Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 1: Kỳ ngộ




Lộ Minh đã tốt nghiệp đại học, hắn rất vinh dự được trở thành một thành viên của quân đoàn thất nghiệp.

Ba tháng, hắn từ giám đốc đến quản lý, từ kỹ sư đến kỹ thuật viên, sau cùng là một người làm công bình thường, những công việc có thể phỏng vấn đều đã phỏng vấn, nhưng công việc vẫn chưa tới.

Nhưng mà, có không ít nữ quản lý xinh đẹp không khác gì mấy em ở thẩm mỹ viện, đi theo hỏi Lộ Minh kẻ không biết tại sao mình lại đẹp trai rằng có muốn trở thành "trợ lý riêng" của họ không. Doạ cho Lộ Minh lông tóc dựng đứng, từ chối thẳng thừng công việc "trợ lý riêng" một công việc thoải mái, có xe có nhà lại có tiền này.

Hắn thà làm việc nặng nhọc tại công trường còn hơn là trở thành trai bao. Đừng nói là xinh như mấy em ở thẩm mỹ viện, đến tuyệt thế mỹ nữ mà mời hắn làm "trợ lý riêng", Lộ Minh cũng kiên quyết từ chối.

Lý do là vì, hắn khổ luyện mười tám năm Đồng tử công, ít nhất vẫn còn một năm nữa mới đại công cáo thành, nếu như bây giờ mà tạm biệt đồng thân, công lao trước đây bỏ đi, vậy thì mười mấy năm luyện tập như địa ngục đó bốc hơi hết cả... tất cả đều người cha đáng ghét đến cực điểm đó, ông nội truyền cho mình đồng tử công thì không luyện, lại lừa Lộ Minh khi còn nhỏ luyện, đến khi Lộ Minh lớn hơn chút, biết rõ đồng tử công là gì thì đã muộn rồi.

Nhớ lại hồi học đại học, người khác thành đôi thành lứa, hoa tháng trước hẹn tháng sau, em em anh anh, Lộ Minh thì ngược lại không thể không cứng lòng, hết lần này đến lần khác từ chối những cuộc hẹn của mấy em xinh đẹp, một lòng bảo vệ cái đồng tử thân chết tiệt này, thật sự là thê thảm .

Lại đến ngày phỏng vấn. Lộ Minh hôm nay chuẩn bị xong hết giấy tờ, đến công ty phỏng vấn làm bảo vệ.

Trước đây, từ trong tim Lộ Minh thất sự không muốn mặc bộ "giả da hổ"( bộ đồng phuc bảo vệ), nhưng cuộc sống bắt buộc, Lộ Minh quyết định thử xem sao. Ai biết đội trưởng đội bảo vệ một lời từ chối, lý do, thủ hạ của hắn chỉ tuyển những người đã xuất ngũ, văn bằng cao, hắn sẽ khó chỉ huy.

Lộ Minh lại một lần nữa tìm việc thất bại, đúng lúc rời khỏi công ty, một chiếc Porsche 911 từ bãi đỗ xe chạy tới, dừng lại bên cạnh Lộ Minh, bên trong có một mỹ nữ đeo kính mát, dùng tay ra hiệu Lộ Minh tới đó.

Thấy người đẹp hướng mình ra hiệu, Lộ Minh không tự chủ tim đập ping ping.

"Giúp tôi đem cái này vứt vào thùng rác", mỹ nữ chạy Porsche đưa cho Lộ Minh lon coca đã uống hết, tuỳ ý ra lệnh.

"Mẹ khiếp".

Lộ Minh ngạc nhiên, đợi đến khi hắn kịp phản ứng thì người đẹp lái con Porsche chạy mất rồi.

Chẳng những không xin được việc, lại để cho người của công ty sai vặt, cô ta cho mình là người gì? vứt lon nước cũng nhờ người khác, lẽ nào cô ta không sợ trời mắng sao?

Lộ Mịnh vốn bực mình, nhưng còn chưa đi được 3 km, hắn nhìn thấy người đẹp chạy Porsche đang bị một đám người vây quanh, dưới đất có một lão đầu người đầy máu đang nằm, bên cạnh mười mấy tên hung thần ác sát đang sắn tay áo kêu đánh kêu giết người đẹp đó.

Lộ Minh vừa nhìn thấy liền hiểu ngay, ha ha, đúng là mười năm phong thuỷ luân lưu chảy, em bé này gặp phải "đảng đâm xe" rồi.

