Sau khi Mạch Vĩ Triết trở lại tập luyện, ở nhà chỉ còn lại hai người Lê Vĩnh Huyên và lão Mạch.
Không thân chẳng quen, đột nhiên bắt đầu ở cùng một chỗ, theo lý thuyết sẽ rất xấu hổ, không được tự nhiên, nhưng kỳ lạ chính là, không hề có những điều ấy chút nào, giống như cô ở đây là hoàn toàn hợp lý.
Mỗi ngày rời khỏi giường, nhất định đều có bữa sáng phong phú nóng hổi chờ cô; cơm trưa, bữa tối cũng rất ngon, hoàn hoàn đầy màu sắc và hương vị.
Chỉ cần Lê Vĩnh Huyên khen thức ăn ngon, lão Mạch ít khi nói cười sẽ lập tức dịu lại. Ông có một kỹ năng nấu ăn rất tốt, nhưng tôn tử là vận động viên, nhiều năm qua đều phải khống chế ẩm thực và liều lượng. Có Lê Vĩnh Huyên, ông cuối cùng có có hội thể hiện các kỹ năng của mình.
Hơn nữa lão Mạch cũng không để cô ăn ở miễn phí, sai phái cô làm việc không chút khách khí. Vì thế rửa bát đĩa, lau sàn nhà, bất cứ việc gì lão Mạch không thích làm, đều trở thành công việc của Lê Vĩnh Huyên. Còn có ——
"Ồ......" Một buổi sáng ngày nọ, khi Lê Vĩnh Huyên đang dùng máy hút bụi để làm sạch sàn nhà, cô nhìn thấy lão Mạch đang ngồi nghiêm chỉnh ở trước bàn ăn trong phòng bếp, trịnh trọng dùng hai ngón tay ma thuật —— ngón trỏ bên tay trái và ngón trỏ bên tay phải —— đánh máy tính. Cô không nhịn được lên tiếng dò hỏi: "Đây là...... Mạch gia gia, ngài đang đánh gì vậy?"
Lão Mạch ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng liếc nhìn cô một cái. Ánh mắt giống đúc như khi Mạch Vĩ Triết cáu kỉnh, không hổ là hai ông cháu.
Cô đã có chút quen với hình thức biểu đạt của hai ông cháu bọn họ. Bất cứ lúc nào cảm thấy tức giận, xấu hổ, hoặc không biết trả lời như thế nào, bọn họ đều giống nhau - dùng ánh mắt dữ tợn đáp lại.
Vì thế cô lập tức tiếp tục cẩn thận hỏi: "Cháu chỉ nghĩ, nếu tiện thì cháu có thể giúp đỡ. Cháu đánh máy rất nhanh."
Cô vốn dĩ chỉ thuận miệng nói ra, lão Mạch lại xem đó giống như bùa cứu mạng, nắm chặt không bỏ. Không có gì ngạc nhiên, ở tuổi như ông còn phải học máy tính vì đứa cháu đích tôn, thật sự là vất vả cho xương cốt già cả của ông! Hiện tại có người giúp đỡ, đương nhiên ông phải lợi dụng thật tốt!
Ông lập tức đứng dậy, chỉ vào máy tính nói: "Nhận email, trao đổi nhật ký vật lý của tiểu Mạch với huấn luyện viên, thu thập thông tin của nó từ trên Internet, tất cả những thứ này đều giao cho cô."
Vì thế, bắt đầu từ lúc đó, Lê Vĩnh Huyên tiếp nhận thêm nhiệm vụ. Khi lão Mạch ngồi bên cạnh cô, đều sẽ âm thầm gật đầu vui mừng không thể giải thích vì tốc độ đánh máy linh hoạt của cô.
Cũng bắt đầu từ lúc đó, cô mới phát hiện ra, lão Mạch thật sự rất tỉ mỉ đối với nhật ký của Mạch Vĩ Triết. Mỗi ngày ông đều đúng giờ lên mạng tìm kiếm và cập nhật từng chút tin tức về Mạch Vĩ Triết. Cho dù chỉ là một bài báo cáo, một cuộc phỏng vấn, hay đánh giá của một kênh thể thao, thậm chí khi fan cập nhật trên trang web tạo ra cho hắn...... tất cả đều được ông lưu vào nhật ký, lưu trữ theo ngày.
Không có gì ngạc nhiên khi lão Mạch thỉnh thoảng sẽ ngồi trước máy tính vài ba tiếng đồng hồ. Với tốc độ đánh máy rất chậm của ông, phải tốn bao lâu mới có thể sửa xong? Nó thật sự vất vả cho người già như ông.
Dưới vẻ bề ngoài nghiêm túc, cất giấu bao nhiêu yêu thương và kỳ vọng đối với đứa cháu của mình? Lê Vĩnh Huyên vừa copy paste nội dung trang web, vừa ngơ ngẩn suy nghĩ. Đây có phải người tài lại có may mắn hay không? Tuy nhiên, từ nhỏ Mạch Vĩ Triết cũng không có sự yêu thương của cha mẹ, vì thế......
