Sự kiện điện thoại cuối cùng cũng kết thúc. Hy Lôi vì bị thương nên xinnghỉ ở nhà mấy hôm, hai vợ chồng lại làm lành với nhau, Châu Cường cũngkhông gọi điện thoại tới lần nào nữa, cuộc sống lại quay trở về với sựyên tĩnh thường ngày. Nhớ lại cú điện thoại của Châu Cường, có thể chỉlà anh nhất thời nhớ ra nên gọi điện thoại hỏi thăm mà thôi, trong lòngHy Lôi cũng đã bình yên lại. Cuộc sống bình thường như một hồ nước chết, còn Hy Lôi cảm thấy mình giống con ếch sắp chết dưới đáy hồ, cô cần cómột bầu dưỡng khí mới, nhưng bầu dưỡng khí đó Hứa Bân không thể cho côđược.
Để giảm bớt các va chạm, mẹ chồng và Hy Lôi nói chuyện rất ít với nhau, bà cũng không kể tội Hy Lôi trước mặt cô nữa mà thường nói riêng vớicon trai, rồi bắt con trai chuyển lời.
5000 tệ đó mẹ chồng tự giữ lấy, nhưng bà vẫn hơi ngại con dâu nên giải thích:
- Tiền thì mẹ giữ lấy, để mua đồ ăn bồi bổ cho con! - Mua được hai congà hầm thì chủ yếu là gắp vào bát cho con trai, cả nhà coi như được ăntheo. Hy Lôi cũng chẳng buồn tính toán. Cô nhìn thấy tấm danh thiếp củangười đâm phải cô trên bệ cửa sổ, thiết kế đơn giản mà phóng khoáng,trên đó viết “Liêu Phàm” của công ty gì gì đó, Hy Lôi sợ mẹ chồng cầmtấm danh thiếp tới tìm người ta đòi tiền nên xé vụn ra rồi ném vào thùng rác.
Tối hôm nay, mẹ chồng bỗng dưng tự tiện vào phòng Hy Lôi, ôm theo một cái chăn, cười híp mắt nói:
- Này, Hy Lôi, con thay cái chăn này sang, chăn bông, ấm lắm. Cái cũ thì đưa đây mẹ mang giặt cho hai đứa.
Hy Lôi thấy hơi cảm động, vội vàng xuống giường đón cái chăn, rồi lại gấp chăn cũ lại để sang một bên:
- Mẹ, không cần đâu, cái mới thì bọn con đắp, cái cũ để mai con giặt.
Mẹ chồng thấy Hy Lôi chịu nhận cái chăn mới thì hài lòng đi ra ngoài.Một lát sau bà lại vào, tay cầm một món đồ gì đó sáng lấp lánh:
- Hy Lôi, có phải dây chuyền của con không? Sao lại để ở cạnh bồn rửa mặt, cẩn thận kẻo rơi xuống cống là mất đấy.
Hy Lôi nhìn lại, đúng là sợi dây chuyền bạch kim cô mua hồi mới cưới,bởi vì cái mặt của nó thường bị mắc vào tóc nên lúc rửa mặt, cô tháo rađể làm sạch lại nhưng rồi quên mất. Nghĩ lại, người ta nói nhà có ngườigià như có vật báu, đúng là không phải không có lý, những việc nhỏ nhặtnhư thế này người già thường nhớ rõ ràng hơn, một ngày ba bữa cũng đượcăn đúng giờ, sau này có con thì bố mẹ cũng sẽ chăm con cho.
Hy Lôi nhận sợi dây chuyền, nói:
- Dạ vâng, con vừa để đấy mà quên mất. Cũng may mà mẹ nhìn thấy.
Mẹ chồng đi ra ngoài.
Hy Lôi sờ sờ tấm chăn, vỏ lụa màu đỏ, lụa Hàng Châu chính gốc, trên đóthêu hình những con búp bê đủ mọi hình dạng, có đứng có ngồi, cô khen:
- Đẹp thật! Đúng là những món đồ truyền thống của Trung Quốc đẹp hơn!
Hứa Bân cũng leo lên giường, hào hứng nói:
- Em biết trên đó thêu cái gì không?
- Búp bê.
- Đây không phải là búp bê bình thường đâu, em xem, ở góc này còn có tên này! Bách Tử Đồ. - Hứa Bân chỉ cho cô xem.
- Đúng là có 100 con à?
