Buổi tối chủ nhật.
Tịch Nhan cũng đã xuống phòng khách rất sớm ngồi yên vị trên ghế sa lon, dáng vẻ như không hề quan tâm tới những gì xung quanh.
Chỉ là khi Bảo Nhi đi lướt qua hắn liền cảm thấy mình bị một luồng ánh mắt rất ai oán nhìn chằm chằm.
Bảo Nhi cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Tịch Nhan, cái mặt lạnh tanh của tên kia gần đây không chỉ có hay mỉm cười, mà còn phối hợp với một đôi mắt ướt long lanh, nhìn vào khiến người ta không khỏi có cảm giác thương xót cùng đau lòng thật sự không thể nào cưỡng lại được mà.
Bảo Nhi thật sự không hề có ý muốn mang Tịch Nhan về ngôi nhà này, nhưng tên Tịch Nhan kia cũng rất kích động, cảm thấy người nhà Bảo Nhi cũng đã có lời mời, hắn không thể không đi.
Mà hiện tại ở Đào gia, Đào Khánh Hoa là uốn cong khuôn mặt nghiêm nghị thường ngày nở nụ cười hết sức nịnh hót, hướng về phía tên Lý Cương bụng bự mãnh liệt tuôn ra những lời khen ngợi không ngừng. Lý Thái Thái cùng Tô Cầm ngồi nói chuyện cũng rất hòa hợp, hai người có vẻ cực kỳ cao hứng, mà con trai bảo bối nhà họ Lý, một cái đầu vàng khè, nhấp nhổm như ngồi phải đống lửa mắt luôn nhìn vào đồng hồ, tại sao tới bây giờ mà Bảo Nhi vẫn chưa tới.
Đào Thi Thi cười cười ra dáng một thục nữ, cô ta cố tỏ vẻ ngây thơ đi tới chào hỏi khách, thầm nghĩ đến một màn sắp tới tâm tình cũng rất kích động.
Tên tóc vàng Lý Gia Bảo đối với hành động giả mù sa mưa của Đào Thi Thi cũng không hề có hứng thú gì, danh môn thục nữ hắn ta cũng đã thấy nhiều rồi, ngược lại một con mèo hoang như Đào Bảo Nhi mới chân chính khiến cho hắn cảm thấy kinh hãi, cả ngày trong lòng cứ nghĩ đến lại cảm thấy ngứa ngáy không ngừng.
Bức tranh tường hoa lệ Cẩm Tú Sơn Hà của Đào gia một mặt có thêu hình chiếc đồng hồ cũng đã chỉ đến 7 giờ rồi, Đào Khánh Hoa đã cảm thấy vô cùng tức giận rồi, đã đến tận lúc này rồi mà Đào Bảo Nhi vẫn còn chưa tới, thế nhưng trên mặt hắn vẫn nở nụ cười tươi như hoa.
Cùng lúc với tiếng chuông đồng hồ đông đông đông vang lên, gõ đến tiếng thứ bảy, thì ở cửa cũng truyền đến tiếng phanh xe.
Đào Khánh Hoa lúc này mới lộ ra nụ cười thật lòng, nghĩ thầm cuối cùng cũng đã tới, đối mặt với sự thô tục của Lý Cương, Đào Khánh Hoa thực sự không cam lòng kết giao, nhưng đối với quyền thế nhà hắn mà hiện tại mình lại đang có chuyện muốn nhờ vả, lúc có việc cầu người luôn cần phải lộ ra khuôn mặt lung túng cùng khẩn thiết nhưng trong lòng vẫn không nén nổi cảm giác chán ghét.
Mà Tô Cầm ngược lại thì thật lòng thích ý, thân phận của bà ta còn rất lúng túng, mẹ kế, tuy nhiên có bao nhiêu người biết được điều này chứ, mà người nào biết tới mình cũng không giao lưu cùng, nếu bây giờ thực sự có thể làm thân với Lý phu nhân đối với mình mà nói đó chin là một chuyện tốt vô cùng.
Lập tức trong lòng mọi người đều có riêng ý định, không khí hiện tại lúc Đào Bảo Nhi và Tịch Nhan bước vào vẫn còn rất là hòa hợp.
Đào Bảo Nhi kêu một câu: "Cha."
Đào Khánh Hoa mặt cao hứng, thấy cách con gái mình ăn mặc bộc lộ hết thảy dung mạo xinh đẹp đồng thời cũng tản mát ra khí thế cao quý lạnh lùng, hắn đột nhiên không dám nhẫn tâm nhìn thẳng, quả nhiên là con gái của mình, thật xinh đẹp.
Hắn đang dương dương hả hê, đối với vấn đề tiền bạc lại có thêm vài phần nắm chắc hơn, nhưng lời nói kế tiếp của Đào Bảo Nhi làm cho mặt hắn trực tiếp cứng lại.
