Mái tóc cắt ngắn ngang tai màu đen tuyền, không có dây chuyền cũng không có hoa tai, chỉ cài một cái vương miện Lam Bảo Thạch trên đầu tạo thành kiểu tóc đơn giản nhưng không kém phần trang nhã.
Trong mái tóc đen tuyền mơ hồ lộ ra một chút sắc lam lấp lánh, không phô trương nhưng cũng rất cao quý. Abe tái xuất giang hồ thiết kế kiểu váy độc nhất vô nhị, đặc biệt được làm theo số đo của Bảo Nhi vừa thanh thuần lại vừa quyến rũ.
Nhìn Bảo Nhi đứng bên cạnh ông cụ trông cũng không hề kém cạnh chút nào. . . . . .
Lão quản gia nhìn không phải là phong độ cho lắm, nhưng ai cũng phải công nhận lão đã thành tinh, hơn nữa lão cũng chính là lão yêu tinh toàn thân rất là có khí chất. Cho nên lúc lão nói lão là Đổng Sự Trưởng của tập đoàn khoa học kỹ thuật Thời Gian, tất cả mọi người đều tin tưởng.
Mà đứa cháu gái mới được nhận này, có vẻ như là người thừa kế duy nhất, bữa tiệc nhận cháu này lão quản gia làm giống như đang tổ chức hôn lễ vậy, người ta là đưa ra giấy chứng nhận kết hôn, còn lão thì run rẩy móc ra quyển sổ hộ khẩu, trân trọng tuyên bố bọn họ là cùng chung hộ khẩu.
Thật ra thì bản thân lão quản gia cũng rất kích động, lão ở nhân gian lâu như vậy, rốt cuộc cũng lấy được một quyển hộ khẩu rồi, phải thể hiện sự trân trọng đối với nó.
Kế tiếp chính là thời gian tiệc tùng tự do.
Đào Khánh Hoa không kịp chờ đợi liền mang phu nhân muốn tiến tới nhận người thân, đáng tiếc có quá nhiều người nên không cách nào chen vào được, chủ yếu cũng là do địa vị của bọn họ tương đối thấp, đành nghiêm chỉnh xếp hàng trong lòng không ngừng mong đoàn người này nhanh giải tán.
Bảo Nhi đứng cũng cảm thấy khó thở, lại còn rất đói, nhìn nhiều thức ăn ngon như vậy lại không thể ăn, thật là khổ sở.
Bình An mặc một thân lễ phục màu đen bưng hai ly cà rốt tiến tới cạnh cô.
"Bảo Nhi, hôm nay cậu rất đẹp, lát nữa tớ có thể mời cậu khiêu vũ không?" Bình An đưa ly nước cà rốt cho Bảo Nhi, khuôn mặt có chút xấu hổ nhưng ánh mắt lại cố gắng nhìn thẳng vào Bảo Nhi.
"Được, tôi đang đói chết mất rồi đây, cảm ơn cậu Bình An." Bảo Nhi nhận lấy ly nước cà rốt, uống một ngụm nhỏ, nhất thời cảm thấy dạ dày thoải mái hơn một chút, hay là vì có Bình An bên cạnh nên cô cảm thấy thoải mái, có thể thả lỏng chính mình, Bảo Nhi không khỏi suy nghĩ về vấn đề này.
Toàn thân mặc tây trang đen, điểm thêm cái nơ bướm nhỏ tinh tế, Tịch Nhan đứng ở trong góc khuất tâm trạng luôn thấp thỏm.
Bản chất của hắn đã là một thiếu niên cực kỳ khó tính, chỉ thêm một cái nơ, nhưng không them nói ra lại mốn người khác tự đoán lấy, nhưng người vô tâm như Bảo Nhi chắc chắn là không chú ý tới, kết quả hắn vẫn ưu buồn đứng ở góc.
Tối nay, cả quả đồi này đều rực rỡ ánh đèn.