- Nghe nói chỉ có 99 con thôi.
- Thế sao gọi là Bách Tử Đồ?
Hứa Bân cố ý giả bộ:
- Em đoán thử xem.
Hy Lôi đoán mãi, cuối cùng vẫn phải hỏi Hứa Bân. Anh cười bí hiểm, tay xoa lên cái bụng của Hy Lôi:
- Con cuối cùng nằm trong bụng của người đàn bà đắp chăn.
Hy Lôi vỡ lẽ, thì ra là ý chúc người ta sớm sinh quý tử.
Hứa Bân tiếp lời:
- Mẹ anh nói rồi, đắp cái này may mắn, có thể phù hộ chúng ta sinh được một đứa trẻ đáng yêu. Mẹ cũng bảo hai đứa mình sớm sinh con thì em cũng sẽ yên phận.
- Thế là có ý gì? Thế nào là sinh con rồi em sẽ yên phận?
- Thì là nói đàn bà có con rồi thì sẽ yên phận sống bên chồng con, không còn nghĩ ngợi lung tung nữa.
- Bây giờ em không sống yên phận với anh sao? Anh nghĩ ngợi lung tung,thế là ý gì? Mẹ anh nói, mẹ anh nói, anh mấy tuổi rồi, có óc không hả.Sinh con rồi ai nuôi, tiền lương của hai đứa mình, anh nộp tiền sinhhoạt phí rồi còn chẳng đủ mình anh tiêu nữa là.
- Có con rồi thì mẹ nuôi cho, cháu nội của bà, chẳng nhẽ bà còn tiếc không bỏ tiền ra?
Hy Lôi cười lạnh:
- Bây giờ tính toán như thế, có con rồi thì thoáng hơn chắc, ai mà tin? Với lại bây giờ vẫn còn trẻ, sự nghiệp vừa mới bắt đầu, em mà có thairồi xin nghỉ đẻ, cả năm chẳng đi làm thì sao được, đừng có mơ! - Chútcảm động trước tấm lòng mẹ chồng ban nãy của Hy Lôi đã bốc hơi hết cả.
Nói xong, cô lại thêm một câu:
- Mai Lạc có thai rồi, đang buồn kia kìa! - Hứa Bân thấy Hy Lôi phảnứng gay gắt trước vấn đề có con như thế thì chỉ đành ngồi im.
Nghĩ lại chuyện Mai Lạc có thai, Hy Lôi mới nhớ ra mình nên gọi điện hỏi thăm bạn.
Điện thoại đổ chuông, Mai Lạc vừa mới “a lô” được một tiếng thì đã nghe thấy tiếng nôn ọe, sau đó là tiếng xả nước.
- Cậu sao thế?
- Thì bị nghén chứ sao, chẳng ăn được gì, lại chỉ buồn nôn. - Mai Lạc vừa thở hổn hển vừa nói.
- Thế cậu quyết định thế nào?
- Thì sinh thôi, có phải cậu không biết đâu, trước khi cưới tớ với Tùng Phi cũng dính một lần rồi, bác sĩ bảo thể chất của tớ không tốt, khôngphá lần nữa được. Bây giờ mà không đẻ thì sợ sau này muốn đẻ cũng khôngđẻ được.
- Cậu quyết định giữ lại à? Vừa trả tiền nhà, vừa phải nuôi con, có được không? - Hy Lôi bất giác thấy lo thay cho bạn.
- Tùng Phi nói rồi, nước đến đâu thì thuyền xuôi đến đấy. Không thì cũng chẳng biết làm thế nào?
- Thế thì cậu nghỉ ngơi đi nhé, có thời gian tớ sẽ sang thăm cậu. Tới lúc đó cho tớ làm mẹ nuôi nhé!
- Không vấn đề gì!
Cúp điện thoại, Hy Lôi càng kiên định với niềm tin của mình, khi chưacó sự chuẩn bị kỹ lưỡng thì chưa thể có con được. Cô cầm vỉ thuốc tránhthai ở đầu giường, uống một viên. Đây là loại thuốc viên do một chị lớntuổi ở tòa soạn giới thiệu cho, tác dụng phụ ít, quan trọng là rất hữuhiệu, bởi vì Hứa Bân cũng giống đa số những gã đàn ông khác, nói là mỗilần dùng bao cao su thấy cảm giác không chân thực, bởi vậy Hy Lôi đànhphải uống thuốc tránh thai mỗi ngày.