"Ít nhất phải bồi thường 10 vạn, nếu không chúng tao đập nát xe của mày".

Tên cầm đầu cơ mặt giật giật, tay nắm lại kêu răng rắc.

"Đưa điện thoại cho tôi, để tôi gọi điện, bao nhiêu tiền tôi cũng đền!" người đẹp Porsche hiển nhiên là chẵng có ít gì về khinh nghiệm xã hội,không biết bản thân gặp phải lừa đảo, còn cho rằng mình thật sự đâm vào người khác, âm thanh còn có chút run run: "mau đưa đi bệnh viên, tiền viện phí tôi trả hết, tiền nhất định đền, mau cứu người, để tôi gọi xe cấp cứu".

"Không được, đừng cho là tao không biết loại người có tiền, rõ ràng là gọi xã hội đen đến dàn xếp, còn không là gọi cảnh sát đến bắt nạt loại người bình dân như bọn tao, không có cửa, cho rằng bản thân có chút tiền là xem mạng người như cỏ sao? " một tên đeo kính nhìn rất nho nhã, giọng đầy chính khí nói.

"Đánh nó, đánh nó..." nhiều người cùng kêu lên.

"Lại là con nhà phú gia đua xe đâm chết người, không bắt bỏ tù, thiên lý bất dung".

Mười mấy tên nam nhân khí thế đằng đằng vây lấy người đẹp Porsche, kẻ hét người la, doạ cho cô nàng mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.

Lộ Minh từ xa đứng nhìn, trên mặt có chút cười cợt. Nhìn mỹ nữ bị doạ hoa dung thất sắc, Lộ Minh vui tới thiếu chút thì vô tay hoan hô.

Đồng hồ hàng hiệu của người đẹp bị bọn người đó cướp lấy xem tới xem lui, trong xe cũng bị mò mấy bận. Sau cùng, tên cầm đầu giơ nắm đấm lên doạ bắt người đẹp Porsche tháo hoa tai va giây chuyền:

"không đủ tiền, tháo hoa tai va dây chuyền xuống, mày còn không đền, người bị mày đâm chết rồi, còn muốn một chút tiền cũng không đền? còn lắm lời, tao đánh chết mày".

"Đây là di vật cuar bà nôi tôi, tôi không đưa cho các người, bao nhiêu tiên tôi cũng đưa, chỉ riêng dây chuyền này không được..." đôi mắt của người đẹp Porsche đỏ lên.

"Không cho mày một bài học, mày còn cho lão tử là đại thiện nhân!", tên cầm đầu giơ tay lên, một tay nắm lấy tóc, một tay giơ lên chuẩn bị tát tai mỹ nữ.

"Bốp"

Một tiếng tát tai đanh gọn vang lên. Nhưng mà, không phải từ mặt của người đẹp Porsche, mà là từ mặt hắc đại hán cầm đầu.

Người ra tay là Lộ Minh, hắc đại hắn bị đánh nổ đom đóm, răng máu chảy ra, còn chưa kịp phản ứng, Lộ Minh lại tiện tay tát them 1 cái bên kia, đem hắn đánh cho mềm nhũn dưới đất, tất cả mọi người đều sững sờ, không hiểu phát sinh chuyện gì, kể cả người đẹp Porsche, Lộ Minh ngược lại không để ý đến ánh mắt khing hãi của mọi người, hướng về lão đầu đầy máu đang nằm dưới đất đạp một cái. Lão đàu vốn dĩ đã chết, đột nhiên sống lại.



Chỉ thấy gã đau đến chim kêu quỷ gào, cả người bật dậy, ôm lấy cánh tay phải nhảy tưng tưng, mồm phát ra âm thanh như giết heo .

"Các vi, muốn lừa tiền không phải là không được, nhưng đối với người đẹp nên ôn nhu một chút, tôi rất vinh dự làm mẫu, mọi người học theo nhé".

Lộ Minh nhẹ cười trông rất thân thiện, sán lạn như ánh dương quang. Mấy tên côn đồ phụ trách náo nhiệt đại nộ, lấy ống nước bằng sắt sớm đã chuẩn bị từ trước ra, trong đó có 2 tên động tác nhanh nhất, định hợp lực đập Lộ Minh.

"Các vị học viên, trên lớp cần tập trung, không được làm việc khác". Lộ Minh tay chợt động, không ai rõ xảy ra chuyện gì, 2 tuýt ống nước đã nằm trong tay hắn.

