Sống Cùng Mẹ Kế Y Tá

Chương 88: Muốn không cùng lúc ngủ (1)




"Ngươi là bác sĩ?" Mười ba có chút kinh ngạc hỏi, nếu Diệp Thiên là người bình thường thì thôi đi, không nghĩ tới việc hắn là một bác sĩ, Mười Ba có chút nghi ngờ. "Làm sao, ta không thể là bác sĩ được hả?" Diệp Thiên có phụ thân là bác sĩ, hắn đã từng rất ghét học y, nhưng mọi thứ không có được như vậy, hắn từ nhỏ đã nghe những kiến thức y học, cho nên khi ở nước ngoài bái sư phụ của mình làm thầy, bị hắn kỹ thuật thần kỳ của Trung y hấp dẫn, từ đó về sau liền bắt đầu sinh ra hứng thú đối với việc học y.

Diệp Thiên một bên tham gia tổ chức lính đánh thuê, vừa đi theo sư phụ học tập y thuật, sau bốn năm, y thuật của hắn đã đạt đến trình độ mà rất nhiều giáo sư không thể với tới, ngoại trừ sư phụ là một lão Trung Y trong truyền thuyết, hắn vì đồng đội của mình chữa trị, cũng giúp cho hắn tích lũy vô số kinh nghiệm. "Có thể, đương nhiên có thể, bất quá loại người như ngươi mà cũng được làm thầy thuốc, càng khẳng định y học trong nước tồi tệ đến mức độ nào!" Mười Ba khinh thường nói, bác sĩ vốn là Bạch Y thiên sứ chăm sóc người bị thương, nhưng biểu hiện của Diệp Thiên so với lưu manh thông thường thậm chí còn lưu manh hơn, Mười Ba không cách nào có thể coi hắn như một bác sĩ mặc áo blouse trắng đĩnh đạc được. "Quả thực, đạo đức chữa bệnh trong nước đang bị suy đồi, bác sĩ cầm thú tầng tầng lớp lớp, nhưng cũng phải xem xem đó là người nào, đối với loại người như ngươi động một chút lại muốn ăn tươi nuốt sống ân nhân cứu mạng của mình thì ta làm gì cũng không quá phận." Diệp Thiên phản kích nói. "Ta cảnh cáo ngươi, ngươi chớ đắc ý, sớm muộn sẽ có ngày ngươi phải hối hận!" Mười Ba liếc nhìn Diệp Thiên nói.

Diệp Thiên bình tĩnh gật đầu, "Ta sẽ chờ tới ngày đó!" Mười Ba hừ lạnh một tiếng không nói thêm gì nữa, nàng hận Diệp Thiên tới tận xương tủy, chỉ chờ tới khi mình khôi phục thực lực, nhất định phải đánh cho cha mẹ hắn không nhận ra.

Diệp Thiên vừa mới chuẩn bị mở cửa để rời đi, Hầu tử đột nhiên đẩy cửa ra, bối rối nói: "Không tốt rồi, Diệp lão đại, xuất hiện rất nhiều cảnh sát!" Cảnh sát!

Diệp Thiên cùng Mười Ba cả kinh, cảnh sát sao lại tìm tới nơi này nhanh như vậy! Diệp Thiên quay đầu lại nhìn nhìn Mười ba, cảm thấy nàng nhất định còn có chuyện gạt mình, bằng không thì vì sao cảnh sát liên tục đuổi theo nàng mà không chịu buông? Nhưng hiện tại Diệp Thiên không có thời gian cân nhắc nhiều như vậy, nếu bị cảnh sát tra ra thì không những mình cùng nàng ta sẽ gặp nguy hiểm, mà ngay cả hầu tử cùng muội muội của hắn cũng sẽ bị liên quan, Diệp Thiên không muốn liên lụy đến Hầu tử, nói: "Ta lập tức mang theo nàng ta rời đi, các ngươi nhanh chóng thu dọn phòng này một lượt, nếu những cảnh sát kia tra được gì trong nhà ngươi, thì cứ giữ im lặng không nói!" Hầu tử còn đang mơ mơ màng màng, hắn vẫn cho là Mười Ba là bị hắn đụng nên mới bị thương, hiện tại Diệp Thiên có nghĩa khí như vậy, khiến cho hắn rất cảm động, áy náy nói: "Diệp lão đại, người là do ta đụng phải, ta không thể liên lụy đến ngươi được!" Diệp Thiên cười cười, "Không phải đâu, ngươi có thể đụng nàng chấn thương nặng như vậy được sao! Vết thương trên người nàng ta không có liên quan đến ngươi đâu, đừng có cố cắm đầu vào nữa, chậm thêm chút nữa sẽ không còn kịp, nhớ kỹ ngàn vạn lần đừng tiết lộ bất cứ tin tức gì!" Hầu tử sửng sốt một chút, vết thương trên người nữ nhân này không phải do tai nạn giao thông sao?

Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Diệp Thiên không nói hai lời ôm lấy Mười Ba, lần nữa nói với Hầu tử: "Lập tức thu thập đồ đạc sạch sẽ, và bảo muội muội của ngươi cũng chớ nói lung tung, ta đi đây!" "Yên tâm đi Diệp lão đại, đánh chết ta cũng sẽ không tiết lộ bất cứ tin tức gì!" Hầu tử trịnh trọng gật đầu!

Mười Ba không có giãy dụa cũng chẳng quan tâm gì đến cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, mặc kệ Diệp Thiên ôm mình vào trong ngực, nhảy từ cửa sổ xuống, Hầu tử nhà ở lầu ba, cũng may phía đối diện có nhà hai tầng, bằng không thì tiếp đất từ độ cao 10m Diệp Thiên sợ rằng một mình mình nhảy xuống cũng sẽ bị thương, chớ đừng nói tới là còn đang ôm thêm một người.

Hầu tử sững sờ đứng nguyên tại chỗ, ngây ngốc nhìn Diệp Thiên nhảy ra ngoài cửa sổ, cái này... Đây là người sao?

Thân ảnh Diệp Thiên nhanh chóng đáp xuống, vài giây sau hai đầu gối hắn chỉa xuống đất, vững vàng tiếp đất ở tòa nhà đối diện, Mười Ba bị Diệp Thiên ôm, nhưng giờ phút này nàng kinh ngạc nhìn Diệp Thiên, tuy ở độ cao như thế này, đối với Thiên Long thì tùy tiện bốc đại một người cũng có thể làm được.

Nhưng Diệp Thiên còn ôm thêm một người, phải biết, từ trên cao nhảy xuống, mang một người tức là thêm gấp vài lần sức chịu đựng, nếu đổi lại là người của Thiên Long may ra có thể tìm được người có loại năng lực này, Mười Ba cũng không kinh ngạc.

Thế nhưng mà nam nhân trước mặt này chỉ là một gã bác sĩ! "Hắn thật sự chỉ là một bác sĩ sao?" Mười B trong đầu toàn dấu chấm hỏi (???).

Diệp Thiên nhảy xuống sân thượng rồi không nghỉ chút nào, xông về phía trước vài bước, lập tức nhảy tiếp từ lầu hai xuống, mặc dù là từ độ cao 5~6 mét nhảy xuống, nhưng làm cho Mười Ba chấn động là hắn nhảy nhẹ nhàng hơn nàng tưởng rất nhiều. "Ngươi rốt cục là ai?" "Quản nhiều như vậy làm gì, chỉ cần biết rõ ta không phải người xấu là được rồi!" Diệp Thiên ôm Mười Ba nhanh chóng băng qua con hẻm nhỏ, rời khỏi khu nhà Hầu tử.

Diệp Thiên rời đi không lâu, cảnh sát đã tra tới nhà Hầu tử, bất quá Hầu tử cùng muội muội hai người thu dọn sạch sẽ, cảnh sát tiến đến hỏi, tra xét một hồi rồi rời đi rất nhanh.

Đám cảnh sát cũng chỉ biết đại khái vị trí của Mười Ba, không biết rõ nàng chạy đi đâu, trong thôn có đến vài ngàn gia đình, không có khả năng tra xét kĩ càng từng hộ một, nếu tra chắc hết ngày mai cũng không hết.

Diệp Thiên không dám ngồi xe taxi, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cho nên lưng cõng Mười Ba mà chạy, bỏ ra hơn một giờ rốt cục cũng về tới nhà của mình.

Mười Ba nhìn căn biệt thự lộng lẫy xa hoa, nói: "Ngươi nhất định là một tên lang băm, tiền lương của ngươi làm sao có thể mua nổi biệt thự lớn như vậy? Chắc là thu không ít tiền bất nghĩa a!" Diệp Thiên không có ý định phản bác, thở dài nói: "Đây là tài sản cha ta để lại! Ông ấy một tháng trước đã rời khỏi nhân thế, đáng tiếc một điều ta ngay cả hung thủ cũng không có tra được!" "Thực xin lỗi!" Mười Ba có chút áy náy, tò mò hỏi: "Phụ thân ngươi là bị mưu sát sao?" Diệp Thiên lắc đầu, "Tạm thời vẫn không thể xác định, nhưng cái chết của ông ấy rất ly kỳ, bất quá những chuyện này không có trọng yếu, ta sớm muộn sẽ tra ra được chân tướng sự việc!" Diệp Thiên nói xong chuẩn bị mở cửa phòng Ninh Lạc ra, thế nhưng phát hiện ra cửa đã khóa trái rồi, hắn giờ mới nhớ ra..., Ninh Lạc lúc rời đi không có đưa cái chìa khóa cho mình!

Hiện tại trong biệt thự chỉ còn lại có phòng ngủ của Diệp Thiên mà thôi, các gian phòng khác căn bản không có chăn,mền!

- ------------

Cầu kim phiếu, cầu TLT. Ai có tiền cho tiền ai không tiền thì cho mình 1 tim nha

Mong các bạn đi ngang qua ủng hộ mình để có động lực dịch tiếp a!