Hứa Bân thấy cô uống thuốc thì cười nhạo:
- Bảo em sinh đứa con cứ như lấy mạng của em ấy! Mẹ anh nói rồi, thuốc này có tác dụng phụ, uống nhiều sẽ bị béo đấy.
Hy Lôi giận dỗi tắt đèn:
- Mẹ anh nói, lại là mẹ anh nói. Sao bà biết em uống cái này, lại vào phòng lục lọi à?
Hứa Bân thấy Hy Lôi có vẻ như muốn cãi nhau bèn thôi không nói gì nữa.
2.
Tối hôm sau trước khi đi ngủ, Hy Lôi tìm vỉ thuốc tránh thai nhưng tìmmãi không thấy. Hỏi Hứa Bân, anh đang cắm đầu vào máy tính xem một bộphim cấp 3 không biết kiếm ở đâu về. Hy Lôi hỏi mấy lần, Hứa Bân đeo tai nghe nên không nghe thấy, chỉ hét lớn:
- Cái gì, em nói cái gì?
Hy Lôi gỡ tai nghe của anh ra, hươ hươ cái hộp không trong tay mình:
- Em hỏi anh thuốc của em, anh có thấy không?
Hứa Bân ngước mắt lên nhìn:
- Không thấy.
- Thế sao lại biến mất rồi? - Hy Lôi trợn tròn mắt.
- Chẳng nhẽ anh lại uống nó à? Không thấy thì thôi, mai mua hộp khác! - Hứa Bân thản nhiên nói.
Hy Lôi giận tới phát khóc:
- Anh thì biết cái gì, uống thiếu một viên là hiệu quả sẽ giảm ngay.
- Thế thì đừng uống nữa, thuốc nào cũng có tác dụng phụ, uống nhiều thì tốt lành gì đâu. - Nói xong anh lại quay đầu ra xem phim.
- Sao mà anh không chịu nghĩ cách gì thế, sao anh không chịu đeo, chỉnghĩ tới cảm giác của mình, bất chấp cảm nhận của em, anh thật là íchkỷ. Em không uống thì sau này đừng có đụng vào em.
Hứa Bân đang xem tới hồi gay cấn, lại thấy Hy Lôi có vẻ giận dữ, haihàng lông mày cau lại, vô cùng đáng yêu, thế là anh cười hề hề đứng lênôm lấy Hy Lôi:
- Em là vợ anh, không đụng em thì đụng ai, bây giờ đụng ngay đây, mai cũng phải đụng nữa.
Nói rồi anh hôn cô, một tay thì lần mò cởi áo ngủ của Hy Lôi. Hy Lôi bực bội đẩy anh ra:
- Không được, hôm nay không được.
- Làm sao?
- Không có tâm trạng.
Hứa Bân lại áp sát vào, không chịu buông ra:
- Bây giờ không có tâm trạng, lát nữa là có ngay.
Hy Lôi chả biết lấy đâu ra lửa giận, đẩy mạnh anh, hét lớn:
- Không được là không được, đã nói với anh là không có tâm trạng rồi còn gì.
Hứa Bân bị đẩy thêm lần nữa, mất hết cả hứng thú:
- Em làm sao thế, sao giờ em lại như thế này? Thật là mất hứng. Chẳngphải em làm việc ở tạp chí sao, trong sách thường xuyên thảo luận về vấn đề quan hệ nam nữ, cái gì mà “10 nguyên tắc trên giường của phụ nữ”,những loại phụ nữ mà đàn ông ghét nhất. Em có thuộc vào loại nào khôngthế, đọc bao nhiêu sách mà sao chẳng được thấm nhuần tư tưởng chút nào.
- Không cần anh phải dạy em, anh nghĩ lại mình xem, trong sách cũngviết về “10 nguyên tắc trên giường của đàn ông”, anh có đọc không?
Hứa Bân thở dài, lắc đầu:
- Haiz, Giả Bảo Ngọc nói “phụ nữ kết hôn xong từ trân châu biến thànhmắt cá”, đúng là không sai. Trước khi cưới em tâm lý bao nhiêu, còn bâygiờ thì...
- Trước khi cưới thì anh nói ngọt bao nhiêu, lại còn giở đủ trò trêngiường, bây giờ thì sao, nhào thẳng vào người ta, làm xong là lăn rangủ, chẳng khác gì cầm thú!