"Cha, còn đây là bạn của con Tịch Nhan." Bảo Nhi đi về phía trước một bước, hìn dáng một chàng thanh niên vừa rồi vẫn còn ẩn trong đêm đen lập tức đã đi đến trước mặt mọi người.
Một thân tây trang màu đen, đứng thẳng tắp, có vẻ rất lịch sự, ngũ quan khắc sâu lại sáng ngời, lúc đứng khuất phía sau khiến người ta không chú ý đến nhưng một khi nhìn tới khuôn mặt hắn thật giống như không còn nhìn thấy ai xung quanh nữa, khuôn mặt này chỉ cần nhìn một lần sẽ nhớ mãi không thể quên.
Nếu là cha mẹ bình thường khác, thấy con gái dẫn theo một chàng trai xuất sắc thế này về nhà nhất định là đáy lòng sẽ có chút cao hứng.
Nhưng lúc này, Đào Khánh Hoa mặt xanh me xanh mét . Mặt của hai vợ chồng Lý Cương lại càng không phải nói, ngược lại chỉ có Lý Gia Bảo là cao hứng khi nhìn thấy Đào Bảo Nhi, lòng thầm nghĩ cuối cùng cũng bắt được cô gái này rồi.
Đào Thi Thi thật biết điều khéo núp ở trong góc, cúi đầu cười cười rất là hả hê, một màn này thật tuyệt vời, cuối cùng mình cũng đã lấy lại được chút thắng lợi trong cuộc chiến giữa mình và Đào Bảo Nhi.
Tô Cầm sắc mặt tất nhiên cũng rất khó coi, thật vất vả mới có cơ hội bám vào Lý gia, bà ta cũng không muốn sự tình lại diễn ra như thế này, hơn nữa nhân cơ hội này lại có thể tống khứ đi con bé Đào Bảo Nhi vẫn làm bà ta chướng mắt, thế mà đứa con gái bảo bối kia của mình lại lanh chanh làm ra cái trò như vậy, nếu Tô Cầm biết trước chắc chắn sẽ cho Đào Thi Thi một cái tát.
Vợ chồng Lý cương lập tức muốn ra về, nhưng nhìn thấy Lý Gia Bảo đang thật vui vẻ bám lấy Bảo Nhi nói chuyện, không hề có một chút khó chịu nào cả.
Vì vậy bữa cơm vẫn được bắt đầu trong bầu không khí quái dị, tất cả mọi người không có tâm trạng nào để mà ăn uống, vợ chồng Đào Khánh Hoa nơm nớp lo sợ, Lý công tử rất thích Bảo Nhi không ngừng tìm cớ bắt chuyện, còn Tịch Nhan không nói câu nào chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh Bảo Nhi.
Bảo Nhi chẳng biết tại sao, sau lần hôn mê vừa rồi sức ăn của cô đột nhiên tăng lên rất nhiều, rất tham ăn, tất nhiên sức khỏe cũng tăng lên rất nhiều.
Tất cả mọi người đang khéo léo hướng câu chuyện về mục đích của bữa cơm ngày hôm nay, Bảo Nhi lại không hề quan tâm gì ăn một mạch xong hai bát cơm, chuẩn bị ăn bát thứ ba rồi, mà trên bàn ăn Tịch Nhan căn bản không hề đụng đũa chỉ say đắm nhìn Bảo Nhi ăn cơm, giống như chỉ cần nhìn cô như vậy là hắn đã đủ no rồi.
"Em có phải là con gái hay không vậy, có thể ăn nhiều như thế!" Nhìn Đào Bảo Nhi trước mặt cũng đã ăn tới bát thứ tư, Lý công tử mặt bất khả tư nghị nói.
Vợ chồng Lý Cương vốn là đã không thích Đào Khánh Hoa, lại thấy con gái họ tới còn dẫn theo một chàng trai thì lại càng không vui. Nhưng chỉ vì con trai mình điệu bộ cứ như chưa từng thấy qua con gái, vo cùng cao hứng nên bọn họ đành phải lưu lại.
Lúc này thấy Đào Bảo Nhi một hơi ăn năm bát cơm vẫn còn chưa hề muốn thôi, sắc mặt càng thêm không tốt, con trai mình tại sao lại có ánh mắt nhìn người kỳ quái như thế, tuy rằng ngoại hình trông cũng đẹp mắt, Ặc thật sự là rất xinh đẹp, nhưng tổng thể cũng có vẻ không được tốt lắm.
Bọn họ sẽ tuyệt đối không thừa nhận là chàng trai bên cạnh Bảo Nhi quá xuất sắc, khiến bọn họ cảm thấy hồn vía bay đi đâu sạch, cảm giác có điểm gì đó không đúng, nếu chỉ nói về khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo góc cạnh thì cũng không có gì, nhưng mà mỗi cử động của nó lại cao quý như một quý tộc, gia đình Lý Cương lại hâm mộ nhất nhứng người có khí chất như vậy. . . . . Khí chất như thế, chắc chắn phải là xuất thân từ một đại gia tộc.