Khi bản nhạc khiêu vũ vang lên, Bảo Nhi cùng lão quản gia nhảy điệu mở đầu.
Lão quản gia là một người từng trải trên sàn nhảy, mỗi Vampire trưởng thành đều sống cuộc sống chủ yếu về đêm, hết năm này qua năm khác trà trộn vào trong các sàn nhảy, tất cả các điệu nhảy không điệu nào là không biết.
Bảo Nhi trong khoảng thời gian trước cũng bị buộc tham gia một khóa huấn luyên điên cuồng, cho nên trình độ cũng không phải là kém, một điệu nhạc này kết thúc tiếng vỗ tay vang vọng bốn phương.
Lão quản gia hào quang toả sáng, giống như được quay lại những năm tháng tuổi trẻ oai hung ôm thiếu nữ quý tộc xinh đẹp nhàng lướt qua các bản khiêu vũ, có thể là thời gian đã quá lâu, lão quản gia không còn nhớ được khuôn mặt những thiếu nữ xinh đẹp kia, chỉ là lúc đang kiêu vũ cùng Bảo Nhi xung quanh là khung cảnh hoa lệ, nhưng từ nơi khá xa lão có thể nhìn thấy trong đám đông một khuôn mặt thon dài đầy nếp nhăn của một bà lão đã trở nên đen sì rồi.
Cuộc đời của tất cả con người đều rất ngắn, đối với Vampire mà nói ngắn giống như là trong cuộc đời chỉ có mấy giây, cho nên dù là hoa tâm Vampire cũng nguyện ý tìm những cô gái trẻ tuổi, họ linh hoạt, có sức sống mạnh mẽ, ít nhất cũng có thể làm bạn mấy thập niên.
Nhưng chẳng biết tại sao, cũng có lẽ là già rồi, coi như tánh mạng của lão không già, tim của lão cũng già rồi, lão không hề nữa khát vọng thân thể tươi mới của thiếu nữ nữa, lão ngược lại khát vọng cùng với người phụ nữ già nua kia nắm tay đi một đoạn đường... cảm giác rất chân thực.
Nắm tay nhau được bạc đầu giai lão cùng nhau là loại tình cảm mà một Vampire vĩnh viễn không bao giờ được thử nghiệm, lão quản gia hiện tại liền khát vọng được sống cùng một bà lão giống như mình, cùng nhau tản bộ, cùng nhau vượt qua tuổi già, có lẽ sẽ rất nhanh nhìn thấy người phụ nữ đó chết đi, thế nhưng đây chính là số mệnh của lão.
Bản khiêu vũ đầu tiên vừa kết thúc, lão quản gia liền vỗ vỗ bả vai Bảo Nhi nói: "Hắc hắc, ta muốn đi tìm người tình của ta rồi, Tiểu Bảo Nhi cũng phải tìm một người đi thôi."
Nói xong cũng rất không có hình tượng vui vẻ nhằm hướng Vương nãi nãi phóng tới, Vương nãi nãi bắt đầu tựa hồ còn có chút lúng túng, bà không hề biết cái lão đầu cả ngày bám đuôi mình học khiêu vũ lại là người có danh tiếng lớn như vậy, có chút gò bó, hoặc là nói cũng có chút buồn bực, dù sao cũng là người đã đi đến gần cuối cuộc đời rồi, cũng không dám khát vọng về cái gì tình yêu nữa, càng sợ bị thương tổn hơn trước, người đã già không còn gì cả chỉ cầu tâm được an tĩnh, nhưng khi nhìn đến lão sau khi nhảy xong điệu nhảy đầu tiên liền vội vã chạy tới đây, trong lòng lại có chút ngọt ngào, người nào đã từng yêu, chắc chắn sẽ có chút khó hiểu như vậy, mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người, lão quản gia vẫn một hồi dụ dỗ ngọt ngào. . . . . .
Bên này Bình An đang đỏ mặt muốn tiến tới mời Bảo Nhi khiêu vũ, lại bị Tịch Nhan nhanh chân vượt lên trước một bước .