Lộ Minh đem 2 ống nước tuỳ ý vặn vài cái, ống nước phát ra âm thanh nghe ghê răng, 2 ông nước bị vặn xoắn vào nhau.

Đám người nọ nhìn thấy, mô hôi đua nhau chảy ra.

Người đẹp Porsche dạng trợn mắt há mồm, không tin vào việc xảy ra trước mắt.

Lộ Minh trước tiên đem vật biến hình khủng bố đó vứt cho 1 tên côn đồ, rồi quay sang mọi người ôn tôn nhắc nhở:

"Lên lớp cần phải tập trung, không được làm việc riêng".

"Đối với người đẹp nhất định phải ôn nhu...mọi người xem ví dụ chính xác của tôi". Lộ Minh như là đóng khịch, móc ra lon coca, ngửa cổ uống, sau đó quay sang đưa cho người đẹp Porsche lon nước, rất khí thế phân phối: "Em, giúp anh mang lon nuớc vứt vào thùng rác!".


"A?".

Người đẹp Porsche ngây ngô đón lấy lon nước, hoàn toàn không hiểu xảy ra chuyện gì.

Trong lòng mọi người tại đây, đồng thời hiện ra hai chữ "thằng điên".

Người đẹp Porsche bỗng nhiên tỉnh lại, nàng nhận ra kẻ giữa đường giết tới, tên "Trình Giảo Kim" này, là người mà tại cửa của công ty mình đã sai hắn vứt hộ lon nước, xem ra, hắn làm như vậy, chính là không quên báo thù việc vừa rồi... nghĩ tới đó, người đẹp Porsche xém xỉu, tới lúc này rồi mà vẫn còn so đo, đúng là tên keo kiệt.

Nhưng mà, nàng nhìn Lộ Minh đang đắc ý cười mỉm, không khỏi có chút cảm động, nhân bản thân mình đang gặp nguy hiểm, chỉ có hắn đứng ra giúp đỡ.

Quá cool(đẹp trai) rồi, giống như bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết vậy.

"Anh bạn, chúng tôi là người của Đại Hồng Môn Bưu ca, chúng ta nếu như đều là dân quậy trên phố, xin hãy nhẹ tay..." tên nho nhã đeo kính lấy hết can đảm nói ra câu này.

"Bưu ca?"

Lộ Minh nghe thấy liền cười lớn.

Người đẹp Porsche khẩn trương nhìn hắn, sợ Lộ Minh thật sự quen biết đám người này, tim nàng đập bình bịch, sợ nháy mẳt , đang là cứu tinh của mình lại đột nhiên biến thành bạn của kẻ địch, mười mấy tên nhìn thấy Lộ Minh cười, thầm vui trong lòng, cùng nhau gật đầu, đều nói mình là người của Bưu ca, lại còn có kẻ hỏi cả biệt danh trên phố của Lộ Minh.

Lộ Minh cười nhẹ, đi đến trước mặt tên văn nho mở miệng nói:

"Mày nói Bưu ca, có phải là người đầu trọc mặt đầy thịt không?, trên trán còn có sẹo vết dao, cánh tay có hình săm rồng xanh, đúng hắn không?".

Tên văn nho vội gật đầu, mười mấy tên côn đồ xe đâm cảm thấy nhẹ cả người, thì ra đại thuỷ đâm vào miếu long vương, không nhận ra là người 1 nhà.

Người đẹp Porsche cảm thấy trước mắt tối đen, xém chút lăn ra ngất.

"Mày nói Bưu ca? Tao không quen!!"

Lộ Minh thay đổi giọng điệu, lắc đầu một cách quả quyết: "Đừng nói cái gì Bưu ca, đến tên đánh giỏi nhất của Hồng Môn Hắc Báo ca, kẻ cầm đầu Thanh Long lão đại, tư cách già nhất là tam gia cửu gia, tao 1 người cũng không quen!".

"......" đám côn đồ của đảng đâm xe trợn trắng mắt.

Cái này so với Vũ Đằng Lan(ko bit ai) nói dối là chưa xem qua AV còn muốn dối trá hơn, có điều kẻ trước mặt nắm tay quá cứng, mọi người chỉ biết nhăn mặt mà nghe, không dám đối kháng.

Người đẹp Porsche cảm khích thiếu chút nữa thì khóc rống lên, nàng vừa rồi tim còn tận ở trên mây, mãi tới lúc này mới rơi xuống.

Nàng nhận biết được, không cần biết người này có quen hay không quen xã hội đen, nhưng hắn nhất định sẽ giúp nàng.