- Em nói ai là cầm thú hả?
- Anh nói ai là mắt cá?
Hai người bất giác đều nói to lên. Bên ngoài vang lên giọng nói quan tâm của mẹ chồng:
- Sao còn chưa ngủ, đang cãi nhau cái gì thế!
Hy Lôi giận dỗi quay người đi, cằn nhằn:
- Cãi nhau mà cũng phải quản.
Hứa Bân cũng chẳng còn hứng thú gì, đành bực bội đi ngủ. Vừa mới ngủ lại thấy Hy Lôi đẩy mình một cái:
- Đi, cất đĩa của anh đi.
- Em giúp anh đi chứ!
Hy Lôi xuống giường, lấy đĩa ra khỏi máy tính, cất vào hộp rồi đặt vàodưới đáy ngăn kéo ở tầng thấp nhất của bàn làm việc, xác định là khôngcòn sai sót gì mới lên giường. Hứa Bân đã vang lên tiếng ngáy ngon lành.
3.
Lúc tan làm, Hy Lôi nhớ ghé vào hiệu thuốc mua hai hộp thuốc tránhthai. Buổi tối về nhà uống bù thêm một viên, một hộp để ở cái tủ đầugiường, một hộp thì cất vào ngăn kéo của bàn làm việc.
Tối hôm sau khi tìm thuốc để uống, chẳng thấy hộp thuốc ở tủ đầu giường đâu. Hỏi Hứa Bân, vẫn chẳng biết gì, lại còn chế giễu cô là bệnh trầmcảm dường như nặng hơn, trí nhớ càng ngày càng kém.
Hy Lôi bỗng dưng vỡ lẽ ra, chắc chắn là mẹ chồng, là bà. Cũng may trong ngăn kéo bàn Hy Lôi còn một hộp khác. Mở ngăn kéo ra, cũng chẳng thấyđâu, cô lục tung cả ngăn kéo mà chẳng thấy đâu. Cô còn vô tình phát hiện mấy cái đĩa phim cấp 3 để trong đó đã biến mất.
Hy Lôi quay đầu lại hỏi Hứa Bân:
- Đừng giả bộ nữa, chắc chắn là anh lấy đi, đĩa của anh cũng cất sang chỗ khác rồi đây này. Anh để thuốc của em ở đâu?
- Ai động vào thuốc của em? Cái gì mà đĩa cất sang chỗ khác?
- Chẳng nhẽ nó mọc cánh bay mất? Anh chẳng phải luôn nghe lời mẹ, muốnsớm có con sao, không muốn cho em uống cái này nên mới giấu đi.
- Anh đúng là nghĩ như thế nhưng em không thích thì anh cũng không miễn cưỡng, anh không làm việc đấy đâu.
- Chẳng nhẽ là mẹ anh, bà ấy lại vào phòng em rồi lấy thuốc của em, lấy luôn cả đĩa của anh nữa.
Hứa Bân vừa nghe nói mấy cái đĩa cưng của mình biến mất thì vội vàng nhảy xuống giường tìm, quả nhiên không thấy đâu.
Hai vợ chồng ngồi đầu giường nhìn nhau. Hy Lôi nhớ lại bà mẹ chồng từbên ngoài lao vào phòng đêm tân hôn, bà mẹ chồng nửa đêm vào phòng côđắp chăn cho con trai, tư thế ngủ không đẹp của mình, cơ thể trần truồng của mình đều bị bà nhìn thấy hết, vừa thẹn vừa giận, lần này bà lại làm thêm một chuyện quá đáng.
4.
Buổi tối lúc ăn cơm, Hứa Bân thu hết dũng khí mới dám lên tiếng hỏi:
- Mẹ, thuốc của Hy Lôi có phải mẹ lấy không?
Không ngờ mẹ chồng thoải mái thừa nhận, mí mắt cũng không giật lấy một cái, mặt không cải sắc:
- Uống cái thứ đó không tốt cho sức khỏe, sau này không có thai đượcthì làm sao. Tranh thủ lúc còn trẻ, sinh một đứa con, mẹ còn trông đượccho hai đứa, chứ vài năm nữa mẹ già rồi, không ai trông con cho thì chỉcó khóc.