Tịch Nhan vốn còn đang góc rối rắm vì sự sơ ý của Bảo Nhi, nhưng khi nhìn đến Bình An đang nhanh chân bước đến gần cô thì hắn phản xạ như bản năng tiến tới trước một bước, kéo tay Bảo Nhi hắn còn quay đầu nhìn lại Bình An với ánh mắt hả hê, không biết bắt đầu từ khi nào, tâm trạng cùng nét mặt của hắn càng ngày càng thêm phong phú.
Điệu nhảy thứ hai bắt đầu.
Tịch Nhan rất thận trọng đỡ bên hông Bảo Nhi, cảm nhận cánh tay của cô đang khoác lên vai mình cùng bên hông, bởi vì Tịch Nhan cao hơn Bảo Nhi rất nhiều mà hai người lại ở gần nhau như vậy, người ngoài nhìn vào giống như Bảo Nhi đang dựa hẳn vào trong người Tịch Nhan, hành động thân mật như vậy khiến cho khuôn mặt tái nhợt của Tịch Nhan có chút đỏ hồng, nghĩ tới thời gian khiêu vũ còn rất dài, không được, tối nay hắn vẫn còn muốn được khiêu vũ với cô, không thể để cho người khác đến gần cô.
Quả nhiên đến điệu nhảy thứ ba, không chỉ có Bình An tới, ngay cả tên tóc vàng Lý công tử cũng tới, Tịch Nhan liền nghiêm túc lôi kéo Bảo Nhi nói: "Cô ấy đã đồng ý nhảy điệu này cùng tôi."
Nói xong lại lôi kéo Bảo Nhi đi vào sàn nhảy, rất vô sỉ hướng về phía Bình An và Lý công tử đang ở bên ngoài nhe răng cười một tiếng.
Abe nhìn khắp hội trường toàn người là người, thân thể mập mạp cũng muốn vận động nhảy một điệu. Chỉ là vóc người của hắn cũng gấp ba người thường, không chừng nhỡ dẫm phải chân của bạn nhảy chỉ sợ là ba tháng cũng chưa chắc đã đi lại được.
Bên trong là dạ vũ náo nhiệt, Abe đành một thân một mình ngắm nhìn vầng trăng cuối tháng tròn trịa, thỉnh thoảng lại nhìn xuống cái bụng tròn xoa khổng lồ của mình một chút rồi thở dài.
Abe nhìn cái bụng một chút, lại ngẩng đầu nhìn trăng sáng, giống như chỉ cần như vậy là có thể ký thác niềm thương nhớ của mình, nhưng đột nhiên phát hiện trăng sáng giống như bị một chấm đen che lấp rất nhanh, chỉ trong nháy mắt cái điểm đen ấy càng ngày càng tiến tới gần, một cô gái đang ngồi trên một đám dơi giống như ngồi trên một tấm thảm đang bay tới.
Abe miệng há thật to, lập tức nước miếng đều muốn chảy xuống, bởi vì người tới không phải là ai khác, đúng là người mà hắn ngày nhớ đêm mong Ba Ba Lạp.
Ba Ba Lạp thấy Abe cũng không hề ngạc nghiên, nhìn một cái cũng biết là đồng loại, cô kiêu ngạo hỏi: "Anh Tịch Nhan có ở đây không?"
Abe đã sớm ngu đi, rất xấu hổ mang theo Ba Ba Lạp đi vào.
Giờ phút này Tịch Nhan đang cùng Bảo Nhi nhẹ nhàng tung bay trong các điệu nhảy, hai người tựa hồ rất dẻo dai không hề có chút biểu hiện mệt mỏi nào, nhìn xung quanh ai nấy cũng có vẻ như muốn nghỉ rồi.
Đợi đến một khúc kết thúc, Ba Ba Lạp đã sớm không nhịn được xông lên, đẩy Bảo Nhi ra, đứng ở trước mặt Tịch Nhan tức giận hỏi: "Cô ta là ai?".