"Là tên nào xen vào chuyện của ông? mẹ nó, là cái giá áo này phải không, ông mày sẽ đút mày vào bao tải vứt xuống biển! là tên khốn khiếp không có mắt này?", vài tên từ xa chạy lại, có lẽ là do mấy tên nhãi nhép báo cáo lại.

Mọi người vừa thấy Bưu ca tới, trên mặt đệu lộ ra vẻ mừng rỡ. Đại Hồng Môn ở thành phố Lam Hải hoàn toàn có thể bá đạo. Bưu ca của bọn họ xuất hiên, tuyệt đối khiến cho trẻ em nín khóc, hiện tại mọi người chỉ cần mở to mắt ra mà nhìn, xem cái tên tiểu bạch diện đang khoa trương này chết như thế nào.

"Bưu ca, là ta không có mắt!!" Lộ Minh vỗ tay cười lớn.

Tên Bưu ca vừa hò hét rất khí thế, nhìn thấy kẻ xen vào việc của mình là Lộ Minh, cả người đột nhiên ủ rũ.

Mấy tên đi phía sau, không nhìn thấy khuôn mặt sắp khóc của Bưu ca, vẫn rất đắc ý chửi: "dcm nó, Bưu ca là người mà kẻ khốn khiếp là mày cũng có thể chọc vào sao? lông còn chưa mọc đủ, cũng học đòi cản trở tài lộ(đường phát tài) của Đại Hồng Môn, nhanh quý xuống cho ông..."

Bưu ca nổi giận lôi đình, quay lại hét vào mặt tên phía sau: "Câm mõm, ở đây không phải nơi mày có thể chõ mõm vào!".

Lộ Minh cười cười, hướng về phía Bưu ca nói: "Bưu ca, rất uy phong a... còn muốn tôi quỳ xuống không?".

"Quỳ xuống!!".

Mấy tên phía sau còn chưa phản ứng kịp, vẫn rất khoa trương hét lên.

Bưu ca mặt đanh lại, hướng về mấy tên thủ hạ tay đấm chân đá, nháy mắt đem mấy tên tiểu đệ đánh nằm ra đất, lại quay ra tên nam tử nho sinh và đồng bọn bắt quỳ xuống, còn mạnh tay tát cho mấy cái, sau đó cung kính hướng về Lộ Minh cúi người hành lễ: "Chúng tôi hôm nay uống nhằm nước đái ngựa, mù mắt chó, không nhìn ra ngài, ngài đại nhân đại lượng, đừng thấy bọn nó có chút nhận thức, thực ra toàn là một lũ ngốc!".

Toàn bộ mọi người đều bị kinh sợ.

Người đẹp Porsche càng không dám tin nhìn vô Lộ Minh, tên này có thể khủng khiếp vậy sao?

Đại ca xã hội đen, vừa nhìn thấy hắn liền bị doạ biến con cua chân mềm?.

Hắn rốt cục là ai? lẽ nào, hắn là còn của long đầu lão đại của thành phố Lam Hải.

Lộ Minh giơ tay ra vỗ vào vai Bưu ca cười lớn: "Không tồi, cũng làm tới lão đại rồi! Bưu ca, cái tên này nghe cung uy phong ra phết, thiếu chút nữa đem tôi ra doạ chết rồi".

Bưu ca mặt nhất thời tím ngắt, nhìn trông giống ngư gan lợn.

"Bỏ đi, tôi chỉ là kẻ qua đường, không để tâm cản trở con đường tài lộc của Bưu ca. "

Lộ Minh mỉm cười, đưa tay chỉ vào nam tử nho sinh đeo kính. Bưu ca vội vàng phi tới dật lấy cái túi hàng hiệu trên tay nam tử nho sinh, sau đó thu lại hết những gì đã cướp, thuận tay cho mỗi tên 1 cái tát, rồi cung kính đưa cho Lộ Minh.

Lộ Minh nhận lấy, rồi quẳng cho người đẹp Porsche đang phát ngốc ra đó, nói: "Đi đi, việc gì cũng chưa từng xảy ra..."

"Đúng đúng đúng, việc gì cũng chưa từng xảy ra, tạm biệt , ngài đi cẩn thận". Bưu ca vội vàng vuốt đuôi, cười với Lộ Minh.


Người đẹp Porsche vừa ngạc nhiên vừa mừng, nàng vốn bị doạ không ít, may có Lộ Minh như từ trên trời giáng xuống, ra tay giúp nàng, khiến nàng hồn phát quay trở lại.