"A ——" không biết từ khi nào, lão Mạch đã xuất hiện ở phía sau cô, mang tới một ly hồng trà chanh lạnh cho cô. Lẳng lặng đứng ở phía sau nhìn cô khéo léo cắt dán các trang web vào mục lưu trữ, ông kinh ngạc nói: "Thì ra, không cần đánh từng chữ."
Nói xong, ông ấy tự mình rời đi. Nhưng Lê Vĩnh Huyên thiếu chút nữa đã phun hết hồng trà trong miệng vừa uống ra ngoài. Chẳng lẽ trước kia ông ấy đều đánh từng chữ một hay sao?!
Không thể cười, không thể cười. Cô cố gắng nhẫn nại hết mình, nhẫn nhịn đến nỗi cổ họng cũng ngứa......
Điện thoại reo lên vào lúc đúng 4:45 chiều, cô vội vàng nhấc máy, miễn cho bản thân bất kính nếu cười thành tiếng.
Đây là thời điểm buổi tập băng buổi chiều kết thúc. Thông thường trước khi phải quay về phòng tập, Mạch Vĩ Triết sẽ gọi điện thoại vào lúc này.
"Này, cô đang làm gì vậy?" Câu đầu tiên thông thường đều sẽ như thế, sau đó —— "Buổi tối ăn gì?"
Lê Vĩnh Huyên thở dài, "Anh có hỏi cũng không thể ăn, vậy thì cần gì phải hỏi?" Nhưng vẫn có người mỗi ngày đều không biết mệt, vẫn luôn luôn bắt bẻ cô.
"Hỏi một chút cũng được chứ sao. Ăn mì hay là ăn cơm? Hôm nay có nấu canh gì không? Có món phụ gì không?"
"Lão Mạch nói chờ chút nữa sẽ nướng pizza ——"
Quả nhiên, bên kia truyền đến một loạt tiếng hét, "Pizza! Cô có biết đã bao lâu rồi tôi không được ăn pizza hay không?"
"Biết, biết. Từ khi bắt đầu tập huấn tới nay, nửa năm qua chưa từng chạm qua." Điều này cô có thể đối đáp lưu loát, "Hôm nay luyện tập có thuận lợi không? Huấn luyện viên đã hết giận chưa?"
Lúc trước, hắn đột nhiên chạy khỏi buổi họp báo, sau đó lại nghe nói bị trách mắng thậm tệ, huấn luyện viên tức giận trừng phạt hắn, vì thế cấm hắn về nhà. Tuy nhiên, Mạch Vĩ Triết không hề nói gì, nhưng An Nhuận lại mách lẻo nên cô biết được.
"Huấn luyện viên, ồ, có lẽ vẫn còn giận." Hắn nói vài câu cho có lệ, đột nhiên đè thấp giọng nói, kiềm chế sự phấn kích, "Chúng tôi phải chụp ảnh quảng cáo, cô có biết không? Cô có muốn tới thăm đội hay không?"
"Tôi sẽ đi, lão Mạch nhờ tôi đưa một số thứ tới cho anh." Ông ấy còn phân phó cô nhất định phải giám thị chặt chẽ nhãi con này, nhưng những lời này không cần phải nói lại với hắn.
"Vậy vài ngày nữa chúng ta có thể gặp nhau." Hắn nói.
"Ừ."
Chỉ mới mấy ngày không gặp, cô lại cảm thấy đã lâu thật lâu. Cảm giác này cô chỉ đặt ở đáy lòng, nhưng khi nghe hắn vừa nói như vậy, cô mới hiểu ra rằng: Không chỉ một mình cô có cảm giác như vậy.
Sau khi cúp điện thoại, một cảm giác ngọt ngào bí mật giống như mùi chanh trong hồng trà lạnh, vẫn luôn quanh quẩn không rời.
Hai ngày sau, cô mang theo một số thứ lão Mạch đã sắp xếp để đi thăm đội và quay quảng cáo.
Hiện trường chụp ảnh quay phim nằm trong nhà kho. Lê Vĩnh Huyên khi tới nơi mới biết được, đó là một buổi chụp hình quảng cáo sô cô la!
"Nhà tài trợ này có phải là nhà sản xuất đồ uống cho vận động viên hay không?" Cô hoang mang hỏi.
"Nhà tài trợ là kẻ khổng lồ về thực phẩm, ngoài đồ uống cho vận động viên, họ còn sản xuất sô cô la."
An Nhuận một bên giải thích. An Nhuận cũng ở trong quảng cáo, đã thay đổi quần áo —— nhưng được thay bằng sơ mi trắng và quần dài màu đen, thoạt nhìn đã lắc mình biến từ vận động viên thành thanh niên đẹp trai nhẹ nhàng. An Nhuận vừa nhìn thấy Lê Vĩnh Huyên, lập tức rất vui vẻ chạy tới làm bạn cùng cô, giống như một con chó con.
"Nhưng...... các anh có thể ăn sô cô la hay sao?"
An Nhuận buông tay, làm một cử chỉ tỏ vẻ vô tội.