Sống Chung Nhưng Không Chung Giường

Sống Chung Nhưng Không Chung Giường - Chương 9-3





"Nhưng, anh chỉ mới hai mươi sáu tuổi." Sau khi im lặng một lúc lâu, cô cuối cùng cũng nói.


Ngay cả khi bọn họ yêu nhau mãnh liệt như thế, sâu thẳm trong trái tim Lê Vĩnh Huyên vẫn không có cảm giác an toàn.


"Vậy thì như thế nào? Em muốn nói anh là người máu nóng hay sao?" Hắn ôm cô và chuyển qua bên cạnh, sau đó ôm cô tới trên người mình, "Máu nóng thì có gì không tốt? Người ta nói: phụ nữ ba mươi như lang, bốn mươi tựa hổ. Máu nóng của anh vừa lúc khớp với như lang tựa hổ của em."


"Em chưa tới ba mươi." Lúc này cô cũng bắt đầu tính toán, trừng hắn liếc nhìn hắn một cái.


"Thôi nào."


Mặc dù nói cười, nhưng hắn vẫn thừa nhận, cô thoạt nhìn không giống như sắp bước vào tuổi ba mươi chút nào.


Cô có khuôn mặt giống như em bé, dáng người lại tinh tế yểu điệu, không hề có mỡ; bộ ngực đầy đặn, lồi lõm đúng chỗ, hắn mê mẩn đến nỗi đầu óc đều luôn nghĩ tới làm chuyện xấu với cô --


Cô đương nhiên là của hắn. Và hắn, cũng là của cô. Hoàn hoàn không có dự phòng......


Bọn họ tin tưởng lẫn nhau bao nhiêu? Có đủ để chống đỡ cả đời hay không?


Cuộc sống không có khả năng vĩnh viễn đều là kỳ nghỉ. Sau khi trở về không bao lâu sau, Mạch Vĩ Triết lại bắt đầu bận rộn.



Ngoài việc tiếp tục tập luyện thể chất, hắn còn tham dự các sự kiện lớn nhỏ, quảng cáo, phỏng vấn, sự kiện công khai.... Trong vòng ba ngày đều phải bay đi nơi khác, vì thế nên thời gian ở nhà giảm xuống.


Thật ra, trong quá khứ hắn đều bận rộn như vậy, nhưng hiện tại danh tính của hắn đã khác, và cảm xúc của hắn cũng hoàn toàn khác. Hắn đặc biệt cảm thấy thiếu kiên nhẫn nếu như phải qua đêm ở nơi khác.


"Vậy hôm nay em đã làm gì?" Bạn đêm khi ở khách sạn, Mạch Vĩ Triết luôn thực hiện những bài tập kéo dài để thư giãn trước khi đi ngủ, vừa làm dịu cơ bắp, vừa nói chuyện điện thoại với Lê Vĩnh Huyên.


"Đưa ông nội tới bệnh viện kiểm tra và mua thuốc, nhân tiện đi mua đồ ăn. Buổi chiều em đã đi ra ngoài chạy bộ! Sau đó......" Cô báo cáo từng việc một, đột nhiên dừng lại và có chút do dự.


"Ừ, sau đó thì sao?"


Cô trầm mặc một chút, sau đó nói: "Không có gì, cũng gần giống như hôm qua. Ngày mai anh sẽ quay về à?"


Mạch Vĩ Triết nhạy cảm có thể nghe thấy cô đang do dự. Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn lo lắng nhất.


Dường như cô có tâm sự không thể nói ra.


Lần đầu tiên trong đời, hắn gần gũi với một người như thế, hắn thật ra không chắc chắn lắm mình nên làm gì -- giống như tình huống lúc này, hắn có nên kiên trì hỏi cô hay không? Nên hỏi bao nhiêu lần? Có thể khiến cô không vui hay không? Có thể cô sẽ trách hắn quá đa nghi hay không?