Nàng cũng hiểu nơi này không nên ở lại, nhận lấy túi sách và chìa khoá xe, vội vàng lên xe, sau khi khởi đông xe liền vẫy tay ra hiệu cho Lộ Minh ý muốn hắn cũng lên xe.

Lộ Minh làm như không nhìn thấy, quay người bước đi.

"Hêy! lên xe". Người đẹp Porsche lái xe theo sau, không ngừng vẫy tay, nhưng Lộ Minh làm như không nghe thấy gì.

"Tôi xin lỗi anh có được không? tôi trước đây cho rằng anh là nhân công của công ty tôi, thế nên mới nhờ anh vứt hộ lon nước... anh tên gì? lên xe, trước tiên lên xe có được không?" Người đẹp Porsche có chút không yên tâm nhìn vào kính chiếu hậu, phát hiện Bưu ca vẫn giữ khuân mặt đang cười, cung tiễn Lộ Minh, không dừng được thở nhẹ ra một hơi.

Nàng thò đầu ra khỏi xe, cười rất ngoạt ngào nói với Lộ Minh: "Vừa rồi rất cám ơn anh... anh tên gi?".

"Tôi tên Trình Giảo Kim", Lộ Minh làm ra bộ mặt đứng đắn hồi đáp, sau đó bước vô ngõ rẽ.

Đợi đến khi người đẹp Porsche lái xe qua cầu vượt, thì đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.

Người đẹp Porsche rất bực mình, nang xuống xe nhìn 4 phía, nhưng vẫn không nhìn thấy Lộ Minh đâu, sau đó quay qua chiếc xe của mình đạp một cái,. bốp, dép cao gót rơi xuống gầm xe.

"Bưu ca, người vừa rồi là ai vậy? trước đây chưa thấy qua..." nhìn Lộ Minh đã đi xa, đám côn đô không ngăn được tò mò hỏi.


"Lũ con tép chúng mày mà cũng đòi biết hắn?", Bưu ca khinh bỉ cười nhạt: "Tao nếu như nói ra đại danh của hắn, chắc chắn sẽ doạ chết lũ khốn khiếp chúng mày! đừng nói tao Bưu đầu trọc, đến Long ca nói chuyện với hắn cũng phỉa khách sáo. Có biết 2 năm trước quyền Thái, takedo, quyên đạo... các phái có 10 cao thủ khiêu chiến các võ quán không? liên tục 60 người bị đánh bại, đến cả Long ca cũng không dám chắc ứng chiến, cao thủ thi đấu quyền không luật hầu như đêu die hết, cao thủ gần xa có chút tiếng tăm đều không dám ngửng mặt, không ai dám đứng ra trừng trị 10 tên đó...sau đó, có 1 người xuất hiện, thách đấu với 10 tên đó, chẳng mấy chốc đánh ngã 7 tên, còn 3 tên sợ qua chạy vô các đại sư quán xin bảo hộ chính trị, sau cùng cắp đít chạy mất...".

"Lão đại, ý anh là, là hắn làm ra?", mấy tên côn đồ nghe xong, tất cả đều hít một hơi khí lạnh.

Bởi vì trong túi trống rỗng, tiền của Lộ Minh là dựa vào việc làm công kỳ hè tích gọp được chỉ đủ thuê ở trong thôn xóm.

Con đường phía dưới nơi Lộ Minh thuê có mấy quán cóc bán đủ các thể loại ăn vặt, hàng ngày từ 0 giờ đến 4 giờ là yên tĩnh 1 chút, còn lại thì nghe được tiếng rao bán bằng các khiểu khẩu âm của các nơi trên cả nước.

Phía dưới còn có 1 quầy sách vỉa hè, ở đó bày bán các loại sách không bản quyền và sách cũ, người coi quầy sách là 1 lão đầu mà cả ngày nhìn lúc nào cũng như là đang ngủ.

Hàng ngày lúc trở về, Lộ Mình đều tuỳ ý thuê 1 quyển về để đêm đọc cho đỡ chán.

"Ý? làm sao thế này!!" hôm nay lúc quay trở về, Lộ Minh phát hiện cả con phố trông khủng khiếp, trên mặt phố đủ thứ linh tinh lôm côm, như là có một đợt bão vừa đi qua.

Hắn đoán chắc là công ty ống nước đến làm việc, chứ nếu không thì không có cảnh này.