Bố chồng nghe thế thì cũng tiếp lời:
- Mẹ con nói đúng đấy, mẹ con ở nhà không có việc gì làm, có đứa cháunội thì sẽ vui hơn, con cái là sợi dây ràng buộc, có con rồi thì tâm tưsẽ dành cho con, chẳng còn thời gian mà cãi nhau nữa, cả nhà sống yên ổn với nhau, tốt biết bao.
Hy Lôi cố kìm nén để không lên tiếng.
Mẹ chồng thấy không ai có ý kiến gì thì nói tiếp:
- Còn cái loại đĩa ấy đừng xem nhiều quá, còn trẻ, đừng có dành quá nhiều thời gian vào chuyện đó.
Hứa Bân nghe vậy thì xấu hổ, đỏ mặt tía tai, nói nhỏ:
- Đáng ghét! - Rồi anh ném đũa ra bàn, bỏ ra ngoài.
Mặt Hy Lôi cũng đỏ bừng. Bố chồng thì lặng lẽ ăn cơm.
Lần này cô không khóc, khóc cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Lúc đi làm, cô mua một hộp Ma Phúc Long để ở ngăn kéo phòng làm việc,mỗi buổi trưa ăn cơm ở cơ quan xong cô lại uống một viên. Chỉ vài hômsau thì bị Tiểu Lộc phát hiện ra. Tiểu Lộc thì thầm vào tai cô:
- Sao cậu lại mang cái thứ này tới văn phòng uống! Đừng nói, để tớđoán, họ không cho cậu uống, muộn cậu sinh con nên cậu mới phải uống lén lút.
Hy Lôi đỏ mặt cầu xin Tiểu Lộc:
- Xin cậu, bạn tốt, mất mặt lắm, tớ cũng hết cách rồi.
Tiểu Lộc cười:
- Thế là đúng rồi, trên có chính sách, dưới có đối sách. Không đi đường sáng thì mình đi đường tối. Phụ nữ trí thức thế kỷ XXI, sao lại để mộtbà già chồng gây khó dễ được. Tớ ủng hộ cậu.
Nhưng chỉ được vài hôm, Hy Lôi không thể che giấu được nữa, người ở văn phòng đông, phức tạp, mấy người đều phát hiện ra, sau lưng chỉ chỉ trỏtrỏ, chuyện Hy Lôi uống thuốc tránh thai nhanh chóng trở thành chuyệncười ở khắp công ty. Hy Lôi cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào, lúc giận quá ném toàn bộ số thuốc còn thừa vào thùng rác.
5.
Buổi tối, Hứa Bân lén lén lút lút leo lên giường, trong tay huơ huơ một cái hộp màu xanh, như một đứa trẻ được nhận quà:
- Cưng, em nhìn xem đây là cái gì?
Hy Lôi nhìn sang, đỏ mặt, hóa ra là một hộp bao cao su.
Cô cố ý làm điệu bộ:
- Làm gì?
- Mẹ không cho em uống thuốc, uống thuốc có hại cho sức khỏe. Vậy thìsau này mình dùng cái này, để em không trách anh là ích kỷ, anh cũngnghĩ rồi, mẹ muốn có cháu là đúng, nhưng em cho rằng không nên có consớm cũng có lý, cho nên anh ủng hộ em.
Hy Lôi còn làm ra vẻ:
- Anh dùng cái này không sợ khó chịu nữa sao?
Hứa Bân lại mặt dày tiến lại gần:
- Để em vui thì khó chịu một chút cũng được.
Hy Lôi thích thú ôm chặt lấy Hứa Bân, thân thiết gọi:
- Ông xã, anh tốt thật đấy.
Sau một hồi mây mưa, Hy Lôi nằm trên cánh tay Hứa Bân, ngọt ngào nhớ lại dư vị của trận mây mưa ban nãy. Bỗng dưng cô nhớ ra:
- Đúng rồi, anh nhớ tìm chỗ nào đó bí mật cất cái này đi nhé, đừng đểmẹ tìm thấy. Còn nữa, phải cảnh cáo mẹ lần nữa, đừng có tùy tiện vàophòng của em.
Hứa Bân xuống giường, mở tủ quần áo ra, để hộp bao cao su vào chỗ sâunhất trong ngăn để đồ lót, còn dùng một cái quần lót che lên trên.
- Không vấn đề gì nữa rồi!
Không vấn đề gì. Trong bóng tối, Hy Lôi thầm nghĩ, thực sự là không có vấn đề gì sao?