Hắn cúp điện thoại và thả người xuống giường lớn, trừng mắt nhìn lên trần khách sạn. Căn phòng khá thoải mái, giường cũng rất tốt. Trước đây hắn chưa bao giờ quan tâm trước khi đi ra ngoài. Nhưng hiện tại, hắn ước gì có thể khoác áo và chạy thẳng một mạch về nhà!



Ngày hôm sau, khi hắn về đến nhà đã là đêm khuya. Trận thi đấu bị hoãn lại, cuộc phỏng vấn cũng bị hoãn, máy bay tới trễ...... hắn đã mất hết kiên nhẫn sau khi kiệt sức. Ngay khi lấy được hành lý ở sân bay, hắn lập tức rời đi, sắc mặt khủng bố khiến không người nào dám cản hắn lại.


"Ồ...... cậu đề cập với nó rồi sao?" Huấn luyện viên hỏi trợ lý ở phía sau.


"Vẫn chưa." Trợ lý huấn luyện viên nói với biểu tình "không dám".


Hai vị huấn luyện viên nhìn theo bóng dáng giận dữ rời đi, họ muốn hỏi hắn điều gì đó quan trọng, nhưng...... có lẽ nên để một ngày nào khác hẵng nói.


Hắn về đến nhà nhanh như chớp, đèn đã tắt, vì thế hắn rón ra rón rén sợ đánh thức ông nội đã ngủ. Sau khi hắn bước vào nhà, lúc này mới phát hiện ra trong bếp có người.


Lê Vĩnh Huyên hẳn là đang làm việc trong khi chờ hắn, nhưng chờ quá muộn nên đèn trong bếp vẫn bật, máy tính vẫn mở ở trên bàn, bên cạnh còn có một đống tạp chí, cô cũng đang gục đầu ngủ trên bàn.


Vừa nhìn thấy cô, tất cả tức giận của hắn đều tan biến. Một cảm xúc kỳ lạ, vừa vui mừng vừa đau khổ chiếm đoạt trái tim hắn. Mạch Vĩ Triết lặng lẽ đi qua, không nhịn được nên khom người nhẹ nhàng hôn lên má cô, rất sợ sẽ đánh thức cô.


Nhưng cô vẫn bừng tỉnh, vừa mở mắt liền nhìn thấy hắn đang mỉm cười với mình, khóe miệng cô cũng cong lên thành một nụ cười ngọt ngào.


"Anh đã về." Cô nói với giọng nhẹ nhàng.


"Sao em lại ngủ ở đây? Hãy cẩn thận kẻo bị đau lưng." Hắn khẽ cười nói, sau đó bắt đầu nhẹ nhàng vuốt bả vai và cổ của cô. "Cho dù em đánh máy tính cả đêm, em cũng không thể sửa xong --"


Lê Vĩnh Huyên tròn xoe đôi mắt, đột nhiên tỉnh táo lại. Cô gần như hoảng loạn bắt đầu thu dọn mọi thứ trên bàn, vội vàng tắt bàn phím để kết thúc công việc.


"Em... em đã ngủ thiếp đi......" Cô ảo não nói. Cô vốn định hoàn thành hết mọi việc trước khi hắn về nhà!


"Cứ từ từ cũng được, hôm nay làm không xong thì ngày mai làm là được." Mặc dù hắn nói như vậy, không hề thúc giục cô, bởi vì hắn biết vị tiểu thư này rất nghiêm túc và có trách nhiệm với công việc của mình. Hắn chỉ đứng ở phía sau cô, chậm rãi nhẹ nhàng mát xa giúp cô -- Chỉ cần như thế này, có cô ở bên cạnh, vậy là đủ rồi.


Anh yêu cô sâu đậm, không muốn tách ra khỏi cô.


Cơ thể bọn họ không thể tách rời, trái tim hai người đều đập như một, nhưng vẫn còn một chút nghi ngờ nảy sinh ở trong lòng hắn --


Vừa nãy, vì sao cô muốn che dấu công việc ở trên máy tính?


Hắn đã từng nhìn thấy cô cư xử vội vàng như vậy hay chưa?


~~~ Hết chương 9 ~~~