Đào Khánh Hoa rất là lúng túng, ngồi ăn một bữa cơm mà mặt hắn hết đỏ lại trắng, hôn sự tự nhiên không dám nhắc tới nữa, vấn đề vốn đầu tư kia lại càng không dám đả động tới.
Đợi đến lúc cả nhà Lý gia về hết, Đào Khánh Hoa túm lấy Đào Bảo Nhi mắng một trận, nghĩ đến vuột mất một nguồn vốn đầu tư lớn, càng nghĩ càng tức giận, nhặt lên cái gạt tàn trước mặt ném thẳng vào người Bảo Nhi.
Tịch Nhan đang đứng bên cạnh Bảo Nhi liền dễ dàng đưa tay ra bắt lấy.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn Đào Khánh Hoa, bàn tay bóp vụn cái gạt tàn thuốc lá, khiến tất cả người trong căn phòng chấn động không ai dám lên tiếng.
"Đi thôi." Bảo Nhi lôi kéo Tịch Nhan rời đi, cô không muốn để cho người khác thấy một màn như vậy.
Ở trên xe, Tịch Nhan lái xe đi một đoạn thì dừng lại ở bên đường.
Tịch Nhan bước xuống xe, tiếp đó cũng mở cửa cho Bảo Nhi, móc ra hai cây cà rốt đưa cho cô một cây, hai người thong thả tản bộ tới công viên cạnh đó, Bảo Nhi nhớ lại đây là nơi mình thường hay chốn khi gặp phải chuyện không vui.
Trời rất tối, Bảo Nhi cùng Tịch Nhan vừa ngồi trên cỏ vừa gặm cà rốt.
Gặm một miếng cà rốt, chung quanh cũng rõ ràng hơn, trên trời cũng có rất nhiều vì sao, bầu trời rất trong và cao.
Bảo Nhi chậm rãi nằm xuống, Tịch Nhan cũng nằm song song với cô.
"Trước kia, mỗi khi có đau khổ gì em cũng đều đến nơi này." Trong đêm tối giọng nói thanh thúy của một cô gái vang lên.
"Anh biết." Tịch Nhan nói, hắn đã từng nhìn thấy một cô gái ở chỗ này khóc thút thít, chỉ là khi đó hắn không biết, cô sẽ lấy đi trái tim của hắn.
"Em có hận cha em không?" Đêm chậm rãi, gió cũng chậm rãi, nói một câu tán gẫu.
"Em không biết, em chỉ biết, trên thế gian này ông ta là người thân duy nhất của em, nhưng mà ông ta không hề yêu thương em." Giọng nói của Bảo Nhi trầm thấp.
Một chàng trai và một cô gái nằm trên cỏ ngắm vầng trăng lưỡi liềm trên cao, ngắm đến lúc trước mắt chỉ còn một mảng tối đen.
Tịch Nhan dắt tay Bảo Nhi, bàn tay cô cũng lạnh như băng.
Một cái tay khác, Tịch Nhan đặt tại trước ngực của mình, nghe nhịp tim: "Bùm" "Bùm" . . . . . .
"Lúc ở giữa bóng tối vẫn còn có thể cảm nhận được em đang ở bên cạnh, thật tốt." Tịch Nhan nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Hai người cứ nằm như thế, thật lâu, lâu đến mức hô hấp của người bên cạnh dường như cũng đang từ từ chậm dãi, tựa hồ đã ngủ, hắn mới nhẹ nhàng đứng dậy, vuốt sạch cỏ, rồi dựa vào cảm giác ôm Bảo Nhi trở về trên xe.
. . . . . .
Đến biệt thự, ôm Bảo Nhi về căn phòng nhỏ của cô, đặt co nằm ngay ngắn trên giường, cô đã từng nói lúc đi ngủ cởi áo khoác ngoài cùng giầy ra sẽ có cảm giác rất thoải mái, hắn liền cởi giầy ra cho cô, để lộ ra một đôi chân thon nhỏ man mát lành lạnh, Tịch Nhan nắm chặt lấy bàn tay cô, thật muốn được ủ ấm cho cô nhưng chính mình cũng lạnh lẽo như băng.
Cẩn thận đem áo khoác mỏng cởi ra, bên trong cô mặc áo ngắn tay, thấy chân mày cô vẫn nhíu chặt, đắp thêm cho cô cái chăn, Tịch Nhan khẽ khàng hôn xuống đôi chân mày ấy rồi mới tắt đèn rời đi.
Trong đêm tối, Bảo Nhi mở mắt!
Tịch Nhan lên trên lầu, trực tiếp đem quan tài lão quản gia cạy lên, một mạch lôi lão ra ngoài.
"Người không phải nói rằng mình là Thái tổ phụ (cụ ngoại )của Bảo Nhi sao? Ngày mai giúp cô ấy làm một việc, người không được phép từ chối." Tịch Nhan nhìn chằm chằm vào lão quản gia ánh mắt loé lên những tia sáng sắc lạnh