Quầy sách nhỏ đã không còn, nhìn lão đầu chủ tiệm sách đứng đó, trong mắt toàn 1 màu đen.

"Sách hết rồi, về quê thôi! bất kể cái gì, cố hường vẫn hơn địa phương này", trong lòng Lộ Minh chợt có chút thương xót, hắn cảm thấy lão đầu cũng giống như bản thân hắn, đều là vì cuộc sống ở thành phố này mà cố gắng giãy giụa, nhưng dù có nỗ lực thế nào đi nũa, cuối cùng cái gì cũng không có.

Hắn rút ra hai trăm trong số tiền ít ỏi còn lại, rất nhanh đút vào túi của lão đầu, rồi vỗ vỗ vào vai ông, sau đó quay người rời đi.

Ngân lượng của hắn có hạn, việc làm thì chưa có, có thể đưa cho lão đầu, chỉ có từng đó mà thôi.

Lão đầu ở phía sau kêu 1 tiếng, sau đó đuổi tới nơi.

"Chỉ còn sót lại cuốn cuối cùng, tiểu hậu sinh, tặng cho cậu".

Lão đầu đưa cho hắn 1 quyển sách, nhìn đường viền thì thấy rõ là cuốn sách này đã rất cũ.

"Uhm? cụ ah, đây là sách gì vậy?" Lộ Minh tuỳ tiện lật vài trang, vài trang đầu là hình luyện công của cổ nhân, ở phía trên còn có chữ Triện ghi tâm pháp, mấy trang phía sau ngược lại lại giông như xuân cung đồ (hình xxx). 1 nam 1 nữ ôm nhau đều là đồ án kiểu song tu, làm cho trong lòng Lộ Minh có chút ngạc nhiên.

"Nghe nói học được có thể thanh xuân vĩnh trú, thậm chí bạch nhật phi thăng...có điều tổ tông ta đời đời đều không tìm ra mấu chốt của nó." lão đầu lắc đầu nói.

"Nếu mà hiểu được, ông không phải đã là thần tiên rồi" Lộ Minh cười lớn.

Hắn từ nhỏ đã học võ cùng ông nội, khổ luyện 18 năm, kim chung trạo, thiết bố sam... ngoại công, có chút tiểu thành. Hắn biết thế gian có cổ võ(võ loại cổ điển) cao thủ là không giả, nhưng chưa từng nghe qua có loại nao là thanh xuân vĩnh trú, bạch nhật phi thang thành thần tiên.

Nếu như cuốn sách này đúng là tu chân thành tiên, lão đâu sao không tự mình tu luyện, ngược lại lại tặng cho kẻ không thân thích là mình.

Lộ Minh không để tâm chuyện đó, nhận quyển sách này là vì cho rằng đó là lòng tốt của lão đầu.

"Sách tăng cho người hữu duyên, nếu như cậu mà cũng như tôi đến tuổi này rồi mà vẫn không học được, vậy thì hãy tăng cho người khác". Lão đầu từ tốn nói, rồi sau đó quay người rời đi.

"Nếu cứ theo đó mà luyện, không biết có hay không tẩu hoả nhập ma...Ý?" Lộ Minh lật lật quyển sách, lẩm bẩm tự nhủ, hắn vô ý ngẩn đầu lên thì phát hiện không con tăm tích của lão đầu đâu nữa, doạ hắn giật mình. Cả con phố, 1 người cũng không có, mới có mấy giây, lão đầu đã không thấy đâu nữa, rốt cục lão là người hay là quỷ a?.

Lộ Minh ngẩn người mất mấy giây mới hồi phục ý thức, bỏ quyển sách vào lòng.

Mặc dù không biết đây có phải là quyển sách dạy tu tien hay không, nhưng chắc chắn đây không phải là 1 quyển sách cạn bã. Lộ Minh đoán, những thứ viết trong sách chắc là một loại võ cổ truyền nào đó. Ông cụ bán sách, chắc là cao thủ võ cổ truyền, lão thấy bản thân tâm tính không tồi, lại có chút căn cơ, vì thế nên mới đem võ cổ truyền thần bí này truyền lại cho mình.

Phát tài rồi, Lộ Minh chuyến này gặp được kỳ gộ, trong lòng như nở hoa, trước đó buồn phiền vì không tìm được việc không biết bay đi đằng nào mất.

tâng tâng tang… lên lầu.

Vừa mới mở cửa, chợt có mọt họng súng chĩa vào đầu Lộ Minh