình một phát đạn, như vậy không phải chuyện đùa rồi. Giang Tiểu Lệ ban đầu còn bối rối, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại, hai tay nâng súng, soi qua soi lại một lượt, cuối cùng nhắm vào Phong ca đang quỳ rạp dưới đất.

“Tiểu cô... bà nội, tha mạng!” Phong ca biết mình đã trêu nhầm người không nên trêu, trong lòng vô cùng hối hận, liều mạng dập đầu xin tha thứ, sàn nhà cũng vang lên tiếng dập đầu của hắn.

“Giờ có hối cũng muộn rồi, ta thay mặt ánh trăng trừng phạt ngươi!” Giang Tiểu Lệ giọng nói dễ nghe quát lên, ngón tay bóp cò, phành một tiếng đã nổ ngay một phát...